Ngốc Tử và Nhiếp Chính Vương

Chương 3



Ta còn chưa kịp phản ứng, trong đầu choáng váng, vừa định lên tiếng thì nghe tiếng hắn nghẹn ngào.

 

“Nó… khó chịu…”

 

Chăn gối lật tung cho đến tận bình minh.

 

Ta sớm đã bị giày vò đến kiệt sức, khi hắn làm lần cuối cùng, ta mơ màng rồi ngủ thiếp đi.

 

Trước khi nhắm mắt, ta không quên mắng chửi một tiếng: “Hỗn đản! Lừa đảo!!”

 

Nói cái gì mà ngốc tử không biết chuyện phòng the, hắn làm đâu có kém!

 

6.

 

Từ đó về sau, Bùi Triệt như thể học được kỹ năng mới, cứ đến tối lại thổi tắt nến, ôm lấy ta nói hắn thấy khó chịu.

 

Ta không thể cưỡng lại, đành chiều theo hắn.

 

Dòng chữ cũng trở nên yên ắng suốt mấy ngày qua.

 

Tuy nhiên, vào một ngày cha chồng ta đi săn trên núi, khi ta đang phơi thảo dược trong sân, một dòng chữ đột nhiên xuất hiện.

 

“Tiểu tỷ tỷ, đã vào đoạn kịch tình quan trọng rồi! Mau lên núi sau!”

 

“Bùi Triệt bị tên ác bá lừa lên núi, sắp rơi xuống vực để khôi phục ký ức rồi! Nhanh ôm đùi đi!”

 

Ta không kịp nghĩ nhiều, vội vớ lấy con dao trong nhà rồi lao lên núi.

 

Trên đường, lòng ta rối bời.

 

Dòng chữ đều khuyên ta nên thuận theo diễn biến, cứ để Bùi Triệt rơi xuống vực rồi khôi phục ký ức.

 

Nhưng ta đột nhiên cảm thấy bản thân thật ghê tởm.

 

Bùi Triệt đối với đối với ta móc tim móc phổi, vậy mà ta biết hắn gặp nguy hiểm lại để mặc hắn không cứu sao?

 

7.

 

Bên vách núi, Bùi Triệt đứng ngược gió, trong bộ áo vải thô, hắn vẫn toát lên khí chất cao quý.

 

Người nam nhân đối diện hắn không cao lớn, mặc áo gấm hiếm thấy trong làng, dáng vẻ hèn mọn, lúc này đang nhìn hắn đầy khinh bỉ.

 

“Ngươi chỉ là một tên ngốc mà cũng lấy được Kiều nương làm vợ, ngươi có gì đáng để mà so đo với ta?”

 

Lý Bàn nghiến răng trừng mắt nhìn Bùi Triệt.

 

Mỗi khi nghĩ tới việc nữ nhân hắn thèm muốn bị tên ngốc này lấy đi, trong lòng hắn như bị lửa thiêu đốt.

 

Nhìn Bùi Triệt, từ dung mạo đến phong thái đều hơn hẳn hắn, hắn đứng trước mặt Bùi Triệt mà trông chẳng khác nào kẻ hầu.

 

Càng nghĩ, lòng hắn càng thấy khó chịu, nhưng rồi cũng sắp đến lúc tên ngốc này phải chết.

 

Hắn chết đi, Kiều nương trở thành quả phụ, sớm muộn gì cũng sẽ là người của hắn.

 

Nghĩ tới vòng eo mềm mại yêu kiều của Kiều nương, Lý Bàn cười nham hiểm, đưa tay ra đẩy Bùi Triệt.

 

“Tiểu tỷ tỷ, Bùi Triệt rơi xuống vực là tình tiết bắt buộc, cô đừng làm chuyện điên rồ!!”

 

“Đúng vậy, chỉ cần hắn khôi phục ký ức, đó sẽ là chỗ dựa vững chắc của cô.”

 

Ta tức giận quát lớn.

 

“Cách để khôi phục ký ức thì có biết bao nhiêu, tại sao nhất định phải để hắn rơi xuống vực? Đây là tình tiết quái quỷ gì vậy?”

