Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Sát Thủ Và Dược Sư
Chương 3
Sát thủ xuất hiện, thế cục chuyển thành đối đầu.
"Sao thế? Không ngờ vẫn chưa chít." Độc nhãn rất kinh ngạc nhưng thấy sắc mặt sát thủ tái nhợt, đoán rằng hắn bị thương nặng, liền trở nên ngang ngược.
Một lúc đắc ý, hắn ấn mạnh tay xuống, con dao cứa vào cổ ta một đường, ta đau đớn rụt cổ lại, ánh mắt sát thủ liền sắc bén hơn một chút.
"Trông thì thanh tú trắng trẻo, chẳng trách nhiệm vụ lần này của Dạ Vô Thường vẫn chưa hoàn thành." Độc nhãn cười dữ tợn nhìn ta, ánh mắt khiến người ta buồn nôn.
"Dạ Vô Thường, ngươi thua rồi, bây giờ hắn là con mồi của ta."
"Của ngươi?" Sát thủ nhai đi nhai lại hai chữ này, sát khí tràn lan.
"Độc nhãn, vốn dĩ ngươi còn có thể giữ được toàn thây."
Sát thủ thở dài như đang tiếc nuối, sau đó thân hình khẽ động.
Không biết hắn ra tay như thế nào, trong nháy mắt đã đến trước mặt chúng ta, ánh bạc lóe lên, cánh tay Độc nhãn đặt trên cổ ta bị chém đứt.
Sát thủ kéo ta vào lòng, đưa tay ấn đầu ta vào ngực hắn, mắt ta bị bóng tối bao phủ, không nhìn thấy gì nữa, chỉ nghe thấy bên tai tiếng kêu thảm thiết.
Nghe tiếng đoán hình, Độc nhãn hẳn chít rất thảm.
Không ngờ sát thủ khi lạnh lùng lại tàn bạo đến vậy.
Ta băng bó cho hắn, hắn nhất thời cố chấp, đột nhiên vận nội lực khiến vết thương vừa lành lại rách ra.
Vết thương này đúng là tai họa liên miên.
Nhưng sát thủ lại không để ý, chỉ dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt vết thương trên cổ ta.
Ánh mắt trầm xuống, nâng cằm ta lên, cúi đầu hôn nhẹ lên vết thương.
Ta cứng đờ.
Hắn như hiểu ra mà thở dài: "Hóa ra đây là thứ ngươi muốn?"
Ta: "Hả?"
Sát thủ: "Ta muốn ngươi chỉ có thể là 'con mồi' của 'ta'!"
Ta: Bệnh hoạn!!
12
Một ngày nọ, ta thấy sát thủ nằm trên cành cây, tay cầm một cuốn sách đọc rất chăm chú.
Ta thắc mắc: Sách ở đâu ra?
Liếc nhìn tên sách, ta ngây người tại chỗ, như tượng đá bị đổ đầy bùn.
Cuốn sách đó là tập truyện ta sưu tầm, bên trong không phải kể về phong hoa tuyết nguyệt thì cũng là kể về "Phong hoa tuyết đêm."
Điểm mấu chốt là, nhân vật chính là hai công tử tuyệt thế giai nhân.
Ta che mặt, đánh ngất ta đi.
Nhưng sát thủ lại nhìn ta đầy hiểu biết.
Ánh mắt hắn tràn ngập biểu cảm [Hóa ra ngươi thích kiểu này, mặc dù ta rất khó xử nhưng cũng không phải không thể phối hợp].
Được rồi, hãy chôn ta tại chỗ. Di nguyện là xóa sạch đoạn ký ức này của sát thủ.
13
Cơn ác mộng quen thuộc ập đến. Ta một lần nữa vật lộn thở hổn hển ở ranh giới giữa sự sống và cái chít, như một con cá sắp chít vì mất nước.
Có người giữa không trung nắm lấy bàn tay đang vung loạn xạ của ta, bản năng cảnh giác khiến ta lập tức tỉnh lại.
Ta nhìn thấy sát thủ chỉ mặc mỗi áo trung y, rõ ràng là nghe thấy động tĩnh nên chạy đến.
Khi con người yếu đuối thì không cần lý trí.
Ta lao vào lòng hắn, tham lam ôm lấy chút ấm áp mà hiện tại ta chỉ có thể nắm bắt được.
Nhịp tim của hắn đập đều đặn và mạnh mẽ, trên người tỏa ra mùi cỏ cây thoang thoảng, lại xen lẫn hơi thở vốn có của hắn, lạnh lùng và điềm tĩnh, khiến ta an tâm.
Chỉ là hắn là sát thủ, đã sớm có bản năng cảnh giác trong quá trình luyện tập ngày đêm không ngừng.
Không quen với sự tiếp xúc thân mật như vậy.
Cơ thể ta ôm chặt càng ngày càng căng cứng, cứng như một bức tượng đá.
Ta không muốn làm khó hắn quá, nhẹ nhàng buông lỏng cánh tay.
Nhưng hắn lại ngược lại, một tay lớn kéo ta về lòng.
Một bên dùng lòng bàn tay vụng về vuốt nhẹ lưng ta.
