Quý Phi Hôm Nay Đã Nấu Cơm Chưa?

chương 2



05

 

Lâu dần, tẩm cung của ta không còn là tẩm cung của ta nữa, mà là nhà ăn chung của các nương nương.

 

Các phi tần mặc lụa là gấm vóc mang theo nguyên liệu tươi ngon vận chuyển từ khắp nơi trong nước đến để ta nấu nướng, tiểu tư đi theo sau họ hai tay xách hộp cơm lớn.

 

Mỗi khi mọi người bước qua ngưỡng cửa, hai cung nữ nhỏ hầu hạ trước cửa ta đều đồng loạt cúi chào, tươi cười nói: [Hoan nghênh quang lâm! Xin hỏi các nương nương muốn dùng tại chỗ hay muốn gói mang về?]

 

Do cung không đủ cầu, ta đã đổi nồi, vại, muôi lớn hơn cho tiểu phòng bếp, tiền mua nguyên liệu cũng tăng lên gấp mấy lần, còn phải bỏ thêm tiền mua bàn ghế bát đũa để tiếp đãi các nương nương chờ gói mang về và dùng tại chỗ.

 

Ta rất buồn phiền, ban đầu nấu ăn chỉ vì sở thích, giờ lại biến thành công việc.

 

Tiểu Nguyệt cũng rất buồn phiền, tiền tháng của phi tần vốn dĩ đã dư dả nhưng giờ túi tiền của các nương nương lại tháng nào cũng rỗng.

 

Ta tưởng rằng chủ tớ chúng ta khổ sở nhất, không ngờ tiểu hoàng đế nửa tháng không gặp lại đến vào đêm nay, cũng là bộ dạng không mấy vui vẻ.

 

[Hoan nghênh quang lâm! Xin hỏi là… Hoàng hoàng hoàng thượng sao!]

 

Tiểu Nguyệt vốn đang buồn ngủ gục gặc trước cửa, suýt chút nữa bị tiểu hoàng đế dọa đến đau tim, ta trong phòng nghe thấy tim như muốn nhảy ra ngoài, vội vàng chạy ra hành lễ sợ hãi, trong lòng suy đoán không biết cơn gió nào lại thổi vị đại phật tính tình quái gở này đến trước cửa nhà ta.

 

Tiểu hoàng đế đưa tay ra, ta vội vừa nói lời cảm ơn vừa đứng dậy, thái giám bên cạnh hắn liền cúi người đưa cho hắn một quyển sổ dày. Hóa ra động tác giơ tay kia không phải là miễn lễ cho ta, mà là muốn thái giám thân cận đưa đồ cho hắn.

 

Ta cứng người, lại quỳ xuống. Tiểu hoàng đế nhướng mày trêu chọc, nhàn nhạt nói: [Đứng lên đi.]

 

Tiểu hoàng đế mở quyển sổ dày trong tay, chỉ vào một dòng chữ trên đó hỏi ta:

 

[Thái hậu sai người đến cáo trạng với trẫm, nói rằng ngươi vào cung chưa đầy nửa tháng, tiền ăn đã ứng trước nhiều như vậy, thế nào? Nuôi lợn trong hậu cung à?]

 

Ta lau mồ hôi trên trán: [Chuyện này nói ra thì dài, hoàng thượng ngày mai sau khi tan triều đến chỗ thiếp nhìn xem sẽ biết nguyên do.]

 

Ngày hôm sau, tiểu hoàng đế mặt lạnh tanh đến.

 

Hậu viện vốn dĩ phi tần lui tới, tiếng nói ồn ào, bỗng chốc không còn tiếng động, mọi người đồng loạt quỳ xuống hành lễ, chỉ có ta còn chưa hiểu chuyện gì, trên tay vẫn cầm cái muôi lớn dùng để nấu thịt kho tàu.

 

Tiểu Nguyệt kéo góc áo ta, vội vàng nói nhỏ: [Nương nương!]

