Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Vòng xoáy sự thật
Chương 3
Tống Mộ Vân như không nghe thấy, chỉ cúi tay xuống gầm bàn, tách từng ngón tay của tôi ra.
Rồi đan mười ngón tay vào nhau với tôi.
Tôi căng cứng cả người vì lo lắng.
Đường Đường không hề nản lòng, tự lảm nhảm tiếp.
"Nhìn giống hệt tay của nghệ sĩ piano ấy, anh biết chơi đàn piano không?"
Tống Mộ Vân hiếm khi liếc cô ta một cái.
"Đã từng chơi."
Anh ta chậm rãi bổ sung: "Ba lần."
"Khụ khụ!"
Tôi đột nhiên ho thành tiếng, vì bị bông cải xanh làm nghẹn.
Một lúc sau, ánh mắt của ba người còn lại trên bàn đều tập trung vào tôi.
Tống Mộ Vân dùng tay còn lại rót cho tôi một cốc nước nóng.
"Cảm ơn, cảm ơn..."
Tôi nhân cơ hội giật tay ra để uống nước.
Tống Kỳ thấy vậy liền nhíu mày: "Không biết uống chậm một chút à?"
Tôi không rảnh để ý đến anh ta, lấy cớ đi vệ sinh để giải tỏa một chút.
Nhưng vừa đi đến bồn rửa tay, đã bị một người đi theo sau ấn eo, ôm chặt vào lòng.
"Anh đã một tuần không gặp em rồi."
Hơi thở ấm áp của người đàn ông nhẹ nhàng phả vào cổ tôi.
Tôi nhìn người mình trong gương, tay chân luống cuống, mặt đỏ bừng.
"Sẽ có người đến..."
"Sẽ không."
Tống Mộ Vân nhìn tôi và hình ảnh phản chiếu trong gương.
Tiếp đó ôm tôi quay người lại, đối mặt với anh ta.
Người đàn ông giơ tay, vuốt ve má tôi.
Khoảng cách gần lại, anh ta nhẹ giọng hỏi:
"Vẫn chưa thể công khai sao?"
Tôi chống tay lên vai anh ta, chần chừ không nói.
Giọng điệu của Tống Mộ Vân vẫn nhẹ nhàng.
"Không sao, anh tôn trọng em."
Tôi vừa thở phào nhẹ nhõm thì lại bị đe dọa.
Tống Mộ Vân vừa nhào nặn vừa nghịch nghịch tay tôi, như thể đang nói chuyện phiếm.
"Cố gắng nhanh một chút, được không?"
"Em cũng không muốn anh hết kiên nhẫn dùng đến những thứ đó chứ?"
Tôi nhớ lại những thứ nhìn thấy hôm đó, không khỏi toát mồ hôi lạnh.
8
Có lẽ là vì tôi và Tống Mộ Vân đi lâu quá, Đường Đường đã tìm đến.
"Anh Mộ Vân?"
Tiếng bước chân gần kề khiến tôi hoảng loạn.
"Phải làm sao đây?"
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn Tống Mộ Vân vẫn bình tĩnh như thường.
Cuối cùng, ngay trước khi Đường Đường bước vào.
Tống Mộ Vân đã dẫn tôi trốn vào góc khuất bên cạnh.
"Anh Mộ Vân, anh có ở đó không?"
Tôi luôn để ý đến động tĩnh của Đường Đường, tránh để cô ta phát hiện ra chúng tôi.
Nhưng lúc này Tống Mộ Vân vẫn còn tâm trạng để nói chuyện phiếm.
"Cô ta gọi không hay bằng em."
Tôi không phản ứng kịp.
Chớp mắt, nhỏ giọng "Á." một tiếng.
"Cô ta gọi anh là gì?"
Tống Mộ Vân dồn tôi vào góc hẹp, cúi đầu hỏi tôi.
Tôi vô thức trả lời: "Anh Mộ Vân."
Anh ta cười khẽ, nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Tôi mới phản ứng lại được là anh ta cố ý.
Ngọn lửa nhỏ vừa nhen nhóm, dưới ánh mắt thâm tình của Tống Mộ Vân, lại tắt ngúm một cách đáng thương.
Tôi không thể không thừa nhận.
Tên biến thái thỉnh thoảng phát điên này, quả thực đẹp trai đến mức khiến người ta động lòng.
...
Cảm giác xao xuyến, sau khi Tống Mộ Vân đưa chúng tôi đến cổng trường thì rời đi.
Tôi vẫn ngây người nhìn theo hướng anh ấy rời đi.
"Không nỡ xa anh trai tôi à?"
Giọng nói chế giễu của Tống Kỳ kéo tôi về thực tại.
Anh ta nắm cằm tôi, buộc tôi phải nhìn thẳng vào anh ta.
"Tôi nói cho cô biết, cô không thể để mắt đến anh ấy được đâu."
"Anh ấy đã có người mình thích rồi."
"Tuy tôi chưa gặp bao giờ nhưng tôi cũng biết là không phải hạng tiểu thư bình thường như cô đâu."
