Sát Thủ Và Dược Sư
Chương 1
Lần thứ N sát thủ đứng đầu thiên hạ đến giếc ta, hắn cầm lấy chén trà trên bàn rồi uống cạn.
Ta muốn nói với hắn rằng trong trà có bỏ thuốc kí*h dụ* nhưng đã quá muộn.
Ta thấy hắn trợn mắt, ta nói: "Ta có thể..."
Hắn nhìn ta, một nữ tử cải trang thành nam, rồi gầm lên: "Câm miệng!"
Ta đành nuốt ngược câu "Cho ngươi thuốc giải." vào trong.
1
Khi sát thủ đứng đầu thiên hạ đến, ta vừa uống thuốc làm mềm gân cốt do chính ta chế.
Ta có phải muốn tự phế võ công không? Tất nhiên là không, thuốc do mình chế thì phải tự mình thử mới biết tốt xấu chứ.
Kết quả là hiệu quả của thuốc tốt đến không thể tốt hơn.
Giờ đây, ta không biết nên tự hào hay nên thất vọng nữa.
Ai mà ngờ được lại có người có thể vượt qua trận mê hồn cửu tử nhất sinh mà ta bày bên ngoài.
Vừa là kẻ địch vừa là tri kỷ.
Thôi thì, chít cũng không oan.
Vì vậy, ta bình tĩnh nói với sát thủ: "Mặc dù ta biết đao pháp của ngươi rất nhanh, người ta còn chưa kịp cảm thấy đau đã chít rồi. Nhưng dù sao thì để lại một vết sẹo trên cổ cũng thật khó coi.
Ngài có thể lấy cho ta một viên thuốc trong lọ trên cùng của giá thuốc không, uống thuốc đó thì chít giống như ngủ, yên tĩnh và thanh thản, quan trọng nhất là không làm hỏng dung nhan."
Sát thủ đứng đầu thiên hạ rất bình tĩnh nhìn ta nói: "Ta không bao giờ thừa nước đục thả câu."
Ta không bỏ qua vẻ khinh thường thoáng qua trong mắt hắn.
Có lẽ hắn khinh thường ta là một đấng nam nhi, trước mặt tử thần mà còn nghĩ đến dung nhan.
Thật oan cho ta.
Ta chỉ đội lốt một người đàn ông thâm trầm thôi nhưng rõ ràng là ta cải trang rất thành công.
Ngay cả sát thủ đứng đầu cũng không phát hiện ra điều bất thường.
Sát thủ đứng đầu không thèm giếc ta, đương nhiên ta vui vì không phải chít.
Vì vậy, ta vẫn giữ nguyên tư thế kỳ quái là ngồi trên ghế, hai tay buông thõng, đầu úp xuống bàn.
Ta cũng không muốn như vậy, chỉ tại hiệu quả của thuốc quá nhanh, uống một ngụm là người đã mềm nhũn.
Rảnh rỗi cũng rảnh, ta bắt đầu quan sát sát thủ đứng đầu võ lâm thiên hạ, Dạ Vô Thường.
Truyền thuyết kể rằng hắn đến đi không ai biết, muốn người khác chít vào giờ Sửu thì tuyệt đối không để đến giờ Dần.
Nhưng thực ra ta tò mò hơn về diện mạo của Dạ Vô Thường, người ta đồn rằng chỉ những người sắp chít mới được nhìn thấy.
Chỉ thấy hắn mặc một bộ đồ đen, tay đeo trọng kiếm, lặng lẽ đứng trong bóng đêm.
Dung mạo không tầm thường, thần sắc lạnh nhạt, hơi thở lạnh lẽo tỏa ra từ người hắn, vô tình khiến màn đêm thêm phần lạnh lẽo.
Ta nheo mắt lại, với dung mạo này, hà tất phải sống cuộc sống liếm máu trên đầu dao, chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay là vô số tiểu thư khuê các nguyện chít vì hắn.
Ta thấy hắn nhắm mắt dựa vào khung cửa, bóng tối dưới mí mắt cho thấy hắn đang mệt mỏi.
Ta thở dài nói: "Thuốc này của ta nhất thời không giải được, nếu ngài đã không giếc ta, vậy có thể kéo ta lên giường nằm không, để ta khỏi bị đau cổ vào ngày mai."
Hắn liếc ta một cái, đi tới đưa tay nhấc thắt lưng ta lên, xách ta như xách bao tải ném lên giường, rồi quay lại cửa.
Thật thô lỗ, chẳng phải là bế công chúa.
Nhưng dù sao thì nằm cũng thoải mái hơn ngồi, ta cảm kích nói: "Phòng bên cạnh có một phòng khách, ta thấy ngài phong trần mệt mỏi, nếu không chê thì hãy nghỉ ngơi đi."
Sát thủ động đậy rồi biến mất vào màn đêm, cánh cửa gỗ của căn phòng bên cạnh khẽ kêu cót két, sau đó vạn vật đều im ắng.