 

Ta mới phản ứng lại, cầm cái muôi lớn hành lễ không được chuẩn lắm.

 

Tiểu hoàng đế khoanh tay chậm rãi đi đến gần ta, long bào vàng óng và thịt kho tàu bóng nhẫy trong gian bếp nhỏ hẹp đan xen vào nhau, tạo nên một vẻ đẹp kỳ lạ.

 

Hắn giơ tay lên, tiểu thái giám bên cạnh liền dùng kim bạc đâm vào miếng thịt kho tàu, kim bạc không đổi màu, cung nữ thân cận của tiểu hoàng đế lại vội vàng đưa lên một đôi đũa ngọc.

 

Hắn mới gắp một miếng thịt nạc mỡ xen kẽ cho vào miệng, từ từ nhai.

 

Ăn một miếng thịt mà còn nhiều quy củ như vậy! Còn phải giả vờ giả vị!

 

Ta vừa bụng phiền vừa liếc trộm hắn, không ngờ lại đụng phải ánh mắt mỉm cười của hắn, ta giật mình, vội cúi đầu, mắt nhìn xuống đất.

 

[Hương vị tạm được, trẫm sẽ dùng bữa trưa ở đây.] Tiểu hoàng đế hơi gật đầu, ra hiệu với mọi người: [Mọi người ngồi xuống đi.]

 

Ban đầu ta chỉ nấu bữa trưa cho các tỷ muội trong hậu cung nhưng không ngờ bây giờ lại nâng cấp thành bữa tiệc lớn của tiểu hoàng đế và toàn bộ thành viên hậu cung. Dùng bữa cùng hoàng đế có nhiều quy củ và mất nhiều thời gian, ban đầu mọi người đều tính toán ăn xong sẽ về cung ngủ nhưng giờ không biết lại phải mất bao lâu nữa. Các phi tần có mặt đều lộ vẻ khó xử.

 

Hi phi nói: [Thần thiếp mới được một con mèo, nhất định phải đích thân thần thiếp cho ăn, e rằng không thể…]

 

Tiểu hoàng đế nói: [Nếu không tiện thì thôi.]

 

Hi phi được hắn chấp thuận, vui vẻ xách hộp thức ăn đầy ắp về cung.

 

Các phi tần khác nhất thời ghen tị, lần lượt bắt chước, tiểu hoàng đế lần lượt chấp thuận, tiểu viện vốn náo nhiệt lại trở nên yên tĩnh. Ta yếu ớt lên tiếng: [Hoàng thượng, thần thiếp…]

 

Tiểu hoàng đế nói: [Đây là tẩm cung của ngươi, ngươi muốn đi đâu?]

 

Vì vậy, ta cười gượng ngồi xuống, cùng tiểu hoàng đế dùng bữa trưa.

 

Hắn dùng xong bữa, lại đi một vòng trong gian bếp nhỏ của ta, lúc đi ra, trên tay đã cầm thêm một con tò he nhỏ được nặn rất tinh xảo, đó là thứ ta rảnh rỗi nặn để giết thời gian, vốn để ở một góc không dễ thấy, không ngờ lại bị hắn tìm thấy.

 

Thấy chuyện giấu nghề không giấu được nữa, ta đang vắt óc suy nghĩ cách đối phó với sự tra hỏi của tiểu hoàng đế, không ngờ hắn lại đột nhiên cong môi, nụ cười này như ánh nắng mùa xuân tháng ba làm tan băng tuyết, có thể khiến người ta say đắm trong sự dịu dàng mà hắn vô tình thể hiện.

 

[Không tệ, trẫm rất thích.] Hắn giơ con tò he lên, lại nói một lần nữa: [Trẫm rất thích.]

 

Ta không hiểu tại sao hắn lại thích như vậy, đành phải phụ họa theo, tốt! Đều tốt!

 

Tiểu hoàng đế lại hỏi ta: [Lễ phong phi đầu tiên của trẫm, tại sao tại hạ lại cười trộm bên cạnh?]

