Thông tin truyện
Mưa Mãi Không Tạnh
Khi Chu Dương tỏ tình với tôi, một học sinh nghèo, cô bạn thanh mai trúc mã của anh ta đứng bên cạnh cười nhạo tôi:
[Đôi giày phiên bản giới hạn dưới chân anh ấy đủ cho cậu sống cả năm rồi, chắc cậu không tin vào trò đùa này chứ?]
Tôi thực sự đã tin.
Lúc đó, tôi không nhận ra rằng tôi và Chu Dương hoàn toàn là hai thế giới khác nhau.
Cho đến khi cô bạn thanh mai trúc mã làm mất sợi dây chuyền.
Chu Dương cùng với mọi người, ánh mắt chế giễu đổ dồn về phía tôi.
Anh ta giọng điệu mỉa mai, [Thiếu tiền, cứ nói một tiếng với anh là được, sao phải thế này?]
Tôi đỏ hoe mắt, nắm chặt tay áo không ngừng run rẩy.
Khi chuyển trường, tôi đã chặn mọi phương thức liên lạc của Chu Dương, lặng lẽ ra đi.
Nhưng không ngờ, Chu Dương luôn cao cao tại thượng, lại tìm tôi suốt bảy năm trời.