 

Khi ta hùng hùng hổ hổ chạy đến, ta thấy Bùi Triệt đang đứng bên bờ vực. Còn Lý Bàn, lén lút đứng sau hắn.

 

Thấy Lý Bàn chuẩn bị đẩy hắn xuống, ta sợ hãi hét lên: “Phu quân!”

 

Bùi Triệt quay phắt lại, nhìn thấy ta, liền vui vẻ vẫy tay: “Kiều nương mau đến đây, hắn bảo dưới kia có thứ tốt.”

 

Lòng ta kinh hãi.

 

Vách núi này tuy không quá hiểm trở, nhưng ngã xuống cũng chẳng phải chuyện đùa.

 

Ta lập tức hung tợn trừng mắt nhìn Lý Bàn, rồi kéo tay Bùi Triệt định rời đi.

 

Trong màn mưa đạn lại vang lên những lời khuyên nhủ.

 

Bùi Triệt bị ta làm cho sợ hãi, thấy ta mặt mày không vui, hắn cẩn thận nắm tay ta, khẽ nói: “Kiều nương, xin lỗi nàng, đừng giận nữa được không?”

 

Một cơn lạnh băng bỗng dâng lên, ta thở hổn hển một hơi dài.

 

Khoé mắt hắn đỏ lên, đôi mắt ướt như con chó nhỏ bị uất ức của ai đó.

 

Trong lòng ta vừa giận lại vừa xót, hít một hơi sâu rồi nắm chặt tay hắn: “Chúng ta về nhà thôi. Ta nhất định sẽ nghĩ cách chữa khỏi cho ngươi.”

 

Bùi Triệt nghiêng đầu nhìn ta, đôi mắt ngây thơ vô tội.

 

Ta thở dài một tiếng, bất ngờ giơ dao lên hướng thẳng vào Lý Bàn.

 

“Ngươi còn dám động vào phu quân ta, ta sẽ chém ngươi thành mảnh vụn!”

 

“Kiều nương, nàng theo tên ngốc này thì được gì? Không bằng theo ta, nàng sẽ được ăn ngon mặc đẹp, ta còn lo cả cho cha và huynh trưởng của nàng, thế nào?”

 

Ánh mắt dâm ô của Lý Bàn dạo qua người ta, khiến ta cảm thấy buồn nôn.

 

Ta hừ lạnh một tiếng, vung dao lên đe dọa.

 

Lý Bàn sợ đến mức nhảy lùi ba bước, ánh mắt nhìn ta đầy căng thẳng: “Ngươi điên rồi sao? Muốn giết phu quân mình à?”

 

“Phu quân ta đang ở sau ta, ngươi chỉ là cái loại sâu bọ gì chứ? Dám nói thêm một câu nữa, ta sẽ cầm dao chém bay cái thứ vô dụng của ngươi!”

 

“Ngươi!”

 

Lý Bàn e ngại con dao trong tay ta, không dám tiến lên.

 

Ta kéo Bùi Triệt định rời đi.

 

Nhưng chúng ta chưa đi được bao xa, thì bỗng tiếng cười quái lạ vang lên từ phía sau.

 

Rồi ngay sau đó là giọng cười lạnh của đường muội “tốt” của ta: “Tỷ tỷ à, đây là do chính tỷ rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.”

 

Ta quay đầu lại, thấy đường muội cầm gậy đánh thẳng vào đầu Bùi Triệt.

 

“Cẩn thận!”

 

Ta hét lên kinh hoảng, vội đẩy Bùi Triệt ra.

 

Ngay sau đó, cây gậy to bằng cổ tay giáng mạnh xuống đầu ta!

 

9.

 

Cuối cùng, Bùi Triệt vẫn rơi xuống vực.

 

Khi ta tỉnh dậy, dòng chữ trên màn hình đã biến mất, còn Bùi Triệt cũng không còn ở đây.

 

Cha chồng và cha ta đang thấp giọng nói chuyện ngoài cửa.

 

Ta xoa trán đứng dậy, vừa đi tới cửa thì nghe thấy cha ta giọng cao vút: “Gì cơ? Vương gia? Con rể tốt của ta lại là vương gia cao quý?”