 

Ta không dám nói thật, đành nói: [Hoàng thượng và quý phi rất xứng đôi, thần thiếp nhìn thấy trong lòng vui mừng.]

 

Hắn nói: [Ngươi là vì trẫm thấp hơn nàng, thấy trẫm buồn cười.]

 

Ta vội gắp con ngỗng quay trước mặt cho hắn: [Món này ngon, thần thiếp dậy từ sáng sớm để làm.]

 

Tiểu hoàng đế rất nể mặt ta, ngừng tra hỏi, bắt đầu dùng bữa.

 

Tiểu hoàng đế mặt đen đi đến chỗ ta ăn một bữa, lúc về bước chân nhẹ nhàng như muốn bay lên, còn ban thưởng cho ta không ít kỳ trân dị bảo từ nước ngoài tiến cung.

 

Ta và Tiểu Nguyệt đứng nghiêm trang ở cửa, nhìn theo bóng lưng hắn đi xa.

 

Ta nói: [Hoàng thượng… vẫn luôn thất thường như vậy sao?]

 

Tiểu Nguyệt nhìn quanh bốn phía, mới dám ghé vào tai ta thì thầm: [Không phải, trên mặt hoàng thượng vẫn luôn chỉ có âm, không có tình.]

 

Ta càng nghi hoặc: [Vậy hoàng thượng đang vui chuyện gì?]

 

Tiểu Nguyệt nói: [Có lẽ hoàng thượng đặc biệt thích, ừm, đặc biệt thích tò he!]

 

Ta bừng tỉnh đại ngộ, vỗ vai nàng, khen ngợi: [Có lý!]

 

06

 

Ngày hôm sau, thái giám thân cận của tiểu hoàng đế xách một hộp cơm vàng óng gõ cửa ta.

 

Tiểu thái giám bưng hộp cơm, nhẹ nhàng nói: [Khẩu dụ của hoàng thượng, muốn ăn cá chua, thịt lợn xào chua ngọt, tam tiên, thêm năm lạng cơm.]

 

Ta nói: [Hoàng thượng còn có dặn dò gì khác không?]

 

Tiểu thái giám nói: [Cá chua ít cay nhiều tê.]

 

Ta kiêm nhiệm nhiều chức vụ, lĩnh một tháng lương, làm hai công việc, không chỉ phải làm phi tử của hắn, còn phải làm đầu bếp cho hắn.

 

Tiểu hoàng đế sai người đến chỗ ta đặt một lần cơm hộp, sau đó liền không thể dừng lại được, ban đầu chỉ đến lấy bữa trưa, sau đó đến cả bữa tối cũng sai người bưng hộp cơm đến lấy. Nếu hắn rảnh rỗi, sẽ trực tiếp dùng bữa cùng ta.

 

Các hoàng đế khác đều là ban đêm mới đến hậu cung, còn hắn thì hay lắm, thời gian vào hậu cung đều chọn vào giờ cơm. Một số ngự trù trong cung bắt đầu đối mặt với áp lực thất nghiệp, vì vậy cũng đến xin ta chỉ dạy công thức nấu ăn.

 

Tiểu viện của ta càng thêm náo nhiệt. Ta không ngờ rằng, lần này ta lại sống siêu phàm thoát tục như vậy, vậy mà lại mở một nhà ăn trong hậu cung.

 

Các ngự trù học được công thức nấu ăn lại quay về chế biến món ăn mới, giúp nhà ăn của ta giảm bớt được không ít nương nương, tẩm cung của ta lại trở nên lạnh lẽo, ngược lại tiểu hoàng đế đến càng thêm thường xuyên.

 

Ban đầu hắn còn sai tiểu thái giám truyền lời: [Hoàng thượng thích rau mùi. Hoàng thượng không thích tỏi. Hoàng thượng ghét uống sữa đậu nành.]

