Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Ngốc Tử và Nhiếp Chính Vương
Chương 5
Đường muội tái mặt trước những lời chất vấn liên tiếp của ta.
"Thập nương tử, ngươi dù là đường muội của ta, nhưng giờ ta không còn muốn nhìn thấy ngươi nữa. Thu dọn đồ đạc đi đi."
Dứt lời, ta quay lưng rời đi.
14.
Không có tin tức gì từ kinh thành đã lâu.
Cha ta nói rằng không có tin tức thì là tin tức tốt nhất.
Nhưng trong lòng ta hiểu rõ, những kẻ đứng trên đỉnh cao quyền lực, có ai mà không bước đi như trên băng mỏng.
Ta không biết tình cảnh hiện tại của Bùi Triệt thế nào, chỉ mong rằng ta không làm hắn vướng bận là đủ.
"Tiên sinh có tài năng như vậy, thực không nên uổng phí mà ở bên cạnh một nữ tử như ta."
Ta lấy ra miếng ngọc bội mà Bùi Triệt từng tặng, đặt nó trước mặt Cố Kiếm.
"Nếu thật lòng vì Bùi Triệt, tiên sinh nên trở về kinh thành ngay lúc này để giúp hắn đạt được đại nghiệp. Còn về ta, Lý Bàn đã bị xử lý, lời hứa của Bùi Triệt cũng đã thực hiện xong, từ nay trở đi, chúng ta không còn liên quan gì nữa."
"Phu nhân!"
"Tiên sinh, thân phận ta thấp hèn, tự biết không có phúc phận trèo cao đến vị trí chính thê của Nhiếp chính vương, chỉ mong vương gia ngày sau sẽ cưới được một vương phi hiền đức, thanh lọc triều đình, tạo phúc cho bá tánh."
"Phu nhân, chuyện này ta không thể tự quyết. Nhưng, ta sẽ trở về kinh thành, bẩm báo chi tiết sự việc cho vương gia."
"Vương gia nhà ngươi hiện đang mưu đồ đại sự, ngươi nói những điều này với hắn chẳng phải khiến hắn phân tâm sao, ngươi có muốn hại chết hắn không?"
Hôm ấy ta thấy trên màn mưa đạn nói rằng, sau khi trở về kinh, Bùi Triệt quét sạch đối thủ chính trị, nhiều lần cận kề cái chết.
Trong tình cảnh này, hắn không nên bị ta làm phân tâm vì những việc nhỏ nhặt.
"Xin hãy nói với vương gia rằng, hắn không còn nợ gì ta nữa."
15.
Thoắt cái, lại bốn tháng trôi qua, ngày sinh đã gần kề.
Tẩu tử ngày ngày ở bên trò chuyện giải khuây cho ta, còn làm cho đứa trẻ đôi giày hình đầu hổ và áo mới.
Nhìn đôi giày nhỏ xinh trong giỏ, ta bất giác nghĩ đến dáng vẻ của đứa bé khi chào đời.
Liệu sẽ giống ta, hay là giống Bùi Triệt nhiều hơn?
Huynh trưởng bưng chén canh gà hầm mới ra: "Uống lúc còn nóng, cha vừa hầm xong đấy."
Từ khi ta có thai, mấy con gà mái già trong nhà đều đã bị hầm thành canh, vào hết bụng ta.
Giờ ta nhìn canh gà là thấy ngán.
"Ca, muội không muốn uống nữa."
"Không được, lúc này cần bồi bổ thân thể, ngoan, đừng bướng."
"Tẩu tẩu..."
Ta quay sang cầu cứu tẩu tử.
Tẩu tử thân thể không tốt, khó mang thai, ta đã hứa với nàng rằng sau khi sinh đứa trẻ này, sẽ để đứa bé ghi tạc dưới danh nghĩa của nàng, như vậy huynh trưởng và tẩu tử cũng có người nối dõi, sau này nàng không phải chịu người khác coi thường.
Thấy ta phản kháng, tẩu tử đành lắc đầu bất lực, rồi kéo tai huynh trưởng, kéo ra ngoài.
"Canh gà, canh gà, ngươi chỉ biết đến canh gà thôi sao? Sao không chịu đi săn thú rừng gì đó?"
"Buông tay buông tay, nương tử mau buông tay, nếu ta biết đi săn thì đã đi từ lâu rồi."
...
Sáng hôm sau, huynh trưởng và cha ta cùng nhau lên núi đi săn, nói rằng tối muộn mới về.
Nào ngờ, đến giữa trưa, bụng ta đột nhiên đau dữ dội.
Trong lòng ta trầm xuống.
Hỏng rồi, sắp sinh rồi.
16.
Trong làng chỉ có một bà đỡ, dù ta đã dặn trước, nhưng xem ra vẫn sinh sớm. Khi tẩu tử hốt hoảng đi mời bà đỡ tới, thì ta đã có dấu hiệu chuyển dạ.
Nước nóng được đun liên tục, bà đỡ không ngừng động viên bên tai ta.
Nhưng bận rộn một hồi lâu vẫn chưa thấy đứa bé ra đời.
Tẩu tử sốt ruột đến phát khóc, lại sợ ta nghe thấy nên vừa rơi nước mắt vừa an ủi ta.
