Vòng xoáy sự thật

Chương 4



Vừa hay tôi cũng muốn tìm anh ta để hỏi cho rõ ràng.

 

"Tại sao anh lại nói với Đường Đường rằng chúng ta là người yêu?!"

 

 Vừa lên tiếng anh ta đã nổi trận lôi đình.

 

Tôi chỉ thấy khó hiểu.

 

"Bọn mình vốn đã chia tay rồi, anh vẫn cứ nói với bên ngoài rằng tôi là bạn gái anh mới là bịa đặt."

 

Tống Kỳ có vẻ thực sự không biết chuyện.

 

Tôi lấy tin nhắn chia tay ra đưa trước mặt anh ta.

 

"Em đã thông báo cho anh rồi."

 

Tống Kỳ sắc mặt nghiêm trọng, cũng lấy giao diện tin nhắn trên điện thoại của mình ra cho tôi xem.

 

"Anh không nhận được."

 

"Lâm Nại, nếu anh thấy ngay từ đầu, anh sẽ không đồng ý."

 

"Suốt từng ấy ngày, anh vẫn luôn đợi em bình tĩnh lại nhưng chưa từng nghĩ sẽ chia tay với em."

 

Tôi bình thản cất điện thoại đi.

 

"Không nhận được thì bây giờ anh đã biết rồi."

 

"Chia tay cũng không cần anh đồng ý."

 

"Tống Kỳ, em không còn thích anh nữa rồi, anh cứ dây dưa dai dẳng cũng chẳng có ý nghĩa gì."

 

Tống Kỳ cau mày, chặn đường tôi.

 

"Không thích anh nữa sao?"

 

Ánh mắt anh ta khinh thường.

 

"lật mặt nhanh thật đấy."

 

"Là vì Tống Mộ Vân sao? Em đã thay lòng đổi dạ rồi sao?"

 

Tống Kỳ bóp vai tôi đau điếng.

 

"Em và anh ta đã sớm ở bên nhau rồi sao?"

 

"Lâm Nại, từ bao giờ em trở nên đê tiện như vậy?"

 

Sau khi anh ta thốt ra chữ cuối cùng, cuối cùng tôi cũng vùng ra được, dùng hết sức tát anh ta một cái.

 

"Tống Kỳ, đàn ông tệ bạc đều giống anh sao?"

 

"Bản thân đã là dưa thối rồi thì có tư cách gì mà chỉ trích người khác?"

 

Nơi anh ta đứng, không khí cũng trở nên ngột ngạt.

 

Tôi vòng qua anh ta đi thẳng về phía ký túc xá.

 

Trước khi bước vào cửa, sau lưng tôi đột nhiên vang lên một tiếng cười lạnh.

 

"Lâm Nại, em đã nói lời chia tay với anh thì đừng hòng có cơ hội làm lành nữa."

 

"Em phải biết rằng, Tống Kỳ tôi đây không thiếu đàn bà."

 

Phản ứng đầu tiên của tôi là thở phào nhẹ nhõm.

 

Cuối cùng cũng thoát khỏi Tống Kỳ hoàn toàn.

 

11

 

Nhưng sự thật thì ngược lại.

 

Sau đó, gần như tiết học nào tôi cũng có thể nhìn thấy Tống Kỳ.

 

Anh ta ôm Đường Đường, cử chỉ thân mật.

 

Nhưng chưa bao giờ thừa nhận mối quan hệ giữa hai người.

 

Thỉnh thoảng lên lớp, bị hai con ruồi này làm phiền đến phát ngán.

 

Ngược lại, Tống Mộ Vân lại trở thành chiếc điều hòa của tôi.

 

Anh ấy vụng về theo đuổi như đọc sách giáo khoa nhưng lại đáng yêu một cách trái ngược.

 

Ví dụ như cả cốp xe toàn hoa.

 

"Tại sao lại mua nhiều thế này?" Tôi khó hiểu nhìn anh ấy.

 

Tống Mộ Vân như đang nộp bài tập.

 

"Không biết em thích loại nào, cũng không thể chủ động hỏi em."

 

"Đành mua trước mấy loại mà cửa hàng giới thiệu."

 

Tôi càng không hiểu.

 

"Tại sao không thể chủ động hỏi em?"

 

Tống Mộ Vân như đang luật.

 

"Anh đã tra tài liệu, chủ động hỏi sẽ không có cảm giác bất ngờ."

 

Tôi bỗng bật cười.

 

Đang định trêu chọc anh ấy vài câu, khi ngẩng đầu lên thì khoảng cách đột nhiên rất gần.

 

Khuôn mặt người đàn ông gần trong gang tấc.

 

Tống Mộ Vân chớp mắt không ngừng nhìn tôi, đáy mắt dâng trào cảm xúc.

 

"Làm gì vậy..."

 

Lưng tôi trạm vào xe, không thể lùi thêm được nữa.

 

Ánh mắt Tống Mộ Vân dịch xuống, dừng lại ở nửa khuôn mặt dưới của tôi.

 

"Muốn ôm em, cũng muốn hôn em."

 

Tôi nhỏ giọng nhắc nhở.

 

"Nhưng chúng ta còn chưa ở bên nhau."

 

Tống Mộ Vân nhẹ nhàng đáp nhưng ánh mắt không rời nửa phần.

 

"Ừm, anh sẽ tiếp tục theo đuổi."

 

Tống Mộ Vân thu lại sự tùy ý của mình, trông có vẻ hơi vụng về.

 

Nhưng sự vụng về ấy ẩn chứa tình cảm chân thành.

 

Ngày hôm đó dưới ánh hoàng hôn dịu nhẹ, tôi đã vì Tống Mộ Vân như vậy mà tim đập lỡ một nhịp.

