Ngốc Tử và Nhiếp Chính Vương

Chương 4



Đường muội hừ lạnh một tiếng, buông lại câu “cứ chờ đấy” rồi bỏ đi.

 

11.

 

Ta ở nhà một thời gian, ban đầu tẩu tử sợ ta nghĩ quẩn, ngày đêm canh chừng ta.

 

Về sau thấy ta vẫn bình thản như không, ăn uống hai bát to mỗi bữa, bọn họ mới nhẹ nhõm.

 

Sau khi ta về nhà hai tháng, huynh trưởng nói cha chồng ta cũng đã rời khỏi thôn.

 

Huynh trưởng cảm thán: “Thật không ngờ, vị tướng quân oai phong nơi kinh thành lại có thể làm thợ săn ở làng ta.”

 

Tẩu tử lập tức trừng mắt nhìn huynh trưởng, huynh trưởng vội lấy tay che miệng, thấy ta không có phản ứng gì, mới hạ giọng nói: “Hôm nay ta đi chợ, nghe người trên trấn nói, Nhiếp chính vương đã mất tích nhiều năm ở kinh thành bỗng nhiên xuất hiện. Chẳng lẽ, Nhiếp chính vương chính là Bùi Triệt?”

 

“Dù có là hay không, hắn chẳng lẽ quan trọng hơn muội ta sao?”

 

“Đương nhiên là không rồi! Nhưng sau này Kiều nương sống thế nào đây, nếu như Bùi Triệt…”

 

Ta ngồi cách đó không xa trong sân, hong nắng.

 

Tẩu tử kéo ghế lại gần bên cạnh ta, cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Kiều nương, muội thực sự đã nghĩ kỹ rồi chứ?”

 

Ta mỉm cười: “Tẩu tử, đừng lo, đợi ít lâu nữa ta sẽ tự xây căn nhà nhỏ, sẽ không ở lại ăn bám mãi đâu.”

 

Khi ta rời đi, cha chồng đã để lại cho ta mấy tờ ngân phiếu cùng một miếng ngọc bội đơn giản, nói đó là vật mà Bùi Triệt để lại cho ta.

 

Ta hiểu rõ ý của ông ấy, đây là muốn bịt miệng ta, không muốn ta nói lung tung.

 

Nhưng, ngàn lượng ngân phiếu đối với ta mà nói thực sự quá nhiều, nên ta chỉ chọn tờ nhỏ nhất cầm lấy.

 

Tờ ngân phiếu này cũng đủ để ta mở một cửa hàng trên trấn, nuôi sống cả gia đình này.

 

Còn về miếng ngọc bội kia, chắc cũng chẳng đáng bao nhiêu, xem như giữ lại một chút kỷ niệm vậy.

 

Nghe ta nói xong, tẩu tử lườm ta một cái, gắt giọng mắng yêu: “Muội nói vậy là sao! Lúc nào mà tẩu tử sợ muội ở lại nhà đâu! Ta chỉ lo muội nghĩ quẩn mà làm chuyện dại dột thôi.”

 

Chuyện dại dột sao?

 

Ta mới không làm đâu.

 

Ta đặt hai tay lên bụng, cười mỉm nhìn tẩu tử: “Tẩu tử, dạo này ăn hơi nhiều, tẩu giúp muội may thêm bộ áo nhé.”

 

Tẩu tử nhìn chằm chằm vào bụng ta một lúc, rồi đột nhiên tròn mắt kinh ngạc.

 

“Muội… không phải là…”

 

“Suỵt.”

 

Ta ra hiệu bảo tẩu tử giữ kín chuyện này.

 

Ta cũng chỉ phát hiện mình mang thai sau khi về nhà không lâu.

 

Chỉ là đứa bé này, không cần thiết phải cho Bùi Triệt biết.

 

12.

 

Khi thai đã được năm tháng, bụng ta vẫn chưa quá lộ rõ.

 

Huynh trưởng và tẩu tử sợ ta làm tổn thương đến đứa trẻ, chỉ cho phép ta làm những việc nhẹ nhàng như mang cơm đưa nước.