"Kiều nương đừng sợ, trong làng những đứa trẻ đều do bà Triệu đỡ đẻ, chắc chắn không sao đâu."
Tẩu tử vừa an ủi xong, bà đỡ liền hoảng hốt nói: "Không xong rồi, khó sinh rồi, mau đi mời đại phu!"
"Đại phu sao? Gần nhất cũng phải lên trấn mới có đại phu, làm sao kịp đây."
"Trong làng không phải có một thú y sao? Mau đi mời ông ấy, cùng lắm là coi người như ngựa mà chữa!"
Tai ta ù lên, đầu óc chóng mặt từng đợt.
Trước đây nghe người ta nói, nữ nhân sinh con là đi một chuyến qua Quỷ Môn Quan.
Bây giờ ta mới xem như bản thân cảm nhận được, xác thực...... không bằng để cho ta chết đi coi như xong.
Trong cơn mê man, ta nghe thấy tiếng ai đó đang nói.
"Giữ mẹ hay giữ đứa nhỏ?"
Lúc này, ta nghe thấy một giọng nói quen thuộc truyền tới: "Cả mẹ và con đều không được có chuyện gì! Nếu không bảo vệ được, thì ngươi cũng không cần sống nữa!"
Giọng nói này, sao nghe giống hệt Bùi Triệt?
Ta đang nghĩ vậy thì thấy một bóng dáng cao lớn xông vào phòng sinh.
Người ấy nắm chặt tay ta, hơi ấm lan tỏa hệt như đêm uống rượu hôm ấy.
Hắn nắm chặt tay ta, giọng nói nghẹn ngào: "Kiều nương, đừng sợ, ta đã trở về rồi."
17.
Ta cứ ngỡ mình đang mơ.
Khi tỉnh dậy, việc đầu tiên là tìm con ta.
"Hài tử đâu rồi?"
Bùi Triệt ngồi bên giường ta, mắt đỏ hoe: "Kiều nương..."
Ta thu tầm mắt lại, lúc này mới nhìn thấy Bùi triệt.
Từ khi hắn rời đi đến nay đã tám tháng trôi qua.
Hắn dường như không thay đổi gì so với trước đây, nhưng khí chất lại khác hoàn toàn.
Đặc biệt là bộ y phục gấm sang trọng trên người, càng làm nổi bật vẻ cao quý và áp đảo của hắn.
Ta gượng cười, gật đầu với Bùi Triệt, nói với giọng đầy tự ti: "Xin vương gia yên tâm, ta sẽ dựa vào hài tử mà cầu xin bất kỳ điều gì. Đứa trẻ này từ nay sẽ chỉ là con của riêng ta."
Nói xong, sắc mặt của Bùi Triệt tái nhợt, môi mím chặt, trừng mắt nhìn ta không rời.
Ta thở dài.
Đúng là nghiệp chướng mà.
Nếu sớm biết cái đùi này khó ôm đến vậy, ta đã nên tránh xa hắn từ đầu.
"Vương gia, ngài… định khi nào đi?"
Câu hỏi của ta vốn chỉ là khách sáo, nhưng không ngờ lại khiến Bùi Triệt nổi giận như pháo nổ.
"Đi? Kiều nương nói thử xem, làm phu quân của nàng thì ta nên đi đâu? Hửm?"
Ta: "..."
Đại ca, ngươi đừng có tới gần ta!
"Kiều nương, nàng định vứt bỏ ta sao?"
Ta: "..."
"Hay là nói, ta là kẻ mà nàng có thể muốn gả thì gả, muốn bỏ thì bỏ?"
"Không phải… trong hưu thư chẳng phải viết rõ rồi sao, là ngài bỏ ta mà."
Ta ngập ngừng cãi lại.
Khi viết hưu thư đó, ta đã rất cẩn thận, tuyệt đối không có nhầm lẫn.
Bùi Triệt cười lạnh, từ trong áo lấy ra tờ hưu thư viết trên một mảnh vải lụa: “Nàng đang nói đến thứ rách nát này sao?”
“Tấm vải lụa này... cũng không rẻ đâu.”
"Xoẹt!"
Lời ta vừa dứt, tờ hưu thư ấy đã bị hắn không chút do dự xé thành hai mảnh.
Bùi Triệt mắt đỏ ngầu, gằn từng chữ: “Ta không đồng ý!”
18.
Ta cũng chẳng hiểu Bùi Triệt đang có tính toán gì.
Theo lẽ thường, giờ hắn đã ở ngôi vị cao, đáng ra nên bận rộn chuyện công vụ mới phải.
Nhưng ta thấy ngày ngày hắn chẳng phải trông con thì cũng theo cha và huynh trưởng ta lên núi săn bắn, săn thú về bồi bổ cho ta.
Ngay cả tẩu tử ta cũng ngạc nhiên, còn bảo rằng dù đã gả cho huynh trưởng bao năm, lần đầu thấy có người còn chăm lo cho vợ hơn cả huynh trưởng.
Ta bế con, không dám nói gì.
Ngày tháng cứ thế trôi đi từng ngày, Bùi Triệt không hề nhắc đến chuyện rời đi, ngày tháng cứ thế bình lặng như xưa.
Nhưng trong lòng ta vẫn không yên.
Sự lo lắng của ta quả nhiên là có lý do.