Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Quý Phi Hôm Nay Đã Nấu Cơm Chưa?
chương 3
Ta khô khốc nói: [Chưa.]
Tiểu hoàng đế nói: [Ngươi đang giận gì vậy?]
Ta nói: [Không có.]
Tiểu hoàng đế lên ngôi từ nhỏ, sớm đã học được thuật trị vì của bậc đế vương, học được cách cai quản thiên hạ nhưng lại không biết cách nhìn thấu tâm sự của thiếu nữ. Chúng ta đều mang tâm sự riêng, lại trở về trạng thái dùng bữa cùng nhau lần đầu tiên, im lặng và gò bó.
09
Ta không phải là thiếu nữ mới vào cung lần đầu, tư cách của ta còn cao hơn tất cả các nương nương.
Rõ ràng trước khi bị đưa vào cung, ta đã tự nhủ trong lòng rất nhiều lần: Lần này nhất định không được động lòng với nam nhân, đặc biệt là nam nhân là hoàng đế.
Nhưng ta vẫn đi vào vết xe đổ của những kiếp trước, kiếp trước ta ở trong cung đã nghe nói tiểu hoàng đế tuổi trẻ tài cao, tướng mạo anh tuấn, ta đã thầm thương trộm nhớ vị thiếu niên thiên tử này, đối xử với hắn cung kính như khách, thỉnh thoảng hắn giá lâm tẩm cung của ta, ta đều chuẩn bị nguyên liệu từ sớm, vui vẻ nấu canh cho hắn.
Sau này ta đã ngộ ra, trong những giấc mơ lặp đi lặp lại, ta dần hiểu ra rằng hậu cung là nơi hiểm nguy, không nên động lòng, không nên có tình yêu, không nên bước vào hậu cung. Nếu còn có lần sau, ta nhất định sẽ chạy thật xa.
Bởi vì hắn sẽ không có tình yêu, cho dù mơ bao nhiêu lần, ta cũng sẽ không có một kết cục hạnh phúc.
Tiểu hoàng đế đã không đến mấy ngày liên tiếp, lời đồn đại của hạ nhân truyền đến tai ta, nói rằng ta đã mất thánh sủng.
Ta cắm đầu vào bếp nhỏ làm cá trích om tiêu, mặc kệ lời đồn đại, vung dao trên tay như gió, Tiểu Nguyệt ở bên cạnh nhỏ giọng nói: [Nương nương, hoàng thượng sai người đến nói…]
Trong lòng không có nam nhân, tự nhiên thái rau rất dứt khoát.
Ta chặt dao vào thớt, thậm chí còn lười nhấc mí mắt lên: [Nói gì?]
Tiểu Nguyệt nói: [Nói rằng gần đây hắn rất bận, phải một thời gian nữa…]
Ta u uất nói: [Một thời gian nữa, bản cung còn có bao nhiêu thời gian?]
Ta nhớ lại những tai nạn buồn cười trước đây, thậm chí không biết giấc mơ này sẽ kết thúc vì tai nạn nào.
Các phi tần ở cung khác biết ta không vui, lại kéo nhau đến thăm ta, họ búi tóc đẹp đẽ, mặc trang phục cung đình lộng lẫy, vui vẻ đến tẩm cung của ta dùng bữa, cùng ta nhào bột, băm thịt, gói sủi cảo, còn kéo ta ngồi trước gương đồng, chải một kiểu tóc tinh xảo, vì tranh luận ta hợp với trâm cài nào hơn mà nói không ngừng.
Tiểu viện của ta lại trở nên náo nhiệt, trong viện chất đầy quà tặng mà các nương nương mang đến. Nhưng không giống như việc tặng trang sức gấm vóc giữa các phi tần khác, những món quà ta nhận được có một hương vị mộc mạc.
Chim bồ câu mập mạp, tôm hùm nhảy tanh tách, nghe nói là trứng vừa lấy từ ổ gà mái già, còn tỏa ra một mùi kỳ lạ... Ta xách một củ tỏi lớn, vừa buồn cười vừa bất lực, chiếc áo choàng bướm vàng thêu chỉ vàng mới may còn bị gà mái già ngoạm một góc, ta lôi thôi đánh nhau với gà mái già trong sân, xách cánh gà oai phong lẫm liệt đi về phía bếp thì thái hậu giá lâm.
