Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Ngốc Tử và Nhiếp Chính Vương
Chương 6
Sau một tháng Bùi Triệt ở lại, vào một buổi sáng, cả sân nhà ta đông nghịt các đại thần đang quỳ, đồng thanh kêu gào.
“Xin Nhiếp chính vương hồi kinh! Hoàng thượng không thể thiếu ngài!”
Ta giật mình tỉnh giấc, vừa động người thì đã bị Bùi Triệt ôm chặt vào lòng, giọng dịu dàng dỗ dành: “Ngủ thêm chút nữa đi.”
“Ngủ gì mà ngủ! Ngoài kia là ai vậy?”
“Không có gì ghê gớm, chỉ là đương kim Thừa tướng, Thái phó và cả Đại tướng quân Vinh Uy thôi mà.”
Thừa tướng… Thái phó…
Trời ơi!
Những chức quan này ta mới chỉ từng nghe tên thôi đó!
Cha ta và huynh trưởng đã quỳ ngoài sân, ta sợ những kẻ làm quan này sẽ ức hiếp họ nên vội vàng chạy ra.
Nhưng vừa ra tới nơi, cả nhóm người ấy liền cúi rạp người hành đại lễ với ta.
Người đứng đầu, Thừa tướng, khẩn thiết cầu xin: “Vương phi, xin người khuyên Vương gia đi, nếu ngài ấy không hồi triều, kinh thành sẽ đại loạn mất.”
Ta vội vàng xua tay: “Không, không phải vương phi, ta không phải…”
Ta vừa dứt lời, Cố Kiếm từ trong đám đông bước tới, quỳ sụp trước mặt ta.
“Vương phi, thuộc hạ thấy rằng, phu thê nào cũng có lúc xung đột, nếu người có điều gì bất mãn với Vương gia, cứ trút giận thẳng thắn với ngài, nhưng việc hưu phu, mong vương phi đừng nhắc đến nữa.”
Ta?
Hưu phu? Ta đã hưu phu khi nào chứ!
Miệng ta há rộng đến nỗi có thể nhét vừa một quả trứng gà.
Quay lại, thấy tội đồ chính là kẻ đang khoanh tay đứng tựa vào ngưỡng cửa, cười như không cười nhìn qua ta, còn thêm mắm dặm muối: “Phải đó, vi phu nào có lỗi lầm gì, phu nhân sao lại nói hưu là hưu?”
19.
Cha ta chắc chưa bao giờ tưởng tượng nổi, căn nhà tranh nhỏ bé này có ngày lại tiếp đón những nhân vật lớn như Thừa tướng, Thái phó và Đại tướng quân Vinh Uy.
Ngay cả Nhiếp chính vương cũng chần chừ mãi không chịu rời đi.
Bùi Triệt đã quyết tâm rằng nếu không bỏ qua chuyện hưu thư, hắn sẽ không quay về triều.
Ta tức giận đấm hắn hai cái, hắn không những không nổi giận mà còn đưa mặt lại gần, chỉ vào má mình rồi nói: “Phu nhân đánh nhẹ thôi, thịt trên mặt mềm, đánh vào đây này.”
Ta nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn, nắm đấm mãi không thể hạ xuống.
Thế là Bùi Triệt vui vẻ khoe khoang với Thừa tướng và Thái phó: “Nhìn xem, phu nhân ta thương ta lắm, đánh cũng không nỡ.”
Ta tức tối, tối đó đuổi hắn ra ngoài.
Đúng là mất mặt!
20.
Con ta được đặt tên là Trường Ức.
Bùi Triệt nói, có lẽ những tháng ngày ngu ngơ ấy đối với người khác là khó chịu.
Nhưng từ nhỏ hắn đã sống trong vòng vây hãm hại lẫn nhau, những người thân thiết đều e dè hắn, những kẻ thật lòng ở bên hắn đếm trên đầu ngón tay.
Vì thế, thời gian ở làng này là quãng thời gian nhẹ nhàng nhất với hắn.
Đặc biệt là, từ sau khi thành thân với ta.
Vì vậy, hắn đặt tên cho con là Trường Ức, mong rằng có thể nhớ mãi về những kỷ niệm này.
