Sát Thủ Và Dược Sư

Chương 4



"Đúng vậy, tam kiệt năm xưa. Hai người bị ngươi hãm hại, may mà hậu nhân của họ vẫn còn, đến đòi mạng ngươi." Ta nhàn nhạt lên tiếng.

 

"Ngươi nói gì?" Đường chủ kinh hãi biến sắc, ôm ngực thở hổn hển, thị vệ bên cạnh vội vàng tiến lên đưa thuốc, đường chủ uống xong mới bình tĩnh lại.

 

"Ngươi còn biết gì? Nói hết ra." Đường chủ âm u nói.

 

Ta hờ hững lên tiếng: "Năm xưa triều đình dời cung, một phê vàng bạc châu báu bị Hắc Phong trại không biết trời cao đất rộng cướp mất, đại tướng quân Tư Đồ và phó tướng dẫn quân đến diệt trừ, ngươi là phó quan lại động lòng tham với số của cải đó, đêm trước khi nộp của cải, ngươi giả vờ ăn mừng với các huynh đệ nhưng lại dùng rượu độc giếc hại hai người huynh đệ nghĩa tình xem ngươi như em ruột, chỉ vì muốn chiếm đoạt của cải."

 

Tay ta nắm chặt lấy tay vịn, siết đến nỗi khớp ngón tay trắng bệch mà không hay biết, mãi đến khi một bàn tay ấm áp phủ lên mu bàn tay ta, ta mới hơi nới lỏng lực.

 

Ta quay đầu nhìn sát thủ: "Dạ Vô Thường, chính là Tư Đồ Mặc, con trai của tướng quân Tư Đồ."

 

Sát thủ, không, từ giờ phút này nên gọi hắn là Tư Đồ Mặc, hắn nghe xong thân thế của mình mà không hề gợn sóng!

 

"Tốt lắm, quả nhiên đã điều tra ra hết." Đường chủ quái gở kêu lên một tiếng, vung tay ra hiệu cho người tiến lên khóa chặt cửa lớn: "Hôm nay các ngươi đừng hòng sống sót."

 

Đám sát thủ trong sảnh đồng loạt xông ra, Tư Đồ Mặc rút đao xông lên, tàn nhẫn thu hoạch mạng người.

 

Đường chủ lấy ra một cái chuông lắc lên.

 

"Đing đing đing..."

 

Tư Đồ Mặc đột nhiên khựng lại, mồ hôi lạnh tuôn như suối, dường như đang chịu một đòn tấn công nặng nề.

 

Nhưng hắn vẫn phải cố gắng giếc nốt kẻ địch cuối cùng, sau đó hai đầu gối mềm nhũn, quỳ sụp xuống đất.

 

Ta kinh hãi trong lòng, lao tới nhưng lại không thể đỡ hắn dậy, toàn thân hắn mất hết sức lực, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

 

"Ta không cử động được nữa." Giọng nói của Tư Đồ Mặc vẫn nhàn nhạt nhưng ta có thể nghe ra hắn đã đến cực hạn rồi.

 

Ta cẩn thận ôm lấy hắn, đầu hắn nghiêng sang một bên, máu từ khóe miệng chảy ra, càng chảy càng nhiều.

 

"Ngươi trúng độc sao? Lần trước ta lại không phát hiện ra." Ta tự trách không thôi, luống cuống run rẩy đưa tay định bắt mạch cho hắn.

 

Nhưng hắn lại đè tay ta xuống, lắc đầu, ánh mắt dần tối lại, như thể có thể chít bất cứ lúc nào.

 

"Vô dụng thôi. Nghe ta nói này, tất cả gia sản của ta đều chôn dưới gốc cây quế trên đỉnh Thanh Sơn, toàn bộ đều cho ngươi. Ngươi nhất định phải sống thật tốt."

 

Ta đỏ hoe mắt.

 

"Chậc chậc, đúng là tình thâm nghĩa trọng!" Đường chủ vỗ tay, từ trên sảnh bước xuống.

 

"Một lưỡi đao tốt như vậy, ta vẫn luôn không nỡ vứt bỏ nhưng ngươi lại nhất quyết ép ta đến nước này. Ngươi tưởng bấy lâu nay ta bồi dưỡng ngươi, ta sẽ không để lại đường lui sao? Không thể nào, ngươi xuất sắc hơn bất kỳ ai, ta đương nhiên phải làm tuyệt hơn một chút."

 

"Cháu trai, bây giờ chúng ta có thể nói chuyện về kho báu ở Thanh Sơn rồi chứ?" Đường chủ tự cho rằng nguy cơ đã được giải trừ, ra hiệu cho thị vệ bên cạnh lui xuống, hắn không tin tưởng bất kỳ ai.

 

"Ở trong động Hàn Đàm trên Thanh Sơn, tất cả đều cho ngươi, tất cả đều cho ngươi." Ta run rẩy giọng nói, sắp phát điên rồi: "Ngươi cứu hắn trước, cứu hắn trước."

 

Đường chủ hài lòng đứng dậy, an ủi nói: "Chúng ta không vội, vội thì tổn thương thân thể. Đừng lo, hắn sắp không phải chịu tội nữa rồi, sắp được giải thoát rồi."