Thái hậu quả nhiên là mẫu thân của tiểu hoàng đế, nét mặt u buồn giống hệt tiểu hoàng đế, móng tay son đỏ của bà nâng nâng trâm vàng lấp lánh, cười nói: [Con vật cưng này của ngươi thật đặc biệt, chỉ là hơi ồn ào, ai gia không thích lắm.]
Ta giấu dao sau lưng, mồ hôi lạnh túa ra.
Các nương nương trong cung đều biết, thái hậu là một nhân vật tàn nhẫn. Nếu không thì hậu cung của tiên hoàng có ba nghìn giai lệ, cũng sẽ không chỉ để lại một mình tiểu hoàng đế. Tiên hoàng vừa mới băng hà, tiểu hoàng đế đã được đưa lên ngôi. Lúc đó hắn mới mười bốn tuổi.
Thái hậu nhẹ nhàng vuốt ve đầu con gà, nói: [Trẫm thấy ngươi đuổi theo thứ nhỏ này chạy, mới nhớ ra hồi nhỏ hoàng nhi được một con chó, rất thích, mỗi ngày ăn ngủ đều phải có chó nhỏ bầu bạn.]
Ta nói trái lòng: [Điện hạ từ nhỏ đã thích chó, rất nhân hậu.]
Thái hậu gật đầu, tiếp tục nói: [Cho nên ai gia đã đầu độc chết con chó đó.]
Ngón tay bà siết chặt, con gà kêu thảm thiết.
Mí mắt phải của ta giật dữ dội.
Thái hậu nói: [Sinh ra trong gia đình đế vương, nếu có thứ gì quá đỗi yêu thích, ai gia đều sẽ sớm nhổ bỏ, tránh để kẻ gian nắm được thóp. Nhưng hắn lại vì chuyện nhỏ này mà hỗn láo với ai gia, cho nên ai gia phạt hắn quỳ suốt một đêm, ngươi nói ai gia có quá nhẫn tâm không?]
Ta nói: [Sự nhẫn tâm của thái hậu nương nương là vì muốn thành toàn đại nghiệp của hoàng thượng, làm vậy là cực kỳ đúng đắn.]
Thái hậu đi rồi, để lại con gà hấp hối và ta đầy mồ hôi lạnh. Ta có chút không nỡ giết con gà này. Ta nhốt nó lại, đặt tên là [Tống Chung Kê], vì nó suýt nữa thì đưa ta về chầu trời.
Đây chắc chắn là những ngày ta sống khổ sở nhất trong hậu cung. Từ đó về sau, thái hậu thường đến, tiểu hoàng đế biết thái hậu đến thì cũng đến. Cho nên thái hậu chuyên chọn lúc tiểu hoàng đế lên triều sớm để đến, ta hầu bà uống hết chén trà này đến chén trà khác, nghe bà giảng giải quy củ hậu cung.
Thái hậu đến giờ dùng bữa thì đi, tiểu hoàng đế đến giờ dùng bữa thì đến, hai mẹ con ngầm hiểu mà đến thăm vào những giờ khác nhau.
Ta kẹt giữa hai người họ, khổ không thể tả.
10
Ta tưởng hai người họ sẽ không bao giờ gặp nhau, không ngờ hôm nay còn chưa đến giờ tan triều sớm, tiểu hoàng đế đã vội vã đến.
Thái hậu vừa vặn đang dạy ta nữ đức, bà nói làm con dâu hoàng gia quan trọng nhất là phải chịu khổ, tiểu hoàng đế sủng ái ta, ta nhất định phải chịu khổ hơn các phi tần khác.
Tiểu hoàng đế bước qua ngưỡng cửa, ta đang quỳ trên mặt đất dâng chén trà thứ năm trong ngày, đây chính là cách thái hậu dạy ta quy củ.
Tiểu hoàng đế không hành lễ, thái hậu sắc mặt không vui. Ta chỉ ngẩng đầu liếc nhanh một cái rồi cúi đầu xuống, hai tay vẫn nâng chén trà nóng bỏng.
Tiểu hoàng đế cầm lấy chén trà trên tay ta, cổ tay trắng nõn khẽ run, chén trà rơi xuống tấm thảm hoa văn phức tạp, làm ướt một góc áo choàng của hắn.
Hắn thản nhiên nói: [Trẫm trượt tay.]
Hắn quay sang ta: [Ái phi, trẫm có lời muốn hỏi nàng, theo trẫm ra ngoài.]
Thái hậu gảy móng tay dài của mình, lạnh lùng nói: [Hoàng nhi.]