Ta hỏi Bùi Triệt, thân phận như ta sao có thể xứng với hắn?
Nếu sau này ta không biết đại cục, khiến hắn mất mặt thì phải làm sao?
Bùi Triệt chỉ cười, không nói gì.
Hôm sau, Thừa tướng và các vị quan trong nhà ta tranh cãi đến nỗi quần áo bị xé rách, suýt nữa thì lộ cả nửa thân dưới.
Đúng lúc đó, Bùi Triệt che mắt ta lại, giọng ấm áp vang lên bên tai: “Không được nhìn.”
Bùi Triệt nói, xưa nay chưa từng có chuyện gọi là biết điều, chỉ có muốn bảo vệ người hay không mà thôi.
Dù là những nhân vật cao quý như Thừa tướng và Thái phó cũng không phải lúc nào cũng giữ vẻ nghiêm trang, mà cũng có lúc sống thật với bản thân.
Hắn còn nói, nếu có ngày nào đó, bên hắn quá nhàm chán, thì hắn sẽ cho ta quyền lựa chọn ra đi.
Chỉ là khi đó, mong ta nhất định mang hắn theo cùng.
Lời hắn vừa dứt, ba người đang tranh cãi lập tức dừng lại, đồng loạt quỳ trước mặt ta, nước mắt giàn giụa.
“Vương phi, xin người giúp chúng thần! Không có Vương gia trấn giữ kinh thành, chúng thần thực sự không chịu đựng nổi nữa!”
Ta bị những nhân vật lớn này dọa cho khiếp đảm.
Tối hôm đó sau khi dâng hương tổ tiên, ta đã đưa ra quyết định.
Vào kinh thành.
21.
Bùi Triệt nói rằng phủ đệ của hắn ở kinh thành vốn lạnh lẽo, không có sinh khí.
Mỗi đêm trở về phủ, hắn luôn cảm thấy dường như chỉ có một mình.
Nhưng khi ta đến thì phát hiện, trong vương phủ lại có một đội ngũ gia nhân đông đúc.
Bọn họ mặc y phục thống nhất, nghiêm chỉnh đứng đợi trước cửa đón tiếp ta và Bùi Triệt.
Nhất là khi cả đám người quỳ xuống trước mặt ta, hô lớn chào mừng Vương phi, ta cảm thấy không yên lòng.
“Không phải ngươi nói rằng…”
Ta định lườm hắn, nhưng vừa quay lại thì thấy Bùi Triệt đang ôm con chơi đùa vui vẻ.
Ánh hoàng hôn phủ lên người hắn, bao bọc quanh Bùi Triệt một màu vàng dịu dàng, càng tôn thêm vẻ ôn hòa của hắn.
Nhìn Bùi Triệt, ta bỗng nhiên cảm thấy, có lẽ việc cùng hắn đi trên con đường này là xứng đáng.
22.
Dù bận rộn, Bùi Triệt vẫn đều đặn về phủ dùng cơm mỗi ngày.
Tối đến hắn ôm con, dạy ta đánh cờ.
Kinh thành có nhiều điều mới lạ, tuy ta không tinh thông cầm kỳ thi họa như những tiểu thư gia đình danh giá khác, nhưng ta lại có một phu quân toàn năng.
Bùi Triệt không chỉ dạy ta cầm kỳ thi họa, để làm ta vui, hắn còn mở một mảnh vườn trồng rau phía sau vương phủ.
Vào những ngày lễ tết, hắn lại hái một nắm rau xanh đưa vào cung cho các quý nhân.
Lâu dần, khi các quý nhân trong cung thấy chán đồ ăn, họ lại phái thái giám đến phủ ta hái rau.
Ta thụ sủng nhược kinh.
Bùi Triệt chỉ nói: “Sợ gì chứ, đó là vinh hạnh của hắn.”
Ta…
Cũng được, Nhiếp chính vương nói gì thì cứ coi là như vậy.
Cuối cùng, màn hình trước mắt ta cũng hiện lên dòng chữ lần cuối: “Tạm biệt, tiểu tỷ tỷ, chúc cuộc sống của người mãi mãi rực rỡ.”
-HẾT-