Một bên âm thầm điều động hơi thở để thích nghi với sự tiếp xúc này.
Một mình tủi thân thì có thể chịu đựng nhưng nếu có người an ủi thì nhất định sẽ bùng nổ.
Vì vậy, ta bắt đầu rơi nước mắt, như thể nỗi tủi thân trong lòng cuối cùng cũng có nơi để trút bỏ.
Càng an ủi càng đau lòng, trên mặt sát thủ thoáng hiện vẻ bối rối, cuối cùng khẽ thở dài, cúi đầu dứt khoát chặn miệng ta.
Lần trước có sự tiếp xúc như vậy là vì hắn uống nhầm thuốc, lần này lại là trong trạng thái hoàn toàn tỉnh táo.
Ta ngây người bị cuốn vào ảo ảnh đẹp đẽ, nỗi kinh hoàng của cơn ác mộng lúc này đã bị xua tan không còn một mảnh.
Ta cảm nhận được sự dịu dàng thấm ra từ người lạnh như băng này.
Ta khuất phục trước sự dịu dàng này.
14
Sau khi sát thủ khỏi bệnh thì muốn xuống núi, ta lấy thân phận ân nhân cứu mạng ra uy hiếp, cuối cùng đổi được việc cùng đi một đoạn đường.
Ta dùng bọc vải gói mấy bình rượu nhỏ, vui vẻ xuống núi.
Hội chợ trong thành đang náo nhiệt, ta vừa đi vừa ăn uống, sát thủ đi phía sau trả tiền.
Hắn hẳn có việc gấp phải làm, buổi tối đưa ta đến khách sạn rồi ra ngoài, trước khi đi dặn ta không được ra ngoài, đặc biệt là phố Đông Thành.
Hắn vừa đi chân trước, ta đã cạy cửa ra ngoài chân sau, đúng vậy, tên khốn đó thực sự nhốt ta trong phòng.
Ta xách theo bọc vải nhỏ đến phố Đông Thành.
Phố Đông Thành ban ngày vắng vẻ nhưng đến tối lại sáng như ban ngày.
Hai bên phố đều là tửu lâu, đèn nến sáng trưng.
Hàng trăm kỹ nữ trang điểm đậm, tụ tập trên hành lang, thấy có khách đến, liền tranh nhau kéo lại.
Phấn son dày cộm, khiến ta hắt hơi liên tục.
Ta vội vàng cầu xin: "Các tỷ tỷ, ta chỉ đến bán rượu thôi, trên người không có tiền."
Các mỹ nhân không chịu buông tha, cười đến nỗi hoa rung cành run: "Tiểu lang quân đẹp trai như vậy, không cần trả tiền."
Từng người cười phụ họa.
Ta đang ước tính xem có nên cho họ uống chút thuốc bột nào đó để họ im lặng không.
Tiếng ho nhẹ vang lên, trên lầu bước xuống một bà chủ cực kỳ xinh đẹp.
"Sao nào, không cần làm việc nữa à, ngày mai không ăn cơm nữa phải không."
Mọi người dường như rất sợ bà ta, lập tức tản ra bốn phía.
Ta vội vàng tiến lên: "Chị đẹp ơi, đây là rượu ta ủ, chuyên cung cấp cho tửu lâu bán, chị thử xem, tuyệt đối là số một thiên hạ."
Người đẹp che miệng cười: "Lên đây."
Ta mừng rỡ quá đỗi lên lầu, vén tấm màn mỏng lên thì ngửi thấy một mùi hương phấn son, chính là mùi hương giống hệt loại bột mà Tri Thâm đưa.
Người đẹp rất thích loại rượu ta mang đến, lại bảo người mang lên một bình rượu để ta nếm thử, nói rằng nếu ta có thể ủ ra loại rượu giống vậy, bà ta sẽ lấy cả hai loại.
Loại rượu này không bình thường, ta vừa đưa lên mũi đã ngửi thấy mùi ly nhân sầu bên trong, ta thản nhiên ngửa đầu uống cạn.
Chỉ vài chén nhỏ, ta đã say đến mức không còn biết gì.
"Thật tuấn tú." Người đẹp kia đưa tay nâng cằm ta lên: "Chít như vậy thì thật đáng tiếc, hay là tỷ tỷ ở đây cùng đệ vui vẻ một chút, để đệ làm một con ma phong lưu."
Một tiếng "Cạch." rất nhỏ, có người rơi xuống bệ cửa sổ.
"Rút tay bẩn của ngươi ra, nếu không ta sẽ bẻ từng ngón một." Là sát thủ.
"Dạ Vô Thường, ngươi muốn vi phạm đường lệnh sao?" Người đẹp lạnh lùng nói.
"Ta sẽ tự mình trình bày với đường chủ, còn chưa đến lượt ngươi xen vào." Sát thủ nhảy xuống bệ cửa sổ, nhấc ta lên rồi quay người rời đi.
Để lại người đẹp trong phòng tức giận đến đỏ mặt.
15
Sát thủ ôm ta nhảy về khách sạn, ta không dám hé răng, tiếp tục giả vờ say mềm.