Tiểu hoàng đế đỡ ta một cái, ta theo hắn đi ra ngoài cửa.
Thái hậu trong phòng cao giọng: [Hoàng thượng!]
Hắn nắm lấy lòng bàn tay ta thì thầm: [Ngươi cứ ở đây chờ trẫm.]
Ta ngơ ngác gật đầu. Hắn nhìn ta thật sâu, rồi quay trở lại.
Cửa đóng chặt, ta không biết tiểu hoàng đế và mẫu thân cường thế của hắn nói gì trong phòng nhưng lại không thể rời đi, đành ôm gối ngồi trên bậc thềm trước cửa, chống cằm thở dài.
Tiểu Nguyệt nói: [Nương nương, hoàng thượng đến giúp người, người không vui sao?]
Ta nói: [Ngươi lại không nghe thấy bên trong nói gì, sao biết hoàng thượng đến giúp bản cung? Ngươi nghe lén sao?]
Tiểu Nguyệt vội vàng nói: [Nô tỳ, nô tỳ tuyệt đối không dám! Rõ ràng nương nương ở gần hơn mà…]
Ta vội vàng phủ nhận: [Bản, bản cung cũng ở xa, không nghe thấy!]
Tiểu hoàng đế đẩy cửa ra: [Đừng cãi nhau, đến điện bên cạnh nói chuyện.]
Ta và Tiểu Nguyệt như được đại xá, chạy một mạch đến điện bên cạnh.
Tiểu hoàng đế và mẫu hậu của hắn ra khỏi tẩm cung của ta. Thái hậu mặt lạnh nhìn ta hồi lâu, hất tay áo bỏ đi. Ta ngơ ngác chịu đựng cơn thịnh nộ của bà, không biết tiểu hoàng đế đã nói gì với bà. Tiểu hoàng đế tâm trạng rất tốt, giọng nói chuyện với ta cũng dịu dàng hơn ba phần.
Hắn nói: [Trẫm mang theo đầu bếp của mình đến, ăn ở đây.]
Tiểu thái giám vỗ tay, những món ăn được chế biến tinh xảo lần lượt được dọn lên.
Có món đường thủy quế hoa nấu mà lần đầu vào cung ta thấy ngon;
Có món đầu cá om tiêu mà lần thứ hai vào cung ta thèm không chịu được;
Có món bánh đậu xanh mà lần thứ ba vào cung ta ăn liền ba miếng…
…
Ta kinh ngạc đến mức không nói nên lời: [Thảo nào lần đầu gặp mặt ngươi lại nói như vậy, hóa ra chúng ta…]
Tiểu hoàng đế nói: [Đây là lần thứ tám trẫm bắt được ngươi. Trẫm không nói lời hay ho hai lần, ngươi hãy dựng tai lên nghe cho kỹ.]
[Năm trẫm mười ba tuổi, theo mẫu hậu đi bái kiến đại thần trong triều, danh nghĩa là bái sư, thực ra là phụ hoàng sắp băng hà, mẫu hậu muốn trẫm sớm kéo bè kéo cánh trong triều, tương lai mới có thể ngồi vững trên ngai vàng.]
[Khoảng thời gian đó, trẫm rất không vui.
Có một lần đi bái kiến một vị đại thần, trẫm nghỉ lại phủ của hắn, nửa đêm không ngủ được, liền đi dạo trong phủ, gặp một kẻ ngu ngốc đang trèo tường. Nàng bị trẫm bắt gặp toàn bộ quá trình, có chút chột dạ, sợ trẫm đi mách với phụ thân nàng, chỉ coi trẫm là đứa trẻ mà người làm vườn trong phủ mang đến, liền túm lấy cổ áo trẫm kéo ra ngoài tường.
Trẫm tức giận vô cùng, dưới gầm trời này lại có nữ nhân vô liêm sỉ, không biết lễ nghĩa, không giữ phép tắc như vậy, quả thực là nỗi bất hạnh của phủ này.
Chợ đêm bên ngoài tường náo nhiệt hơn nhiều so với những gì trẫm đọc trong sách, trẫm rất thích.
Kẻ ngu ngốc này sức quá lớn, trẫm không chống lại được nàng, bị nàng vừa đẩy vừa kéo đến trước quầy nặn tò he, nhận hối lộ đầu tiên trong đời. Nàng nói…
Tiểu hoàng đế dừng lại, nhìn ta thật sâu.