 

“Ông thông gia, thật xin lỗi, năm xưa vương gia nhà ta bị thương, phải lánh nạn ở thôn này. Nay đã khôi phục ký ức, về kinh báo thù là điều tất nhiên. Chỉ là đáng tiếc cho Kiều nương…”

 

Lời nói phía sau của cha chồng không cần phải nói tiếp, ta cũng đoán được ý ông.

 

Một vương gia tôn quý, lại trở thành kẻ ngốc, cưới một cô gái nông thôn làm thê tử, truyền ra ngoài e là sẽ bị chê cười.

 

Với thân phận của hắn, đáng ra phải có một vương phi có gia thế và dung mạo xứng tầm, chứ không phải một người thê tử thô thiển như ta.

 

Ta đã sớm chuẩn bị tâm lý.

 

Nếu Bùi Triệt thực sự là người đứng đầu triều chính, thì ta… chỉ cầu xin hắn một điều, còn lại sẽ không mong chờ gì thêm.

 

Ta lấy ra tờ hưu thư mà ta đã nhờ tiên sinh trong làng viết từ lâu, nắm chặt trong tay.

 

Tờ hưu thư này, ta vẫn luôn giấu trong áo, không ngờ lại sớm phải dùng đến thế này.

 

10.

 

Sau khi để lại tờ hưu thư cho cha chồng, ta cùng cha và huynh trưởng trở về nhà.

 

Cha chồng nhiều lần khuyên ta ở lại, nói rằng mọi việc sẽ chờ Bùi Triệt về quyết định.

 

Trong lòng ta chua xót.

 

Chờ hắn về ư?

 

Chờ hắn về để tự miệng nói với ta rằng ta không xứng với hắn?

 

Hay chờ đến khi hắn đứng trên đỉnh vinh quang, được vạn người kính ngưỡng, còn ta… chỉ là một kẻ hèn mọn như bụi đất, sợ làm bẩn mắt hắn?

 

Trong lòng ta hạ quyết tâm, chỉ cầu xin cha chồng nhắn lại với Bùi Triệt một câu.

 

Cuộc hôn sự của ta và Bùi Triệt từ nay coi như vô hiệu, ta sẽ không dây dưa. Chỉ cầu xin Bùi Triệt, nhìn vào ân nghĩa ngày trước ta từng bảo vệ hắn, nếu sau này cha và huynh trưởng ta gặp khó khăn, xin hắn ra tay giúp đỡ.

 

Khi trở về nhà, ta thấy đường muội bên đang ngồi ở sân chơi đùa với chiếc vòng tay mới trên tay, mặt đỏ như hoa.

 

Nghe nói nàng sắp đính hôn với Lý Bàn.

 

Thấy ta về, nàng âm dương quái khí cười một tiếng: “Ồ, tỷ tỷ đây là về nhà ngoại sao?”

 

Ta không thèm để ý đến nàng, nhưng nàng lại không buông tha, bám theo mà hỏi: “Tỷ tỷ, nghe nói tên ngốc không cần tỷ nữa? Thật thế sao?”

 

“Một nữ nhân bị bỏ rơi cũng khó mà tìm nơi tá túc lắm đấy, tỷ tỷ à, theo muội thấy, không bằng tỷ đi làm thiếp cho ai đó đi? Với dung mạo của tỷ, gia đình phú hộ bình thường cũng có thể để mắt đến tỷ.”

 

Ta coi như không nghe thấy, từ lúc gả cho Bùi Triệt, ta đã không có ý định tái giá với ai khác.

 

Đường muội cố buông lời chua cay cũng không làm ta lay động.

 

Nhưng huynh trưởng của ta thì không nhịn được, liền vớ lấy cây chổi trong nhà đuổi nàng chạy khắp sân: “Ngươi ăn nói linh tinh cái gì thế? Cút ra ngoài cho ta!”

 

“Ai da, đường huynh, muội cũng chỉ là quan tâm đường tỷ mà thôi, sao huynh lại hung dữ vậy làm gì?”

 

Đường muội bị đuổi chạy vòng quanh sân, sợ đến tái mặt.

 

Huynh trưởng ta ném chổi xuống, nhổ một bãi nước bọt rồi mắng: “Còn dám nói bậy, ta sẽ lột da ngươi!”

Chương trước Chương tiếp
Loading...