 

Đến sau này, ta đã nắm rõ khẩu vị của hắn, hắn thậm chí không gọi món nữa, chỉ sai người đến lấy, hoặc tự mình đến tận nơi.

 

Các nương nương trong hậu cung biết tiểu hoàng đế đối xử với ta rất tốt, lại kéo nhau đến tẩm cung của ta tìm ta nói chuyện, một đám hoa loa kèn đủ màu sắc lại nở rộ rực rỡ ở tiền sảnh của ta.

 

Lệ tần nháy mắt với ta: [Sở Sở và hoàng thượng đã tiến triển đến mức nào rồi?]

 

Mặt ta đỏ bừng như một con tôm chín, lập tức đỏ bừng.

 

Hi tần nói: [Cuối cùng hắn cũng không ở đây, chúng ta mới đến tìm ngươi chơi!]

 

Nàng kéo cánh tay ta lắc qua lắc lại: [Muội muội tốt , làm một đĩa điểm tâm cho tỷ tỷ giải thèm đi!]

 

Vì vậy, các nương nương khác cũng xúm lại gõ trán nàng, cười nàng thèm ăn, suốt ngày nghĩ đến việc đến chỗ ta ăn chực. Bị một đám mỹ nhân vây quanh ở chính giữa, ta bị trêu chọc đến mặt đỏ bừng tai, đành phải trốn vào tiểu bếp, nhào bột làm bánh điểm tâm chiều.

 

Các nương nương biết tiểu hoàng đế sắp đến dùng bữa tối, vội vàng rời đi trước khi hắn đến, mang theo những gói điểm tâm lớn nhỏ đầy ắp. Tiểu bếp của ta cũng bị các nàng tặng đầy ắp nguyên liệu.

 

Khi tiểu hoàng đế bước vào tiểu viện, ta đang bận rộn bắt con gà mái mà Lệ tần tặng, gà chạy ta cũng chạy theo, bất ngờ đâm sầm vào ngực tiểu hoàng đế. Tiểu hoàng đế khinh thường liếc ta một cái, từ trong ngực lấy ra một chiếc khăn gấm ném vào tay ta: [Lau đi.]

 

Ta nói: [Thần thiếp nhất định phải bắt được con gà này! Đây là bữa tối của hoàng thượng và thần thiếp!]

 

Hắn cũng xắn tay áo lên: [Trẫm biết rồi, trẫm sẽ cùng ngươi bắt.]

 

Ta đứng tại chỗ, ngây như phỗng.

 

07

 

Ta dần dần quen với tiểu hoàng đế, vị khách quen đặc biệt này.

 

Nghĩ đến việc hắn vẫn đang trong giai đoạn phát triển, mỗi ngày ta đều tận tình nấu cho hắn một nồi canh xương thơm ngon béo ngậy, tiểu hoàng đế cuối cùng cũng ngán ngẩm, định đích thân đến tiểu bếp của ta, ra lệnh ta không được nấu nữa.

 

Lúc này ta đang canh một nồi lớn, canh được hầm từ xương lợn hảo hạng, bong bóng sủi tăm ùng ục rồi vỡ tan, cả căn phòng tràn ngập mùi thịt thơm phức, ta đã ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ canh rất lâu, chống đến lúc này đã buồn ngủ, chống cằm ngủ thiếp đi bên cạnh.

 

Đến khi ta tỉnh lại mới phát hiện mình dựa vào vai tiểu hoàng đế, còn chảy cả nước miếng.

 

Hắn cúi đầu nhìn ta, ánh lửa màu vàng cam nhảy nhót trong đôi mắt đen láy của hắn, hắn đẹp đến vậy, ánh sáng xuyên qua hàng mi, chiếu lên làn da không tì vết của hắn, in bóng những đường nét tinh xảo, như thể một con bướm đang rung rinh đôi cánh muốn bay.

 

Tiểu hoàng đế khẽ ho một tiếng: [Ngủ ngốc rồi à?]

