Vòng xoáy sự thật

Chương 2



Bởi vì anh ta đang ngồi trên sô pha, nhàn nhã lau khẩu súng bắn tỉa của mình.

 

"Anh Tống, em muốn nói chuyện với anh..."

 

Ngay giây tiếp theo, người đàn ông dường như lên đạn cho khẩu súng.

 

"Anh Tống?" Anh ta mỉm cười ôn hòa.

 

"Không phải gọi là anh trai sao?"

 

Tôi run lên.

 

"Để anh đoán xem em muốn nói gì."

 

Anh ta bình tĩnh nghịch khẩu súng có thể giết chết tôi này.

 

Tống Mộ Vân cười nhạt, giọng nói chậm rãi.

 

Nhưng không hiểu sao lại toát lên sự lạnh lẽo.

 

"Không phải là muốn anh coi như chưa có chuyện gì xảy ra chứ?"

 

Tay anh ta đã đặt lên cò súng.

 

"Em đã từng biết hậu quả của những kẻ không muốn chịu trách nhiệm chưa?"

 

Tôi luôn cảm thấy mình như đang ở giữa ranh giới sống chết.

 

Lòng bàn tay không khỏi toát mồ hôi lạnh.

 

"Em, em sẽ chịu trách nhiệm..."

 

Tôi không nên trêu chọc gã điên này...

 

Cuối cùng Tống Mộ Vân cũng buông thứ cực kỳ nguy hiểm trong tay xuống.

 

Đi tới, bế tôi lên.

 

Anh ta ngồi trên ghế sô pha, tôi run rẩy ngồi nghiêng trên đùi anh ta.

 

"Vậy bây giờ, gọi điện chia tay với Tống Kỳ, ừ?"

 

Người đàn ông khẽ hôn lên tai tôi.

 

Tôi không dám chạm vào vành tai nóng bừng, chỉ nhỏ giọng nói với anh ta.

 

"Tối qua em đã chia tay với anh ấy rồi."

 

Tống Mộ Vân hiếm khi sửng sốt trong chốc lát, sau đó tay đặt lên eo tôi.

 

"Ngoan quá."

 

"Vậy thì những thứ này cũng không cần nữa."

 

Lúc này tôi mới để ý trên bàn trà bên kia có đặt thắt lưng, xích sắt.

 

Tôi nhắm mắt lại, lòng như tro tàn.

 

Đây có được coi là nhảy từ hố lửa xuống địa ngục không?

 

5

 

Tôi buộc phải có một người bạn trai, mới được phép về trường.

 

Lúc lơ mơ bước vào giảng đường lớn, vừa vặn nghe thấy giọng nói của Tống Kỳ.

 

"Hôm qua lúc chị dâu đi, có vẻ rất tức giận, anh Kỳ, lát nữa anh dỗ dành chị ấy đi."

 

Giọng Tống Kỳ nhạt nhẽo.

 

"Quen thói rồi."

 

"Cần tôi dỗ sao?"

 

"Cứ kệ cô ta một thời gian, tự cô ta sẽ lại bám lấy."

 

Tôi không dừng lại mà bước vào.

 

Vừa vặn chạm mặt mấy người.

 

Tống Kỳ chỉ liếc tôi một cái, rồi lạnh lùng dời mắt đi.

 

Ồ, xem ra anh ta cãi nhau với Đường Đường rồi.

 

Mấy người kia đổi giọng cũng nhanh thật.

 

Nhanh như vậy đã gọi Đường Đường là chị dâu rồi.

 

Tôi không nghĩ ngợi nhiều, tùy tiện tìm một chỗ ngồi cách xa bọn họ.

 

Hai anh em này đều có vấn đề.

 

Trước khi vào học, Tống Kỳ phát điên ôm Đường Đường ngồi xuống ghế trước mặt tôi.

 

Thành thật mà nói, tôi không có cảm giác gì nhiều.

 

Dù sao thì sáng nay vừa trải qua một phen sống chết.

 

"Anh Kỳ, cảm ơn anh đã đỡ em qua đây, tại vì em bị hạ đường huyết nên suýt ngất xỉu, mới làm phiền anh."

 

"Hi vọng sẽ không khiến anh bị hiểu lầm."

 

Đường Đường trông rất yếu ớt, cố gắng chống tay ngồi dậy khỏi lòng Tống Kỳ.

 

Tống Kỳ khẽ cười khẩy.

 

"Chỉ là giúp đỡ bạn bè thôi."

 

"Bây giờ còn ai cổ hủ như vậy chứ? Thấy người khác ôm một cái là nghĩ ngay đến quan hệ mập mờ."

 

Ngay sau đó, tôi cảm thấy Tống Kỳ dường như nghiêng đầu về phía tôi.

 

Hóa ra Đường Đường không ở bên Tống Kỳ.

 

Tôi không đi sâu tìm hiểu xem người phụ nữ kia "Chị dâu." trong miệng bọn họ là ai, dù sao cũng không liên quan đến tôi.

 

Chỉ suy nghĩ về câu nói cuối cùng của Tống Kỳ.

 

Không biết trong mắt anh ta, anh trai mình có được coi là cổ hủ không.

 

Lấy súng ép tôi chịu trách nhiệm.

 

"Học tỷ Lâm Nại~"

 

Đường Đường đột nhiên quay đầu lại, chớp chớp đôi mắt vô tội.

 

"Nghe nói tối qua em không về ký túc xá, tại sao vậy?"