Sát thủ ném ta vào bên trong giường, hận hận nói: "Không nghe lời như vậy, đáng đánh một trận."
Ta sợ đến mức tim co thắt.
Hai tay ta bị giữ chặt trên đỉnh đầu, sát thủ đè lên người ta.
Ta đột nhiên cảm thấy môi mình lạnh đi, đây là một nụ hôn thực sự, dịu dàng, nâng niu, như đang kể lại chuyện lãng mạn nhất thế gian, khiến người ta run rẩy, khiến người ta xao xuyến.
Sau đó từ từ gia tăng lực đạo, trở nên tùy ý và triền miên.
Khi ta sắp không thở nổi, sát thủ mới nhẫn nhịn buông ta ra.
Sát thủ trừng phạt cắn môi ta, chôn đầu vào cổ ta tuyên bố: "Ta đời này không thể cưới vợ sinh con, ngươi cũng đừng hòng nghĩ đến. Chúng ta cứ dây dưa với nhau như vậy đi."
Ta:...
Đây còn là tên quân tử mặt lạnh đó sao?
16
Lại là cảnh tượng sương mù đó.
Ca ca kéo ta chạy điên cuồng, ta cúi đầu, chân ngắn như vậy. Ta đưa tay ra, non nớt như vậy, trông khoảng ba tuổi.
Đao quang kiếm ảnh khắp nơi, ám vệ bảo vệ chúng ta, để chúng ta rút lui, từng người một ngã xuống, thúc thúc Tất là tâm phúc của phụ thân liều mạng mở đường cho chúng ta.
Bên bờ vực, không còn đường lui, kẻ địch kéo cung tên vây quanh.
Nhảy xuống vực còn có thể sống sót, vì vậy chúng ta cùng nhau nhảy xuống.
Cảm giác mất trọng lực khi rơi xuống nhanh như vậy khiến ta hoảng sợ, vì vậy ta bắt đầu khóc: "Mẫu thân... mẫu thân!"
Có người đưa tay ôm lấy ta, ta rơi vào một vòng tay rắn chắc và ấm áp.
Người đó nhẹ nhàng vỗ lưng ta: "Đừng sợ, chỉ là mơ thôi, không sao rồi, có ta ở đây."
Giấc mơ và hiện thực va chạm, ta không biết đây là thật hay giả, chỉ là cảm giác an định này khiến ta chìm đắm, ta buông xuôi mình chui vào vòng tay trước mặt, ngủ một cách an ổn.
17
Từ lúc ta xuống núi, đã định trước phải đối mặt với nguy hiểm.
Ta gửi thư mật cho Tri Thâm về chuyện lầu xanh phố Đông Thành.
Lúc quay về thì phát hiện mình bị theo dõi, mấy nhóm người đang đuổi theo ta.
Ta nuốt một viên thuốc, nhanh chóng trốn vào một con hẻm tối.
Nhưng lại thấy bà chủ lầu xanh phố Đông Thành đứng trong bóng tối cười khẩy với ta.
Tiếp đó một trận bột phấn bay về phía ta, trước khi ngất đi ta nghĩ: đúng là bắt rùa trong chum.
18
Một lọ thuốc đưa đến gần mũi ta, ta giật mình tỉnh lại.
Trước mắt là một đại sảnh tối tăm, trên cao có một người ngồi, quay lưng về phía ánh lửa.
Ngọn đuốc trên cột cháy leo lét như đom đóm trong đồng hoang, chẳng đáng kể.
Hoàn toàn không nhìn rõ người ngồi trên sảnh là ai.
Giả thần giả quỷ.
Ta đoán người này địa vị cao, hẳn là đường chủ của Sát thủ đường.
Ta thản nhiên đứng dậy, tìm một chỗ ngồi xuống.
Đường chủ cười một tiếng kỳ quái: "Thú vị, đúng là có chút giống cha ngươi."
Ta không chút gợn sóng: "Phó quan Hạ quá khen."
Đường chủ nghẹn họng: "Quả nhiên ngươi đã biết." Giọng nói tàn nhẫn.
Sau đó giả vờ cười ôn hòa: "Lúc ngươi còn nhỏ, ta cũng từng bế ngươi."
Thất thường, ta lười để ý đến hắn.
Đường chủ cũng không tức giận, cười khẽ: "Trong môn đường của ta có một đứa trẻ, chạy ra ngoài tìm ngươi nhưng chơi quên cả đường về, ta bảo người đi đón nó về, ngươi đoán xem thế nào? Nó lại giếc người ta. Chậc chậc... đúng là bị ngươi làm hư."
"Nơi quỷ quái này của ngươi cũng xứng gọi là nhà." Ta khinh thường.
Hắn không để bụng: "Ta bảo người truyền tin cho nó, nói ngươi ở đây làm khách. Nghe này, nó đến rồi."
Cánh cửa kẽo kẹt mở ra, sát thủ bước vào, hắn không quan tâm đến người khác, chỉ nhìn ta.
Ta gật đầu tỏ ý không sao, hắn mới hơi cúi đầu, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh ta.
Đường chủ cười quái dị: "Đúng là đông đủ."