2
Trời chưa sáng hẳn, gà rừng trên núi đã gáy, đánh thức ta dậy.
Ta rất buồn bực, quyết định phải tìm thời gian đi giếc hết gà trên núi, để sau này còn ngủ nướng.
Phòng bên cạnh trống không, sờ giường vẫn còn lạnh.
Cái gọi là nghe gà gáy mà dậy nhưng người này gà còn chưa gáy đã tỉnh, quả nhiên là vô địch.
Ta ra khỏi sân, đi vào trong núi.
Ngọn núi ta ở gọi là Thanh Sơn, quanh năm sương mù bao phủ, như chốn bồng lai tiên cảnh.
Bên ngoài ngọn núi, trong phạm vi năm mươi dặm đều là sa mạc, không có lấy một ngọn cỏ.
Vì vậy, có lời đồn rằng ngọn núi này là núi báu, cất giấu những kỳ trân dị bảo.
Nhưng ta đã canh giữ ngọn núi này hơn mười năm, thực sự không phát hiện ra kho báu nào.
Đáng tiếc là người đời không tin, mỗi năm có vô số người muốn đến cướp báu vật.
May mắn thay, ngọn núi này có nhiều vách đá cheo leo, cho dù có vài cao thủ hàng đầu xông vào, cuối cùng cũng sẽ bị lạc trong trận mê hồn trận mà ta bày ra và không thể thoát ra được.
Sát thủ tối qua là một trường hợp ngoại lệ đầu tiên.
Ta đã kiểm tra trận pháp, không có dấu hiệu xông vào, người này quả là thiên tài.
Ta có chút phấn khích, sống trên đời, tri kỷ khó tìm, kẻ địch cũng đáng quý.
3
Lần thứ hai sát thủ đứng đầu thiên hạ đến giếc ta.
Ta đang hầm gà, trời lạnh giá, ta vừa hầm vừa ăn bên bếp lò.
Gà rừng trên núi đều biết leo trèo, thịt mềm dai, chấm chút ớt, ta ăn đến nước mắt chảy ròng nhưng vô cùng sảng khoái.
Sát thủ bước vào trong màn đêm, phong trần mệt mỏi, vẻ mặt lạnh lùng xen lẫn mệt mỏi.
Vừa mở cửa đã thấy trong phòng lò sưởi ấm áp, khói tỏa nghi ngút, hương thơm ngào ngạt, hắn rõ ràng sửng sốt một chút.
Khoảng cách giữa bên ngoài và bên trong cánh cửa, giống như một cánh cửa ngăn cách địa ngục với trần gian.
Hắn lạnh lùng đặt thanh kiếm trong tay xuống, đi đến tủ lấy bát đũa rồi ngồi xuống bên bếp lò.
Ngọn lửa ấm áp làm tan băng giá trên đuôi lông mày hắn, nhuộm lên đôi mắt hắn một chút dịu dàng.
Kéo hắn, một con quỷ vô thường lang thang trong bóng tối trên băng giá, trở về thế giới loài người ấm áp này.
Khi hắn kẹp một miếng thịt gà cho vào miệng, hắn hơi nheo mắt lại, lộ ra vẻ thỏa mãn mơ hồ.
Sau đó, hắn suy nghĩ một chút, lấy một bình rượu trên giá tự rót tự uống.
Quen thuộc như thể ở nhà mình.
Ăn chực mà ăn một cách tự nhiên và tao nhã như vậy, thực sự khiến ta kinh ngạc.
Nhưng ta nghĩ đi nghĩ lại, mất nửa nồi thịt gà và một bình rượu vẫn tốt hơn là mất một mạng người.
Vì vậy, ta chỉ dám tức giận chứ không dám nói.
Có lẽ là do ta nhai thịt gà quá dữ tợn, sát thủ hơi nhướng mày, lấy một thứ gì đó trong ngực ra đặt trước mặt ta.
Một thỏi bạc trắng sáng lấp lánh.
Ta nhìn hắn bằng ánh mắt tham lam.
Hắn: "Tiền rượu."
Ta vội vàng đưa tay ra nắm lấy, sau khi xác nhận là bạc thật, ta vui mừng khôn xiết bỏ vào túi áo.
Vì tiền, ta rất nịnh nọt đi vào bếp lấy không ít nguyên liệu cho hắn thêm thức ăn.
Hắn tuy tỏ vẻ chế giễu nhưng rất thích.
4
Lần thứ ba sát thủ đứng đầu thiên hạ đến giếc ta, trên người mang thương tích, rất đau đớn.
Ta nghĩ đến lần trước hắn rút tiền rất dứt khoát, liền lấy hộp thuốc đến muốn chữa trị cho hắn.
Sát thủ dùng ánh mắt đầy nghi ngờ nhìn ta.
Ta đột nhiên nhớ đến lần đầu hắn đến, nhìn ta tự mình uống thuốc, ánh mắt như nhìn một kẻ ngốc.