Ta lẩm bẩm: [Ngươi ăn tò he này, chúng ta sẽ là đồng phạm.]
Tiểu hoàng đế nói: [Không tính là quá ngu, ít nhất còn nhớ.]
Hóa ra lúc hắn mới vào cung bắt ta nặn tò he, chính là muốn biết ta có phải giống hắn, giữ lại được ký ức của mấy kiếp mơ không. Ta cố tình nặn tò he méo mó, tiểu hoàng đế đầy hy vọng tưởng mình tìm nhầm người nên mới đột nhiên mất hứng mà về.
Tiểu hoàng đế lại nói: [Trời sáng, kẻ ngu ngốc này nắm tay trẫm trèo tường trở về, trẫm liền theo mẫu hậu về cung.]
[Trẫm về cung sau, vẫn luôn thấy thú vị. Mỗi năm đều đến phủ của vị đại thần kia bái kiến, đáng tiếc không còn gặp lại kẻ ngu ngốc dẫn trẫm trèo tường nữa. Nhưng mỗi khi trẫm gặp chuyện không vui trong triều, nửa đêm sẽ cải trang đứng trước quầy tò he ở đầu phố chợ đêm, nàng lần nào cũng ngốc nghếch tặng trẫm một cái, tưởng trẫm không mua nổi.]
[Lại qua mấy năm, trẫm phải nạp phi, trẫm biết trong phủ nàng có hai cô con gái, biết nàng không có ai chăm sóc, nếu không cũng chẳng thể nửa đêm nửa hôm quen đường quen lối trèo tường ra ngoài. Trẫm liền cho vị đại thần kia đưa con gái vào cung. Sau khi đưa vào cung, mấy năm không gặp, nàng càng trở nên ngu ngốc hơn.
Không những không nhận ra trẫm là đứa trẻ đứng ở góc phố ăn tò he năm xưa, nàng còn sợ trẫm.]
[Từ nhỏ trẫm đã được mẫu hậu dạy bảo thuật trị quốc an dân của bậc đế vương, không được có thứ gì quá đỗi yêu quý.
Trẫm cẩn thận giấu nàng, bảo vệ nàng, lạnh nhạt với nàng, chỉ để đám phi tần trong hậu cung coi nàng là một mỹ nhân bình thường nhất, không đi trêu chọc nàng.
Nhưng mẫu hậu trẫm hiểu tâm tư trẫm, bà không muốn trẫm có người mình yêu nên đã giết nàng.]
[Trẫm rất đau lòng nhưng người đã mất, trẫm chưa đủ lông đủ cánh, không thể đối đầu với mẫu hậu. Trẫm bất lực, cô độc trên ngai vàng làm hoàng đế ba bốn mươi năm, rồi băng hà.]
[Không ngờ, sau khi băng hà trẫm lại bừng tỉnh, quay về đêm hôm đó, nàng cưỡi trên tường, xúi giục trẫm làm đồng phạm với nàng.
Kiếp này, trẫm bảo vệ nàng, nàng lại chết trong cung.
Trẫm cứ thế lặp đi lặp lại, mơ bảy kiếp, mấy kiếp trước nàng vẫn vào cung, có khi trẫm bảo vệ nàng được mấy năm, có khi chỉ được mấy tháng, trẫm vừa trông chừng nàng, vừa cố gắng học cách trở thành một bậc đế vương đủ sức chống lại mẫu hậu.
Nhưng mấy lần sau, nàng không chịu vào cung nữa, trẫm mới nghi ngờ có lẽ nàng cũng giống trẫm, đã trải qua nhiều lần mơ, biết mình sẽ chết thảm trong cung nên thà kháng chỉ bỏ trốn cũng không chịu vào cung.]
[Sau này, nàng kháng chỉ bỏ trốn, vừa bị phụ thân nàng tìm thấy, nàng đã tự vẫn. Lúc đó, trẫm biết, nàng nhất định cũng giống trẫm, đã trải qua nhiều lần luân hồi.Chỉ là nàng không muốn lặp lại vết xe đổ kiếp trước, còn trẫm thì bất đắc dĩ, cứ lặp đi lặp lại.]
Tiểu hoàng đế oán trách: [Trẫm không giống nàng, trẫm là thiên tử, không thể tùy tiện rời đi, trẫm còn có bách tính thiên hạ. Nàng thì hay rồi, chết một cái là mặc kệ hết. Trẫm chỉ có thể làm hoàng đế mãi, đợi đến khi chết già trong cung, mới có thể đến kiếp mơ tiếp theo tìm nàng. Thật là phiền phức chết đi được.]