Tôi lập tức hất tay anh ta ra, lấy khăn giấy lau sạch chỗ anh ta vừa chạm vào.
Tống Kỳ nghiến răng.
"Cô chê tôi bẩn à?"
"Còn phải hỏi sao?"
Bây giờ tôi ở cùng một không gian với Tống Kỳ mà thấy khó chịu vô cùng.
Vừa đi vừa nghĩ đến những lời anh ta vừa nói.
Tống Mộ Vân có người mình thích.
Có lẽ vì não tôi khá thẳng, trong hoàn cảnh này.
Tôi sẽ tự luyến cho rằng, người anh ấy thích có thể là tôi.
9
Tôi đang định tìm thời điểm thích hợp để hỏi Tống Mộ Vân thì anh ấy lại chủ động tìm tôi.
Tôi vừa đi dạo vừa học thuộc lòng từ vựng ở bên cạnh sân tập.
Đi đến gần cổng lớn thì mới thấy Tống Mộ Vân vừa bước xuống xe.
Trong phút chốc, đầu óc tôi trống rỗng, tôi tháo tai nghe rồi chạy đến.
"Anh đến tìm em mà không nói với em một tiếng?"
Tôi vừa kéo tay áo anh ấy đi trốn ở nơi vắng vẻ vừa phàn nàn.
Tống Mộ Vân đi theo tôi vài bước, nắm lấy cổ tay tôi.
Người đàn ông nở nụ cười nhàn nhạt, có vẻ hơi bất lực.
"Anh đến để trao đổi về việc quyên góp."
Tôi ngây người, đứng trơ ra trong gió lạnh ngượng ngùng.
Không phải đến tìm em à...
Cảnh tượng này đối với người ngoài thì giống như tôi đang cố kéo Tống Mộ Vân không cho đi.
Rõ ràng, Đường Đường ở đằng xa cũng nghĩ như vậy.
"Ồ, học tỷ có vẻ tham lam nhỉ?"
"Cả anh Tống Kỳ và anh Mộ Vân, chị đều muốn à?"
Cô ta khoanh tay, cười tươi đi đến.
"Nhưng mà em đứng cách xa như vậy cũng thấy anh Mộ Vân ghét bỏ chị lắm đấy."
Nói rồi, cô ta định đến kéo tay tôi đang nắm lấy tay áo Tống Mộ Vân.
Nhưng Tống Mộ Vân đã tránh đi.
"Cô thấy được gì?"
"Hơn nữa, tôi không nhớ là mình có cô em gái như cô."
Anh ta vừa cười vừa nói với Đường Đường, trực tiếp kéo tôi ra sau lưng mình.
Đường Đường lúc này mới phản ứng lại, trong nháy mắt há hốc mồm.
"Anh Mộ Vân, anh thích cô ta à?"
"Cô ta là bạn gái của em trai anh mà!"
Tôi cau mày, thò đầu ra từ sau lưng Tống Mộ Vân.
"Cậu nói linh tinh gì vậy, tôi với Tống Kỳ chia tay lâu rồi."
Đường Đường ngẩn người.
"Anh Tống Kỳ chưa từng nói thế, mà bên ngoài anh ấy vẫn luôn nói cậu là bạn gái anh ấy."
Tôi mặt không biểu cảm ồ lên một tiếng, tùy tiện nói bừa.
"Có lẽ vì anh ấy là nam thần trong mơ của tôi."
Đường tiểu trà xanh có lẽ vì liên tiếp nhận được hai tin chấn động.
Không còn làm vệ đạo sĩ nữa, cái miệng nhỏ xíu cứ ba hoa chỉ trích tôi.
Trực tiếp sải bước nhanh về trường.
Bị Đường Đường làm phiền như vậy, tôi lại nhớ đến một câu hỏi mà tôi vẫn chưa hỏi.
"Tống Mộ Vân."
Tôi quay đầu, nghiêm túc nhìn anh.
"Anh có thích tôi không?"
Phủ nhận thì sẽ trở thành quán quân bảng xếp hạng tra nam của thành phố này!
Tống Mộ Vân gật đầu, nằm trong dự liệu của tôi.
Tôi cân nhắc vài giây, quyết định đóng vai một người thầy.
"Vậy nếu anh thích tôi thì có thể theo đuổi tôi, đừng đe dọa tôi nữa."
"Theo đuổi con gái như vậy chỉ khiến mọi chuyện tệ đi thôi."
Mặc dù phần lớn anh chỉ nói suông, cũng không thật sự làm chuyện gì quá đáng.
Tống Mộ Vân có vẻ như đã thực sự nghe vào.
Suy nghĩ vài giây rồi mới nói.
"Được, chuyện em không thích thì anh sẽ không làm."
"Vậy em thích tôi thì theo đuổi tôi thế nào?"
Câu hỏi quá lộ liễu, cô giáo không đỡ nổi.
Tôi cố giữ khuôn mặt ửng hồng, nghiêm túc nói với anh.
"Thì đó chính là bài tự học của anh."
10
Tôi đến dưới ký túc xá, nhìn thấy Tống Kỳ cũng không quá bất ngờ.