 

Nghe vậy, Tống Kỳ đột nhiên ngẩng đầu lên, đáy mắt toát lên vẻ lạnh lẽo khiến người ta không khỏi rùng mình.

 

"Em không về ký túc xá sao?"

 

Đường Đường lập tức nói.

 

"Đúng vậy, anh Kỳ không biết sao?"

 

Cô ta lại nhìn tôi: "Học tỷ, em sẽ không phải vì cáu giận với anh Kỳ mà đi tìm đàn ông khác chứ?"

 

Tiếp đó lập tức bổ sung: "Em chỉ thuận miệng hỏi thôi, không có ác ý đâu, học tỷ..."

 

Tống Kỳ vẫn nhìn chằm chằm tôi, đốt ngón tay nắm chặt đến trắng bệch.

 

Tôi nhìn hai người vài giây, dứt khoát gật đầu.

 

"Đúng vậy."

 

"Tối qua em đúng là ở bên một người đàn ông khác, cũng hôn nhau rồi."

 

Chẳng phải đây là điều bọn họ muốn nghe sao?

 

Vừa dứt lời, Tống Kỳ lại bật cười.

 

Anh ta lại thả lỏng vai, hơi nhướng mày.

 

"Lâm Nại, anh không phải đã nói với em rồi sao?"

 

"Chuyện lợi dụng đàn ông khác để chọc tức anh, cả đời này em cũng không làm được."

 

Lời tôi nói với Tống Kỳ hoàn toàn không có sức thuyết phục.

 

Nếu tôi che che giấu giấu, có lẽ anh ta sẽ nghi ngờ đôi phần.

 

Bây giờ, anh ta chỉ coi lời tôi nói như chuyện cười.

 

6

 

Sợ công khai mối quan hệ của tôi và Tống Mộ Vân quá sớm sẽ dẫn đến nhiều phiền phức hơn.

 

Điều kiện duy nhất tôi đưa ra với Tống Mộ Vân, chính là trước mắt hãy giữ bí mật về mối quan hệ của tôi và anh ta.

 

Không ngờ điều này lại gây ra nhiều phiền phức hơn.

 

Hôm diễn ra hội chợ trường hôm đó, Tống Mộ Vân được mời đến trường chúng tôi với tư cách là khách mời đặc biệt.

 

Còn tôi được chủ nhiệm thông báo, Tống Mộ Vân chỉ định tôi làm người thuyết minh, đi theo thuyết minh cho anh ta cả ngày.

 

Không may là, buổi trưa lại vừa vặn gặp Tống Kỳ và Đường Đường.

 

"Anh, cô thuyết minh của anh sao lại là Lâm Nại?"

 

Tống Mộ Vân hơi nhướng mắt.

 

"Có vấn đề gì sao?"

 

Tống Kỳ nhìn chăm chú nhưng cũng không hỏi thêm nữa.

 

Quay sang nói: "Vừa đúng trưa rồi, cùng nhau ăn cơm đi."

 

Đường Đường đúng lúc lên tiếng: "Anh Kỳ, có thể mang em theo không?"

 

Cô ta giật giật tay áo anh ta.

 

Tống Kỳ nhíu mày, dường như muốn từ chối.

 

Nhưng vừa mở miệng, liền liếc sang tôi đang đứng ngoài cuộc.

 

Tôi vẫn bình tĩnh như thường.

 

Liên quan gì đến tôi?

 

Ngay giây tiếp theo, Tống Kỳ đã thay đổi sắc mặt.

 

Khẽ cười một tiếng: "Được chứ, có gì mà không được."

 

"Hai người không có ý kiến chứ?"

 

Câu hỏi là dành cho tôi và Tống Mộ Vân nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào tôi.

 

"Tùy anh."

 

Tôi nói xong thì lên xe Tống Mộ Vân.

 

Tôi đã chuẩn bị tâm lý Đường Đường sẽ làm yêu, không ngờ hai người này lại vô liêm sỉ đến vậy.

 

Nhà hàng có bàn bốn người.

 

Đường Đường đi thẳng đến bên Tống Kỳ, nở nụ cười vô hại.

 

"Anh Kỳ, em quen với anh nhiều hơn, em có thể ngồi cùng anh không?"

 

Tôi nghe vậy liền thở dài, hơi khó xử.

 

Tôi không thể ngồi một mình một bàn sao?

 

Lại ngẩng đầu lên thì chạm phải ánh mắt Tống Kỳ.

 

Anh ta như một kẻ thần kinh, lúc thì mặt lạnh như tiền, lúc thì lại cười ẩn ý khó hiểu.

 

Tống Kỳ không trả lời ngay, dường như tâm trạng rất tốt.

 

Hất cằm về phía tôi.

 

"Em hỏi cô ấy."

 

Tôi lười trả lời, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Tống Mộ Vân.

 

7

 

Tôi vốn tưởng rằng cả quá trình chỉ cần xem Đường Đường diễn trò.

 

Cho đến khi trong lúc buồn chán, bàn tay buông thõng dưới gầm bàn bị nắm lấy.

 

Tôi nhai bông cải xanh lập tức dừng lại.

 

Không dám chớp mắt.

 

Nhiệt độ trên lòng bàn tay xuất phát từ Tống Mộ Vân bên cạnh, không hề nhúc nhích.

 

"Anh Mộ Vân, bàn tay của anh đẹp quá."

 

Đường Đường ở đối diện đột nhiên nhắc đến Tống Mộ Vân, để lộ chiếc má lúm đồng tiền ngọt ngào.

Chương trước Chương tiếp
Loading...