Thông tin truyện
Mưa Dữ Dội
Khi đám côn đồ trong trường định làm điều đồi bại với tôi thì học bá âm trầm đã cứu tôi.
Sau đó tôi đi theo sau anh ấy, anh ấy thường đi chậm lại.
Cho đến khi kỳ thi đại học kết thúc, anh ấy đã tự thiêu ở một ngôi làng tăm tối.
Lúc hấp hối, anh ấy cố gắng thoát khỏi vòng tay tôi: "Đi xa tôi ra một chút, tôi quá bẩn thỉu..."
Tôi mới biết, hồi nhỏ anh ấy đã bị hai người đàn ông để mắt tới, tùy ý làm nhục suốt ba năm.
Linh hồn anh ấy đã chết từ lâu.
Khi tỉnh lại, thời gian đã quay ngược lại sáu năm trước.
Anh ấy trở thành một cậu bé mười hai tuổi, còn tôi vẫn mười tám tuổi.
Thiếu niên tinh thần phấn chấn, khi nhìn thấy tôi thì nhíu mày:
"Chị ơi, sao chị khóc vậy?"
Xem thêm
Thu gọn