 

Ta lập tức tỉnh như mộng, giật mình định nhảy dựng lên nhưng hắn lại ấn ta trở lại vai mình: [Chưa xong đâu, có thể ngủ thêm một lát.]

 

Ta chỉ cảm thấy trái tim mình nhẹ bẫng như muốn bay lên, căng tràn đến mức ngực ta đau nhói, một niềm vui sướng không thể diễn tả thành lời chảy vào tứ chi bách hài của ta.

 

Sự thiên vị lộ liễu của tiểu hoàng đế khiến ta bối rối, ta chỉ có thể nhắc nhở mình hết lần này đến lần khác: Hắn là hoàng đế!

 

Có đôi khi hắn bị quần thần chọc tức, sắc mặt không vui, liền đứng một bên mặt mày u ám nhìn ta nặn tượng người bằng đường, ta từng chút một mài nhẵn các góc cạnh của khối đường, dùng dao khắc nhỏ phác họa đường nét của nhân vật, vụn đường mịn rơi vãi trên váy ta, ta không dám thở mạnh, sợ thổi bay những vì sao trên váy.

 

Chúng ta ngồi lặng lẽ trong tiểu viện, xung quanh chỉ có tiếng côn trùng kêu.

 

Ta không biết vì sao tiểu hoàng đế lại thích nhìn ta nặn tượng người bằng đường mỗi khi hắn không vui, ta chỉ cho rằng hắn đăng cơ sớm, không có tuổi thơ vui vẻ như những hài đồng bình thường nên mới thích thú với những thứ tầm thường như vậy.

 

Hắn dùng xong bữa liền cầm tượng người bằng đường đã nặn xong trở về, vẫn sải bước như gió, để lại cho ta và Tiểu Nguyệt một bóng lưng vàng rực.

 

Đứng ở cửa tiễn hắn, ta mới nhận ra: Chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi, tiểu hoàng đế đã đột nhiên cao lớn, ngang bằng với thị vệ bên cạnh hắn. Trong lòng ta không khỏi tự hào: Một tháng canh xương này không uổng phí.

 

Nếu đây cũng là mơ thì nhất định đây là giấc mơ mà ta thích nhất.

 

08

 

Thái hậu cho tiểu hoàng đế mang sổ sách đến tìm ta, vốn định để hắn dập tắt sự nổi bật của ta, không ngờ tiểu hoàng đế không những đặc cách cho ta đặc quyền được hưởng gấp đôi tiền lương, thậm chí còn thường xuyên đến thăm tiểu viện của ta.

 

Sau khi nghe hạ nhân bẩm báo tình hình hậu cung, bà tức giận đập vỡ một tách trà, bảo ta đến Phượng cung của bà một chuyến.

 

Tiểu Nguyệt nghe tin này, khuôn mặt nhỏ nhắn tái mét, ta an ủi nàng, nói rằng có lẽ thái hậu cũng thích ăn thịt lợn chua ngọt và đậu phụ kho tàu. Nàng vội vàng ra ngoài nhìn trái nhìn phải, rồi chạy vào phòng đóng cửa sổ, nhỏ giọng nói: [Nương nương, người có biết thái hậu là người như thế nào không?]

 

Ta nói: [Là mẫu thân của hoàng thượng.]

 

Tiểu Nguyệt nói: [Khi thái hậu còn ở nhà, gia đình bà ta đã sắp xếp để bà ta vào cung làm hoàng hậu, dạy bà ta không ít mưu kế. Sau khi bệ hạ lên ngôi còn nhỏ tuổi, đều là bà ta buông rèm nhiếp chính. Nương nương chỉ biết nấu ăn, làm sao đấu lại được bà ta.]

 

Trong hoàng cung rộng lớn, thứ không thiếu nhất chính là tiền. Một thái hậu đường đường chính chính lại vì chút tiền lương mà nổi giận, quả thực không hợp lẽ thường. Cuối cùng ta cũng hiểu ra, bề ngoài bà ta nổi giận với ta, thực chất là tức giận vì tiểu hoàng đế ngày càng lớn mạnh, thậm chí dám bất chấp thái độ không thích ta của bà ta, thậm chí còn ngầm cho phép ta mở quán ăn trong hậu cung.