 

Hắn cầm lấy cái chuông, đột nhiên dùng nội lực nghiền nát nó, trước khi vỡ, cái chuông phát ra một tiếng kêu chói tai.

 

Tư Đồ Mặc nôn ra một ngụm máu, không còn tiếng động.

 

Ta run rẩy đưa tay, dò mũi hắn, không còn hơi thở, ngực cũng không còn nhịp tim.

 

Hắn chít rồi.

 

Đầu óc ta như bị người ta đánh một gậy thật mạnh, quên cả suy nghĩ, quên cả thở.

 

Đường chủ rất thích cảnh tượng này, cười tủm tỉm ngồi xổm xuống nhìn Tư Đồ Mặc.

 

"Tại sao người nhà họ Tư Đồ các ngươi lại phải mạnh mẽ như vậy, được thánh sủng độc nhất. Nhưng ngươi xem, cuối cùng chẳng phải đều chít trong tay ta sao."

 

Không còn hơi thở, sắc mặt trắng bệch của Tư Đồ Mặc đột nhiên mở mắt, nhanh hơn cả mắt là tay hắn, hắn như gió lốc dùng hai tay tháo khớp vai của đường chủ.

 

"Bấy lâu nay cuối cùng cũng tìm được cơ hội rồi, ngươi bố trí đầy mật đạo sau ghế ngồi, hễ có nguy hiểm là trốn thoát. Muốn dụ ngươi xuống đây thật không dễ dàng." Tư Đồ Mặc bình tĩnh lau đi vết máu trên khóe miệng.

 

Đường chủ không cử động được tay, kinh hãi lùi lại: "Không thể, không thể, rõ ràng trong người ngươi có con trùng độc."

 

"Ngươi tìm cái này sao?" Tư Đồ Mặc lấy ra một cái lọ thủy tinh to bằng lòng bàn tay, bên trong đựng máu đỏ tươi, vì trùng độc nghe tiếng chuông giải độc nên máu đã bắt đầu chuyển đen.

 

Tư Đồ Mặc ném cái lọ xuống đất, thân lọ vỡ tan, lộ ra một con sâu màu trắng như tuyết.

 

Con sâu mất máu nuôi dưỡng điên cuồng giãy giụa, Tư Đồ Mặc bắn ra ba mũi phi tiêu trực tiếp cắt con sâu thành từng mảnh.

 

Hắn tỏ vẻ ghê tởm: "Để ngươi không nghi ngờ, ngày nào ta cũng dùng máu tươi nuôi nó, cuối cùng cũng có thể giếc chít cái thứ ghê tởm này."

 

"Ngươi lấy nó ra bằng cách nào?" Đường chủ không dám tin.

 

"Nhớ lần trước ngươi dung nó đe dọa ta không? Nhờ đó ta xác định được vị trí của nó, ta đã moi nó ra." Tư Đồ Mặc thần sắc lạnh nhạt.

 

Ta nghĩ đến vết thương ở hông trước đó, hóa ra là do chính hắn tự đâm, người này thật tàn nhẫn.

 

"Người đâu, người đâu." Đường chủ sợ hãi, gào lên thảm thiết.

 

Tư Đồ Mặc dứt khoát mở cửa cho hắn.

 

Ngoài sảnh chật ních toàn binh lính.

 

"Sao lại thế, sao lại thế." Đường chủ tuyệt vọng lẩm bẩm.

 

Ta: "Ta không bị mê man, dọc đường đã đánh dấu."

 

Tư Đồ Mặc: "Ta gặp ở chân núi, tiện đường đưa họ lẻn lên."

 

Tri Thâm bước vào.

 

"Sao lại có hai Tô Tri Thâm." Đường chủ ngây người.

 

Ta tháo lớp cải trang: "Ta là Tô Ngôn Thiển."

 

"Không thể, năm đó diệt môn, đứa em gái trong cặp song sinh đã cùng mẹ nó chôn vùi trong biển lửa." Đường chủ hét lên chói tai.

 

"Bảo mẫu đã đổi con gái của bà ta với ta." Đây là chuyện quá khứ ta sợ nhớ lại nhất, Tư Đồ Mặc nắm tay ta, giúp ta chia sẻ một nửa nỗi đau.

 

"Những năm này, ta vẫn luôn theo dõi Thanh Sơn, không ngờ còn có một phân thân khác lén lút ra ngoài bố trí. Ta tính sai một bước, thất bại rồi, toàn bộ kế hoạch đều thất bại rồi."

 

Đường chủ đã phát điên nhưng quả báo của hắn mới chỉ bắt đầu.

 

Ta đã hạ cho hắn độc ăn mòn tim, mỗi ngày bắt đầu từ nửa đêm sẽ có một canh giờ tim như bị vạn kiến cắn, đau đớn không chịu nổi, đến chít mới thôi.

 

Nỗi khổ mà Tư Đồ Mặc phải chịu, hắn cũng nên nếm thử.