 

Hôm ấy, sáng sớm ta vừa đưa bữa sáng cho cha và huynh trưởng xong quay về, thì thấy một bóng dáng nghênh ngang đi lại trước cửa nhà ta.

 

Tẩu tử chỉ có một mình ở nhà, ta lo kẻ đó sẽ làm điều bất chính với nàng, liền nhanh chóng bước tới.

 

Nhưng không ngờ, vừa bước vào cổng sân, lại thấy kẻ đó là Lý Bàn.

 

“Ngươi lại tới đây làm gì? Mau cút đi.”

 

Nghe nói dạo trước Lý Bàn và đường muội ta đang bàn chuyện hôn sự, nhưng không biết sao chuyện hôn nhân ấy lại không có kết quả.

 

Nào ngờ hôm nay hắn lại dám đến trước cửa nhà ta gây sự.

 

Lý Bàn thấy ta, liền xoa tay tiến lại gần.

 

“Tâm can à, nàng biết ta nhớ nàng đến nhường nào không? Giờ tên ngốc đó cũng không còn nữa, nàng không cần làm bộ làm tịch nữa, theo ta đi, chúng ta sẽ sống những ngày tháng vui vẻ.”

 

Ta lùi lại hai bước, lạnh mặt.

 

“Câm cái miệng thối tha của ngươi lại.”

 

“Ai, tiểu tiện nhân, làm ra vẻ thanh cao gì chứ? Đừng quên, ngươi chỉ là thứ bị ngốc tử chơi đùa còn thừa, giờ ta để mắt tới ngươi, là phúc tám đời nhà ngươi tích được đấy. Đừng có không biết điều!”

 

Lý Bàn biết nhà ta không có nam nhân, quyết tâm định giở trò cưỡng bức.

 

Ta lúc này bụng mang dạ chửa, không dám hành động mạnh, sợ ảnh hưởng đến đứa bé.

 

Nào ngờ, Lý Bàn càng được đằng chân lân đằng đầu, vừa la hét nói ta dục cự còn nghênh, rồi ngay giữa ban ngày ban mặt bắt đầu tháo dây lưng quần.

 

Đúng lúc này, tẩu tử nghe thấy động tĩnh, liền cầm gậy từ trong nhà xông ra.

 

“Ta liều mạng với ngươi! Đồ bất lương, dám bôi nhọ thanh danh của muội tử ta, ta đánh chết ngươi!”

 

Tên Lý Bàn này sức trâu sức bò, bị tẩu tử đánh hai gậy vẫn cầm chặt lấy cây gậy, rồi túm tóc tẩu tử, đẩy nàng sang một bên.

 

“Cút đi, mụ già! Để ta xử lý xong Kiều nương rồi mới tới lượt ngươi.”

 

Hắn nói xong, túm chặt lấy tay ta định kéo vào trong phòng.

 

Ta hoảng sợ, dùng chân đá mạnh vào người hắn.

 

Nhưng hắn đứng vững như cột đá, chẳng hề hấn gì.

 

Nhìn thấy hắn sắp lôi ta vào trong, ta vội rút cây trâm gỗ trên đầu ra, định đâm hắn, nhưng lại bị hắn vung tay đánh mạnh vào mặt.

 

Chiếc trâm cài hoa trên đầu rơi xuống đất.

 

Lý Bàn dùng chân giẫm nó sâu vào trong bùn, như thể muốn giẫm đạp tất cả những gì giữa ta và Bùi Triệt.

 

“Đừng không biết tốt xấu, ngươi gả cho thằng ngốc ấy thì có thỏa mãn được gì đâu? Yên tâm đi, lão gia sẽ cho ngươi thấy thế nào là sung sướng.”

 

Lý Bàn vừa nói vừa đưa tay xé áo ta.

 

Trong cơn kinh hoảng, ta vớ lấy một hòn đá dưới đất, đập thẳng vào đầu hắn.

 

Nhưng, còn chưa kịp đập trúng Lý Bàn, hắn đột nhiên hét thảm một tiếng, ôm lấy mắt ngã xuống đất.

 

“Con mắt của ta, con mắt của ta!”

