Sát Thủ Và Dược Sư

Chương 2



Sát thủ: "Một nam nhân, vậy mà lại trông giống một cô nương."

 

Tim ta thắt lại, một người đàn ông nghe xong đều phải đánh nhau với hắn nhưng ta không dám, dù sao ta cũng là giả mạo.

 

Ta giả vờ treo đèn lồng không nghe rõ.

 

Sát thủ cũng chỉ lẩm bẩm.

 

Vì vậy, khi ta ngồi xuống, chuyện này đã lật sang trang khác, là ta tự mình chột dạ, cầm bình rượu rót liên tiếp mấy chén để trấn tĩnh.

 

Uống rượu liên tiếp quá nhanh, không hiểu sao hơi lên đầu, đầu óc choáng váng.

 

Ta đứng dậy định đi lấy thuốc giải rượu nhưng cơ thể không kiểm soát được, nhất thời chân trái vấp chân phải, ngã sang một bên.

 

Sát thủ không kịp trở tay, bị ta đè trúng.

 

Quá gần, nhìn đôi mày gần trong gang tấc của nhau, cả hai đều cứng đờ.

 

Sát thủ nghiến răng: "Cút ra."

 

Người hắn căng cứng, là một sát thủ, không được phép để người khác đến quá gần, đến gần đồng nghĩa với nguy hiểm, đây đã là phản ứng theo bản năng.

 

Hắn đang cố nhịn không bẻ gãy cổ ta: "Đừng đến gần như vậy, ta không hứng thú với con trai."

 

Có vẻ hơi nghiến răng nghiến lợi.

 

Ta: "..."

 

Ta cũng không thích, được chưa.

 

Vì vậy, ta lớn tiếng nói với hắn: "... Không thích..."

 

Sát thủ bất lực thở dài, túm lấy cổ áo sau gáy ta nhấc lên, giống như nhấc một con thỏ con, nhấc ta vào nhà, tiện tay ném lên giường, vỏ kiếm khẽ khàng, một chiếc chăn dày đã phủ lên người ta.

 

Một người vừa lạnh vừa ấm, ta thừa nhận rằng nội tâm ta đã có sự thay đổi tinh tế.

 

Ta nheo mắt nhìn.

 

Hắn đã quay người trở lại hành lang, đối diện với trăng rót rượu một mình.

 

Sát thủ đã quen với việc cô độc một mình nhưng bóng dáng dưới gió tuyết lại khiến ta cảm thấy có một nỗi cô đơn khó tả.

 

Một người không thể hòa nhập vào nỗi cô đơn của người khác, có lẽ có thể đưa hắn ra ngoài?

 

7

 

Lần thứ sáu sát thủ đứng đầu thiên hạ đến giếc ta, ta đang chơi cờ.

 

Trên bàn cờ, những quân cờ đen trắng không ngừng tàn sát lẫn nhau.

 

Quân trắng sắp liên kết được năm quân thì quân đen đã chặn lại. Quân đen bắt đầu liên kết thì quân trắng lại xuất hiện như một con ngựa thành Troy.

 

Hai bên thế lực ngang nhau, không phân thắng bại.

 

Ta tay trái và tay phải mỗi tay cầm một quân cờ, chơi rất chăm chú.

 

Đứng dậy định tìm cốc nước uống, không ngờ lại bị bóng đen trước mắt làm cho sợ hết hồn.

 

Sát thủ bây giờ nhìn ta không chỉ như nhìn một đứa ngốc, mà còn như nhìn một đứa điên.

 

Ta thấy hắn mừng rỡ như điên, nắm lấy tay hắn: "Đến đúng lúc, chơi một ván với ta."

 

Sát thủ cúi đầu nhìn bàn cờ, hàng mi dài rủ xuống mí mắt tạo thành những bóng loang lổ: "Ta không biết chơi."

 

Ta hơi ngạc nhiên, ngũ tử liên châu hiện giờ là trò chơi cờ được ưa chuộng nhất, cả hoàng thất lẫn dân thường đều thích chơi.

 

Ta kéo hắn ngồi xuống: "Không sao, ta dạy ngươi."

 

Hắn ngồi im không nhúc nhích.

 

Ta: "Ngươi ngoài làm sát thủ, cũng phải có chút thú vui khác chứ, nếu không thì chán lắm."

 

Cuối cùng hắn cũng cầm quân cờ, phải nói rằng đầu óc người này vận hành rất nhanh, theo đường đi nước cờ của ta mà suy ra nước cờ tiếp theo khiến ta có chút trở tay không kịp.

 

Thấy sắp thua, ta vội chuyển hướng sự chú ý của hắn.

 

Ta không có gì để nói: "Tại sao ngươi lại chọn làm sát thủ?"

 

Sát thủ cười khẩy: "Chọn? Từ khi ta có trí nhớ đã là sát thủ, không có quyền lựa chọn."

 

"Nhưng ngươi đã leo lên vị trí số một thiên hạ. Ta tưởng ngươi thích mới cố gắng."

 

"Leo chậm thì chít nhanh."