 

Tình cảm của ta bị kẹp giữa hắn và thái hậu, trở thành quân cờ trong cuộc đấu ngầm của họ!

 

Tiểu Nguyệt nói: [Nương nương, sắc mặt của người sao lại kém thế, người, người đừng để nô tỳ làm người sợ hãi…]

 

Ta vốn đang vui vẻ, lần đầu tiên lại trở nên tệ như vậy, chỉ có thể bất lực phất tay: [Bản cung không sao, chiều còn phải đến chỗ thái hậu, ngươi đỡ bản cung đi nghỉ ngơi đi.]

 

Tiểu thái giám đi lấy cơm cho tiểu hoàng đế vừa mới đi, quản sự bà bà bên cạnh thái hậu đã đến ngay sau đó, nói rằng thái hậu có chỉ, muốn nương nương đến bái kiến bà lão.

 

Giờ ngọ, ta mặc trang phục chỉnh tề theo quản sự bà bà, đội nắng gắt đi lại trong cung, vẫn chưa thấy cung điện của thái hậu, tóc mai đã ướt đẫm mồ hôi.

 

Người tinh mắt đều có thể nhìn ra bà ta cố tình đi vòng vo, chẳng lẽ đây chính là hạ mã uy của thái hậu dành cho ta, chưa gặp mặt bà ta đã cho ta nếm chút khổ sở, nghĩ đến lát nữa chắc chắn sẽ không dễ chịu gì.

 

Ta vừa đi vừa theo sát sau lưng bà bà, trong lòng nghĩ tại sao tiểu hoàng đế lại muốn ta làm kẻ xui xẻo này, chẳng lẽ vì lúc ta nặn tượng người bằng đường đã giấu nghề lừa hắn sao?

 

Như vậy thì hắn cũng quá hẹp hòi rồi!

 

Đang nghĩ ngợi thì nghe thấy sau lưng có tiếng đàn ông the thé, ba người chúng ta quay đầu lại nhìn thì thấy tiểu thái giám thường đến lấy cơm chạy đến thở hồng hộc, nói với ta: [Nương nương, người đã nói sẽ cùng hoàng thượng dùng bữa trưa, khiến người chờ ở cung của người một hồi lâu, hóa ra lại ở đây!]

 

Hắn cong ngón tay lan hoa, chỉ vào Tiểu Nguyệt bên cạnh ta: [Còn ngươi nữa, đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau đỡ nương nương của ngươi về dọn bữa!]

 

Quản sự bà bà vừa tiến lên một bước, đã bị hắn kéo sang một bên: [Bà bà à, bà không biết đâu…]

 

Tiểu Nguyệt ngơ ngác đứng tại chỗ, không biết nên ở lại hay nên về.

 

Đây là tiểu hoàng đế muốn ta đứng về phe hắn, so với thái hậu chưa từng gặp mặt đã có ác cảm với ta, đương nhiên ta chọn tiểu hoàng đế miệng dao găm lòng đậu hũ, nhân lúc tiểu thái giám kéo bà bà lại, ta kéo Tiểu Nguyệt chạy thẳng, khi trở về tẩm cung, quả nhiên thấy tiểu hoàng đế đang ngồi trên ghế đá bằng ngọc trắng.

 

Tiểu hoàng đế nói: [Đã gặp mẫu hậu của trẫm chưa?]

 

Trong lòng ta rất tức giận, ta thật sự cho rằng hắn quan tâm đến ta, mới thường xuyên tìm ta như vậy nhưng không ngờ ta chỉ là quân cờ trong cuộc đấu giữa hắn và thái hậu, là công cụ hắn dùng để dập tắt uy phong của thái hậu.

 

Chương trước Chương tiếp
Loading...