 

19

 

"Diễn kịch không tệ." Ta nghiến răng nghiến lợi khen Tư Đồ Mặc, toàn bộ sảnh sát thủ đã bị tiêu diệt, thân phận sát thủ của hắn cũng không còn nữa.

 

"Ngươi cũng rất tốt, diễn xuất chân thực." Hắn cong môi cười.

 

Lúc hắn ngã xuống, ta sợ phát điên, lao tới ôm hắn cũng là thật sự hoảng hốt.

 

Cho đến khi tên khốn này ngã vào lòng ta, dùng tay sờ ngực ta, ta mới biết tên khốn kiếp này đã biết thân phận và kế hoạch của ta.

 

Nghĩ đến hành động nhỏ đó của hắn, mặt ta đỏ bừng.

 

Tri Thâm muốn hoàn thành di nguyện của cha, đi bảo vệ biên cương.

 

Ta tính tình lười biếng, Tư Đồ Mặc đã chán cảnh giếc chóc, chúng ta trở về Thanh Sơn.

 

20

 

Ta vừa vào nhà, một luồng sức mạnh từ xa kéo tới, nắm lấy cổ tay ta, kéo ta đến tường.

 

Tư Đồ Mặc áp sát hôn ta.

 

Hắn bá đạo lại không nói lý, hôn đến mức hỗn loạn.

 

Đợi đến khi hắn hơi nới lỏng lực, ta tưởng hắn sắp buông ta ra nhưng hắn chỉ nới lỏng lực, đổi thành nụ hôn nhẹ nhàng thăm dò.

 

Như phát hiện ra điều gì thú vị, muốn nghiên cứu cho thấu đáo.

 

Ta suýt ngạt thở đẩy hắn, hắn mới chịu để ta thở.

 

Tư Đồ Mặc: "Ta nghĩ ta đã hiểu rõ mình muốn gì rồi."

 

Ta: "Gì cơ?"

 

Tư Đồ Mặc: "Ta bị áp chế huấn luyện nhiều năm như vậy, bản năng và dục vọng đã sớm bị mài mòn. Nhưng sau khi gặp nàng, tất cả đều thức tỉnh, ta muốn trong cuộc đời mình có nàng."

 

Tư Đồ Mặc thở dài: "Ta vẫn luôn cố gắng không bị người khác khống chế nhưng không ngờ lại định sẵn bị nàng khống chế."

 

Ta cố gắng kìm chế khóe miệng cong lên: "Được rồi, thấy sào huyệt duy nhất của ngươi bị phá, không còn chỗ dung thân, sau này ta sẽ che chở cho ngươi."

 

"Cũng tạm được. Sao ngươi biết ta là Tư Đồ Mặc?"

 

"Quân lính Tư Đồ các ngươi là quân tâm phúc của thánh thượng, người thừa kế họ Tư Đồ đều có chữ "Trung." in ở sau lưng, biểu thị chỉ có thể trung thành với thánh thượng."

 

"Thì ra là vậy."

 

"Ngươi nhớ thân thế của mình không?" Ta hỏi.

 

"Không nhớ, lúc bị bắt cóc mới năm tuổi, bọn chúng lại luôn muốn xóa đi ký ức của ta. Chỉ khi nằm mơ mới có một số mảnh vụn lộn xộn, trong mơ ta tự luyện tập ghép các mảnh vụn thành những đoạn nhỏ, rồi từng cái một đi kiểm chứng."

 

Ta lè lưỡi, người có thể kiểm soát cả giấc mơ.

 

"Hai nhà chúng ta đời đời giao hảo, nếu không gặp biến cố, chúng ta có thể từ nhỏ đã đính hôn, thanh mai trúc mã." Tư Đồ Mặc tiếc nuối.

 

Ta nghĩ lại thì đúng là có khả năng này.

 

Tư Đồ Mặc đeo vào thắt lưng ta một miếng ngọc bội. Màu sắc rất đẹp, trên kết tua rua.

 

"Dùng gì để kết tình nghĩa? Ngọc đẹp kết tua rua! Dùng gì để kết tâm giao? Chỉ trắng xâu kim đôi!" Tư Đồ Mặc nói.

 

Thật lãng mạn.

 

Nhưng ta lại không nhịn được nghĩ, miếng ngọc này trông có vẻ đáng giá không ít bạc.

 

"Nếu ngươi dám đem nó đi cầm, ta sẽ truy sát ngươi đến tận chân trời góc biển." Tư Đồ Mặc âm u nói.

 

Ta lập tức xìu xuống.

 

"Sao ngươi lại thích bạc đến vậy?" Tư Đồ Mặc tức giận: "Ngươi yên tâm, ta sẽ để ngươi có bạc tiêu không hết."

 

Ta mắt sáng rực liên tục gật đầu.

 

Tư Đồ Mặc mỉm cười, ôm ta vào lòng.

 

"Cáo chít đầu hướng về gò mối, lươn sắp chít hướng về biển.

 

Ngay cả động vật cũng biết tìm cho linh hồn mình một nơi về.

 

Còn ta, nguyện từ nay về sau gửi gắm linh hồn mình cho nàng."

 

Ta: "Được!! Ta nhận!!"

 

(Hết)

Chương trước
Loading...