 

"Nếu không làm sát thủ, ngươi muốn làm gì?"

 

Hắn nhướng mày: "Muốn là gì?"

 

Là một sát thủ, trong cuộc sống ngoài việc sinh tồn thì chỉ có nhiệm vụ.

 

Ăn uống ngủ nghỉ chỉ là một quá trình trong việc sinh tồn.

 

"Muốn." của con người và "Hy vọng đạt được." đã bị xóa bỏ trong quá trình rèn luyện ngày này qua ngày khác.

 

Sát thủ chỉ là một lưỡi dao của người nắm quyền, không có tư cách có suy nghĩ.

 

Nhưng ta muốn đánh thức cái bóng như không có sự sống kia, để hắn có được giác quan mà một "Con người." nên có.

 

Muốn để hắn hiểu cách sống, trước tiên phải để hắn hiểu "Ta", sau đó mới có thể hợp lý tạo thành: Ta phải sống như thế nào!

 

Ta nói: "Muốn chính là thích, thích khiến ngươi cảm thấy rất thoải mái, không bài xích. Hoặc là thứ hy vọng đạt được. Ngươi muốn gì?"

 

Sát thủ không nói gì, hắn đang suy nghĩ.

 

Ta đang định nhân lúc hắn mất tập trung mà vây giếc hắn nhưng hắn lại hạ một quân cờ, quân cờ cuối cùng đã định đoạt, ta thua.

 

Ta kinh ngạc, thật sự đã coi thường hắn rồi.

 

8

 

Lần thứ bảy sát thủ đứng đầu thiên hạ đến giếc ta, lại ngã gục ở ngoài sân.

 

Ai cũng biết, sát thủ là một nghề nguy hiểm.

 

Ta đã quen nên kéo hắn về chữa trị.

 

Không biết từ lúc nào mà ta lại thành phòng thuốc.

 

Nguyên nhân khiến sát thủ máu me đầm đìa là do vết thương ở bụng, do dao găm đâm vào, đâm một nhát. Ra tay thật tàn nhẫn, ai lại tàn nhẫn như vậy.

 

Ta băng bó vết thương ở eo, bắt đầu kiểm tra xem có vết thương nào khác không.

 

Kiểm tra xong khiến ta rất kinh ngạc.

 

Chưa từng gặp một người nào trên người lại có thể tích tụ nhiều sẹo như vậy, thật là kinh hoàng.

 

Hầu hết các vết thương đều do vũ khí gây ra, chỉ có một vết thương ở xương cánh tay trái là do con người gây ra, hơn nữa hẳn là do thời niên thiếu, đánh gãy rồi nối lại một cách bừa bãi, nối không tốt.

 

Phía dưới lưng còn có một vết bỏng, sau khi bị thương không được xử lý kịp thời, mặc dù đã lành nhưng vết sẹo vẫn rất dữ tợn.

 

Từ tình trạng lành của tất cả các vết thương có thể thấy thời gian bị thương không giống nhau, vết thương mới nhất và vết thương cũ nhất, cách nhau khoảng mười lăm, mười sáu năm.

 

Người này dường như luôn đánh nhau, luôn bị thương.

 

Ta biết có một số tổ chức sẽ bắt một số trẻ em từ nhỏ bắt đầu huấn luyện. Sau đó thông qua việc giếc chóc lẫn nhau, chọn ra người xuất sắc nhất.

 

Cuộc sống như vậy cách ta quá xa, không biết hắn đã bị chọn như thế nào, lại từng bước đi đến ngày hôm nay.

 

Đó là thế giới mà ta không biết.

 

Ta vốn lười biếng với những việc không muốn làm nhưng lại dốc hết sức với những người muốn ta cứu.

 

Ta chỉnh lại xương trước đó chưa nối tốt, cũng sơ chế qua vết thương cũ.

 

Cuối cùng rảnh rỗi quá, ta lấy thuốc mỡ ra xử lý vết sẹo ở lưng.

 

Dưới vết bỏng dường như che giấu thứ gì đó, ta dùng nước thuốc xử lý sau đó miễn cưỡng nhận ra đó là một chữ.

 

Tay ta khựng lại, sau đó bình tĩnh dùng thuốc mỡ xóa đi vết tích.

 

9

 

Khi sát thủ tỉnh lại, nhìn màn sa trên đỉnh giường có chút mơ hồ.

 

Hắn hẳn cho rằng mình sắp đi báo cáo với Diêm Vương, không ngờ lại bị ta ngăn cản.

 

Thấy hắn tỉnh lại, ta thở phào nhẹ nhõm.

 

Âm thanh nhẹ đến mức không nghe thấy, sát thủ đã cảnh giác muốn bật dậy.

 

Nếu bật dậy làm động đến vết thương, chẳng phải công sức của ta đổ sông đổ biển sao.

 

Ta xông tới đè hắn xuống, quên mất tiện cho việc chữa thương, hắn không mặc áo.

 

Đến khi mùi hương sạch sẽ mát lạnh của hắn truyền đến mũi, ta mới nhận ra toàn thân mình đang nằm trong lòng hắn, má vừa vặn áp vào xương quai xanh của hắn.