 

...

 

Những ngày sau đó, thỉnh thoảng tôi lại suy nghĩ về một vấn đề.

 

Mới chia tay Tống Kỳ hai tháng, tôi đã rung động trước anh trai của anh ta, về bản chất tôi có phải là một người đa tình không.

 

Nhưng rất nhanh tôi đã nghĩ thông.

 

Ngay giây phút chia tay, tôi đã lấy lại quyền được yêu người khác và đón nhận tình yêu của người khác.

 

Hơn nữa, Tống Kỳ không đáng để tôi phải đau đáu sau khi chia tay.

 

Ra khỏi cuộc tình càng nhanh thì càng chứng tỏ tôi lãng phí càng ít tâm tình cho anh ta.

 

12

 

Một buổi tối nọ, Tống Kỳ đã lâu không xuất hiện lại tìm đến tôi.

 

"Tránh xa tôi ra, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát."

 

Tôi chủ động mở lời, lạnh lùng cảnh cáo.

 

Tống Kỳ không tiến lên nữa, không sao cả dừng lại tại chỗ.

 

Cười nhẹ: "Lâu như vậy không gặp, em đã ngủ với Tống Mộ Vân rồi sao?"

 

Tôi cũng cười.

 

"Tôi ngủ với ai thì liên quan gì đến anh."

 

Tống Kỳ cũng không tức giận, giọng điệu bình thản.

 

"Tôi vốn định giải thích với em, tôi không thấy tin nhắn chia tay đó, vì tin nhắn đó đã bị Đường Đường xóa nhưng bây giờ xem ra em cũng không quan tâm nữa."

 

"Hôm nay đến tìm em, mục đích chính là để em thấy rõ bộ mặt thật của Tống Mộ Vân."

 

Tôi thận trọng không lên tiếng.

 

"Tôi nghe nói ông nội tôi có ý định mai mối cho Tống Mộ Vân, chắc chắn cũng đã nói với Tống Mộ Vân."

 

"Cổ phiếu của tập đoàn Tống thị và đối tượng liên hôn môn đăng hộ đối, so với em không đáng kể, em cho rằng anh ấy sẽ chọn ai?"

 

Tôi còn chưa hiểu rõ lời anh ta nói thì Tống Kỳ đã mở video tin tức thời sự đưa đến trước mặt tôi.

 

Tống Mộ Vân đang trả lời phỏng vấn.

 

"Tổng giám đốc Tống, theo nguồn tin của chúng tôi, ông đã bao nuôi một nữ sinh viên đại học tại trường A và có nhiều hình ảnh làm bằng chứng."

 

"Ông có muốn bình luận gì về điều này không?"

 

Tôi ngay lập tức hiểu ra lời nói vừa rồi của Tống Kỳ.

 

Anh ta đã đánh úp Tống Mộ Vân, buộc anh ấy phải đưa ra lựa chọn ngay lập tức.

 

Nếu anh ấy thừa nhận thì chuyện liên hôn sẽ tan thành mây khói, giá cổ phiếu sẽ giảm mạnh.

 

Rõ ràng chỉ vài giây ngắn ngủi nhưng Tống Mộ Vân đã đưa ra câu trả lời.

 

Tôi lại như thể đã chờ đợi hàng chục phút, tay cầm điện thoại không tự chủ được mà run lên.

 

Tôi nghe thấy giọng nói dịu dàng như thường lệ của anh ấy.

 

"Chỉ là tin đồn thôi."

 

Tống Mộ Vân nhìn ống kính một cách hờ hững, ánh mắt xa cách.

 

Phóng viên không cam lòng.

 

"Vậy thì giải thích thế nào về những bức ảnh ông tặng hoa, tặng quà và đưa đón cùng một cô gái?"

 

Sắc mặt Tống Mộ Vân không hề thay đổi.

 

"Tôi đang theo đuổi cô ấy."

 

Cả hiện trường đều ồ lên.

 

Tôi và Tống Kỳ trước màn hình cũng chết lặng.

 

Tống Mộ Vân giơ tay nhìn đồng hồ.

 

"Mọi người còn câu hỏi nào không?"

 

"Tôi phải đi đón cô ấy tan học rồi."

 

Phóng viên do Tống Kỳ thuê đứng ngây ra như phỗng, không nói nên lời.

 

Tôi nhìn Tống Mộ Vân hoàn toàn biến mất khỏi ống kính, mới định thần lại.

 

"Lâm Nại... Anh ấy chỉ là..."

 

Tôi hoàn toàn mất kiên nhẫn với Tống Kỳ, rút bình xịt hơi cay đã chuẩn bị sẵn từ trong túi ra, xịt một tràng.

 

"Tống Kỳ, tránh xa tôi ra, tôi sợ lây bệnh!"

 

Tôi nhân cơ hội đó rời đi.

 

Đặt sách trả cho ký túc xá, xuống dưới lầu thì vừa lúc Tống Mộ Vân đến.

 

Tôi vui vẻ nhảy nhót đến trước mặt anh ấy.

 

"Hôm nay anh đến muộn đấy."

 

Tống Mộ Vân nhẹ nhàng bỏ qua.

 

"Xin lỗi, có một cuộc phỏng vấn."

 

Tôi cũng không hỏi nhiều, chỉ nghiêng đầu nhìn anh ấy.

 

"Tống Mộ Vân, vậy hôm nay anh định theo đuổi em thế nào?"

 

Tống Mộ Vân đi từng bước một theo sách giáo khoa.

 

"Một số tài liệu có đề cập, chi tiền cũng là một bước cần thiết."

 

Anh ấy lấy ra từ trong người một chiếc hộp nhung.

Chương trước Chương tiếp
Loading...