Nghi ngờ gì cũng không nên nghi ngờ y thuật của ta, thật đấy.
Cuối cùng, hắn bị thương bởi một nhát kiếm ở lưng, tự mình không thể bôi thuốc, thấy ta ở bên cạnh ân cần nhìn chằm chằm, hắn nhướng mày ném thuốc cho ta.
Hắn không chịu dùng thuốc ta chế, thật không biết hàng.
Ta nhận lấy thuốc của hắn ngửi ngửi, không phải là phương thuốc quý giá gì.
Vì vậy, ta không tiếc tiền đổ gần nửa lọ lên vết thương của hắn, sau đó dùng vải bông quấn chặt cho hắn mấy chục vòng, như vậy mới có hiệu quả cầm máu tốt.
Sát thủ nhìn chằm chằm vào những dải vải chất đống trước ngực và sau lưng, giống như một cô gái cải trang thành nam nhưng vì ngực quá lớn mà cải trang không thành công.
Hắn im lặng liếc nhìn ta, vẻ mặt như đã đoán trước được.
Tất nhiên, ta vẫn được thưởng tiền.
Ta cười tươi như hoa, đây đâu phải là sát thủ, rõ ràng là kim chủ đại gia.
5
Lần thứ tư sát thủ đứng đầu thiên hạ đến giếc ta, ta đang bắt thỏ.
Con thỏ đó rất tinh quái, nhảy lên nhảy xuống, ta đuổi tới đuổi lui đuổi như một thằng ngốc.
Sát thủ ngồi trên ngọn cây như đang xem một vở kịch.
Cuối cùng vẫn thấy chưa đủ, thấy bình rượu mơ mới đào của ta dưới gốc cây, hắn nhảy xuống xách một bình lên uống.
Ta ở dưới lăn lộn bao lâu, hắn ở trên xem kịch bấy lâu.
Ta thấy mình giống như một thằng ngốc.
Vì vậy, ta nhìn hắn cười nịnh nọt: "Chỉ uống rượu thôi thì có gì thú vị."
Sát thủ nhướng mày, bảo ta nói tiếp.
"Ngươi bắt nó, ta làm cho ngươi món thịt thỏ cay, ăn kèm với rượu. Mùi vị đó... ôi..."
Ta vừa dứt lời, sát thủ đã bay ra ngoài, khi quay lại, trên vỏ kiếm của hắn có treo một đôi thỏ.
Chỉ trong chớp mắt, hắn đã nhìn ta vật lộn ở đó một giờ, thằng khốn này...
Sát thủ ăn rất ngon, ném xuống một thỏi bạc không nhỏ, rất hào phóng.
Ta hết giận. Để khách hàng thường xuyên ghé thăm, ta nịnh nọt tặng thêm quà.
Để hắn trải nghiệm sự nhiệt tình vừa ăn vừa mang về của cửa hàng chúng ta.
Sát thủ nhìn đôi găng tay da thỏ ta tặng trước mặt, rất kinh ngạc.
"Ta luôn là người tặng đồ cho người khác, chưa từng có ai tặng đồ cho ta."
Ta tò mò: "Vậy ngươi thường tặng gì cho người khác?"
Sát thủ: "Tặng họ gặp Diêm Vương."
Ta đổ mồ hôi: "Vật nhỏ không đáng kể, không cần đáp lễ, không cần đáp lễ."
6
Lần thứ năm sát thủ đứng đầu thiên hạ đến giếc ta.
Trời lạnh giá, từng bông tuyết rơi xuống nhẹ nhàng, thích hợp để ủ rượu, cũng có thể ngắm hoa mai, càng thích hợp để uống rượu trò chuyện.
Sát thủ có khứu giác của loài sói, ngửi thấy mùi rượu, xuyên qua rừng tuyết, đạp lên màn đêm mà đến.
Rất quen đường.
Vừa ngồi xuống đã tự rót cho mình một ly rượu, không hề khách sáo.
Ta đã quen, khi ngồi ở hành lang ủ rượu, ta đã chuẩn bị sẵn hai ly rượu.
Người này không nói không rằng, lúc sát khí trên người thu lại, lại có vẻ quý phái của công tử.
Trong sân tiếng gió tuyết rì rào, hai người ở hành lang trải chiếu ngồi đối diện nhau, rượu trong lò đang ấm.
Trong chốc lát, có một loại cảm giác xa rời giang hồ, người mình mong đợi không phải là kẻ địch, mà là tri kỷ.
Ta nhìn cây mai dưới gió tuyết, hứng thú bừng bừng. Lấy đèn lồng, chấm bút vẽ lên đó một cành hoa mai.
Sát thủ vốn không thích nói chuyện, ta im lặng thì không khí rất yên tĩnh.
Đến khi ta đặt bút xuống ngẩng đầu nhìn, hắn đang nhìn ta hơi trầm ngâm, không biết đang nghĩ gì.
Ta: "Nhìn ta làm gì."