 

Một chiếc ám khí ghim thẳng vào mắt phải của Lý Bàn, máu từ kẽ tay hắn rỉ ra, trông rất ghê rợn.

 

Lúc ta còn đang ngơ ngác, thì phía sau vang lên giọng nói trầm ổn của một nam nhân.

 

“Thuộc hạ Cố Kiếm tới muộn, xin phu nhân trách phạt.”

 

Ta giật mình quay đầu lại, thấy một nam nhân cao lớn toàn thân mặc đồ đen đang đứng phía sau.

 

“Ngươi là…”

 

“Thuộc hạ phụng mệnh Bùi tướng công, tới bảo vệ phu nhân.”

 

Dây căng trong lòng ta chợt đứt.

 

Bùi Triệt… phu nhân…

 

Ta thì tính là phu nhân cái gì chứ.

 

13.

 

Cố Kiếm nói, từ nay về sau, Lý Bàn sẽ không còn quấy rầy cuộc sống của ta nữa.

 

Nghe nói hắn bị giam vào đại lao.

 

Những nữ tử từng bị hắn hãm hại đã cùng nhau kiện hắn lên công đường.

 

Trước đây, Lý Bàn ngang ngược trên trấn, quan lại trong nha môn đều che chở cho hắn.

 

Nhưng lần này nghe nói có người trên ra lệnh, phải để hắn chịu tội đích đáng, nên nha môn không dám chần chừ, chỉ trong vòng hai ngày đã phán hắn lưu đày đến Lĩnh Nam.

 

Ngày đầu tiên sau khi Lý Bàn bị đày đi, ta nghe thấy tiếng khóc nức nở từ sân nhà bên cạnh.

 

Thúc phụ cũng đang giận dữ mắng “đồ nghiệt súc” không ngớt.

 

Thấy ta đi ngang qua, đường muội bỗng đẩy thúc phụ ra, xông ra ngoài sân gào lên với ta: “Đồ tiện nhân, tất cả đều tại ngươi!

 

“Từ nhỏ đến lớn ta đã thua kém ngươi mọi mặt, giờ đến nam nhân mà ta mong muốn cũng bị ngươi hại chết, sao ngươi không đi chết đi!”

 

Còn chưa kịp chạm vào ta, đường muội đã bị Cố Kiếm lạnh lùng giơ kiếm kề vào cổ.

 

Tay nàng ta cứng đờ giữa không trung, hoảng sợ nhìn chằm chằm vào thanh kiếm sắc lạnh, giọng nói run rẩy.

 

“Đừng, đừng giết ta. Ta chỉ đùa thôi mà.”

 

Cố Kiếm vẫn không hạ kiếm xuống chút nào.

 

Cho đến khi ta khẽ lắc đầu, hắn mới thu kiếm lại, lùi một bước, đứng bảo vệ cạnh ta.

 

Nửa bên mặt đường muội đã sưng lên, nhưng đôi mắt vẫn nhìn ta đầy oán độc, như thể muốn ăn tươi nuốt sống ta.

 

Ta nhàn nhạt liếc nhìn nàng, thản nhiên đáp: “Ngươi có kết cục ngày hôm nay là do tự ngươi chuốc lấy.”

 

“Ngươi… ngươi nói bậy!”

 

“Nói bậy sao? Ta hầu như không ra khỏi nhà, Lý Bàn ở xa trên trấn làm sao biết đến ta? Nếu không phải ngươi thông đồng dẫn lối, thì sao hắn biết rõ khi nào nhà ta không có ai, cố ý đến quấy phá vào lúc nhà không người?”

 

"Ta... ta không có..."

 

"Có đúng không? Chẳng lẽ Lý Bàn hứa cưới ngươi không phải vì ngươi đã bàn bạc với hắn, rằng chỉ cần ngươi vào cửa, thì sẽ giúp hắn bắt ta về tay?"

 

Ta nói đến ngay thẳng, khiến vẻ mặt của Cố Kiếm bên cạnh trở nên đầy sát khí, tay nắm chặt chuôi kiếm.

 

Nếu không vì ta cản lại, hắn có lẽ đã rút kiếm chém đường muội ngay tại chỗ.

Chương trước Chương tiếp
Loading...