Ta nói: [Hoàng thượng…]
Tiểu hoàng đế nói:
[Trẫm đã làm hoàng đế mấy kiếp, đám triều thần kia sớm đã bị trẫm nắm thóp, thuật trị quốc an dân của bậc đế vương cũng đã thuộc làu làu, thủ đoạn thu phục lòng người, còn cao hơn cả mẫu hậu.Kiếp này, trẫm không cần phải sợ bà ta nữa, không cần phải làm một hoàng đế bù nhìn chỉ biết nghe theo mẫu hậu, cũng có thể bảo vệ nàng rồi.]
Tiểu hoàng đế nhìn ta: [Ở lại bên trẫm, đừng bỏ trốn nữa.]
Ta sờ mũi, cười trừ nói: [Hoàng thượng, sao người không hỏi xem thần thiếp có muốn ở lại trong cung không?]
Tiểu hoàng đế nói: [Trẫm có đầu bếp khắp thiên hạ, nàng muốn ăn gì mà không làm được. Nếu nàng chán, trẫm không cản nàng ra khỏi cung du ngoạn, chỉ là nàng cuối cùng vẫn phải trở về bên trẫm.]
Tiểu hoàng đế nói: [Đừng tưởng trẫm không biết, nàng luôn nhìn trẫm chằm chằm trong lễ phong phi, còn thường xuyên tặng trẫm kẹo hồ lô.]
Hắn khẳng định chắc nịch: [Nàng đã thích trẫm từ lâu rồi.]
Ta gãi đầu, có chút ngượng ngùng nói: [Ồ… ra là hoàng thượng biết.]
Trên trời có tuyết rơi, hình như mùa đông cũng sắp đến rồi. Những bông tuyết rơi vào lòng bàn tay, cảm giác lạnh buốt.
Ta nghĩ đây hẳn không còn là mơ nữa, ta và tiểu hoàng đế ôm chặt lấy nhau, tim chúng ta kề sát nhau như vậy, đập mạnh mẽ như vậy, mọi thứ hiện hữu chân thực như thế này, sao có thể là giấc mơ viển vông được.
11
Từ ngày đó trở đi, lại trải qua thêm mấy mùa đông.
Tiểu hoàng đế đã sớm giải tán hậu cung, những cô nương xinh đẹp bay ra khỏi bức tường thâm cung, có thể đi tìm bến đỗ của riêng mình. Nhưng những tỷ tỷ và muội muội xinh đẹp này vẫn thường vào cung đến tẩm cung của ta để ăn lẩu, đánh mạt chược, ăn chực uống chùa. Ta vui vẻ nhàn nhã, cùng họ ăn lẩu, còn có Tiểu Nguyệt. Đàn con cháu của Tống Chung Kê đang ngủ say trong ổ gà.
Tiểu hoàng đế dạo này có chút bận rộn, ta thương hắn, mang theo hộp thức ăn đến ngự thư phòng tìm hắn, không thấy người đâu, chân ta trượt một cái, đụng vào bình hoa đặt trên giá sách, giá sách [ầm ầm] một tiếng mở ra, tên tiểu thái giám năm xưa khuyên hắn tuyệt đối không được phong ta làm quý phi đang canh giữ bên ngoài ngự thư phòng, nghe thấy động tĩnh, giọng the thé chạy vào ngăn ta: [Nương nương tuyệt đối không được….]
Nhưng hơi muộn rồi.
Luồng khí lạnh ập đến, ta mới phát hiện đó là một hầm băng nhỏ. Những kẹo hồ lô được xếp ngay ngắn, đủ màu sắc. Ta đứng trước những kẹo hồ lô nhỏ tỏa ra hơi lạnh này, có chút ngẩn ngơ.
Tiểu hoàng đế không biết từ lúc nào đã đứng sau ta, ngượng ngùng nói: [Nhìn gì mà nhìn, chưa thấy ai thích sưu tầm kẹo hồ lô bao giờ.]
Ta [ồ] một tiếng, nói: [Vậy hoàng thượng chia cho thần thiếp một ít kẹo hồ lô ở đây đi, thần thiếp muốn ăn.]
Tiểu hoàng đế vô cùng trân trọng, xoay bình hoa một cái, hầm băng lại đóng lại.
Hắn nghiêm mặt nói: [Nàng nghĩ hay lắm.]
- Hết -