 

Mờ ám và quá mức thân mật.

 

Ta giả vờ bình tĩnh bò dậy ngồi lại ghế.

 

May mà sát thủ cũng có vẻ cứng đờ, trong lòng ta cũng cân bằng hơn chút.

 

Sát thủ nói: "Đại ân không lời nào cảm tạ hết."

 

Đầu óc ta đang hỗn loạn, thuận miệng đáp: "Không cần cảm ơn không cần cảm ơn, lấy thân báo đáp là được!"

 

Thực ra ta muốn nói là trọng thưởng là được.

 

Chúng ta:...

 

10

 

Tri Thâm dùng chim bồ câu đưa cho ta hai gói bột, bảo ta nghiên cứu xem là loại độc gì.

 

Ta ngửi mùi, sau khi chế theo công thức thì phát hiện một gói là phấn của nữ tử.

 

Một gói khác là thuốc kíc* dụ* cực mạnh.

 

Đổ vào nước thì không màu không vị, hòa vào trà thì ngay cả cao thủ cũng khó phát hiện.

 

Ta vội vàng đến phòng thuốc chế thuốc giải, để quên ấm trà trên bàn.

 

Trở về thì thấy sát thủ mặt mày u ám ngồi trước bàn.

 

Ta nghi hoặc tiến lên nhưng lại thấy ấm trà đã cạn, trong lòng chuông cảnh báo vang lên, lập tức bỏ chạy.

 

Sát thủ nhanh hơn, hắn vung tay, cánh cửa lớn trước mặt bị chưởng phong của hắn đóng lại.

 

Hắn bay tới xách ta lên, đè ta xuống bàn trà.

 

Sau đó cúi người hôn ta, tùy ý mà nồng nhiệt.

 

Ta khẽ run mi nhìn hắn nhưng lại đâm đầu vào đôi mắt sâu thẳm như vực thẳm của hắn.

 

Đôi mắt sâu thẳm kia chứa đựng sự cuồng nhiệt như sóng dữ.

 

Nhưng lại xen lẫn một tia dịu dàng không dễ dàng bộc lộ.

 

Giống như ánh bình minh mờ ảo khi sương mù tan đi, lại giống như ánh nắng ấm áp nhàn nhạt khi tuyết đông tan chảy.

 

Chúng ta bốn mắt nhìn nhau, lặng lẽ ngắm nhìn.

 

Sương mù trong mắt sát thủ dần tan đi, lý trí xua tan màn sương mù dày đặc, khi tỉnh lại.

 

Hắn buông ta ra, ánh mắt đầu tiên là kinh ngạc, sau đó tràn đầy xấu hổ.

 

Hắn xoay dao găm ra, tự rạch một nhát vào cánh tay.

 

Máu chảy ròng ròng.

 

Ta:...

 

Dùng cách này để giữ tỉnh táo, thật không cần thiết.

 

Ta thấy dược hiệu lại phát tác, mắt hắn đỏ ngầu.

 

Ta nói: "Ta có thể..."

 

Vừa nói ra chúng ta đều kinh ngạc, ta nhất thời quên mất việc ngụy trang giọng nói, giọng thật vô thức xen lẫn một tia kiều mị và khàn khàn sau nụ hôn nồng nhiệt.

 

Cơ thể hắn cứng đờ, lạnh lùng quát ta: "Câm miệng!"

 

Ta run rẩy, nuốt ngược câu "Cho ngươi thuốc giải." vào trong.

 

Mặc dù thuốc giải ở ngay phòng thuốc bên cạnh nhưng nếu chọc giận hắn, liệu có thể thuận lợi đi qua đó hay không thì không biết được.

 

Sát thủ phá cửa sổ bỏ đi, tiếng rơi xuống nước truyền đến.

 

Ta vội vàng chạy theo ra ngoài, thấy hắn ngâm mình trong thùng nước.

 

Mặc dù như vậy cũng có thể làm giảm độc tính nhưng trời lạnh giá thế này, chậc...

 

Ta kéo hắn ra khỏi thùng nước, cho hắn uống thuốc giải, đốt lửa sưởi ấm cho hắn, rồi băng bó lại vết thương.

 

Ánh mắt hắn nhìn ta luôn rất phức tạp, phức tạp đến mức chứa đựng quá nhiều cảm xúc, ta không thể giải mã từng cái một.

 

11

 

Có câu nói rằng thừa nước đục thả câu.

 

Sát thủ vừa mới bị thương chưa lành, đối thủ cạnh tranh trong sảnh sát thủ đã nhân cơ hội tìm đến.

 

Ta trên đường trở về sau khi hái thuốc đã bị một nhóm sát thủ bắt giữ, ta dùng thuốc độc hạ gục vài tên nhưng không ngờ lại bị người ta dí dao vào cổ.

 

Không ngờ trong bóng tối còn ẩn núp một sát thủ độc nhãn, đúng là đồ rùa đen biết trốn.

Chương trước Chương tiếp
Loading...