Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Mưu Kế Hậu Cung
chương 2
6.
Rồng phượng phong tư, khí vũ phi phàm, chỉ dựa nửa người vào giường, đã có một loại uy nghiêm không thuộc về độ tuổi của ngài.
Ta nhìn ngài, đây chính là Hoàng đế đương kim, là nam nhân tốt nhất mà mẫu thân tìm cho ta, cũng là chỗ dựa lớn nhất của ta sau này.
Ngài ngoắc ngoắc ngón tay, ta tiến đến giường, ngài giống như làm việc theo lệ thường mà bắt đầu.
Bà vú của Cung phòng ban nói không được làm Hoàng đế bị thương, sẽ bị giết đầu nhưng móng tay ta đã cắm vào da lưng ngài, tuy không làm bị thương nhưng chắc chắn rất đau.
Ta biết đau đớn sẽ làm tăng tính hoang dã của nam nhân, người khác đoan trang tự trọng, hầu hạ Hoàng đế cẩn thận, ta không phải là người khác.
Quả nhiên, ngài nhìn ta, ánh mắt càng thêm sâu thẳm.
Ta không cần đoan trang tự trọng, ta chỉ cần đòi lại công bằng cho mẫu thân ta.
7.
Theo lệnh, sau khi hầu hạ Hoàng đế, ta phải rời đi nhưng ta lại nằm trên giường, dùng gối kê cao mông.
Ngài nhàn nhạt nhìn ta: [Muốn mang thai?]
Giọng nói không nghe ra hỉ nộ nhưng ta biết ngài có vài phần tức giận.
[Ta muốn có một người thân!]
Ta mở miệng, giọng nói dùng quá nhiều, có chút khàn khàn.
Ngài không nói gì, chỉ nằm yên nhưng ta biết cơn giận của ngài đã biến mất.
Ta biết ải này coi như đã qua, ngài không phải là kẻ ngốc, ta trong ngày giỗ đầu thả diều nhớ mẹ nhưng trên giường lại đón hợp ngài như vậy, điều này khiến người ta nghi ngờ.
Ta cần một người thân để bù đắp cho sự cô đơn này của ta, đó là lời giải thích tốt nhất, muốn có một người thân thì có gì sai?
Ngài cũng là người cô đơn, tự nhiên hiểu được tâm trạng này.
Nửa canh giờ sau, ta vẫn bị Cung phòng ban đưa về viện của mình, sau đó bà vú Ngô hùng hổ mang theo một bát thuốc bổ đến.
Ta biết đó là thuốc tránh thai nhưng ta không chút để ý uống một hơi cạn sạch, bà vú Ngô lúc này mới vừa lòng rời đi.
Ta đợi bà ta đi rồi, nhanh chóng bắt đầu móc họng, thuốc đắng trào ra, làm ta ho sặc sụa.
Tiểu Liên đưa nước cho ta, ở bên cạnh đau lòng khóc nức nở: [Tiểu thư người khổ quá!]
Ta cười cười, đây không tính là khổ, đây là hy vọng, hy vọng ta đối phó với nhà họ Thẩm.
Một lát sau, Tiểu Liên vui vẻ trở về báo cho ta, bà vú Ngô đã bị đánh chết bằng trượng.
Nguyên nhân là Hoàng đế ở bên Hoàng hậu dùng bữa sáng, lúc bà vú Ngô dọn thức ăn, nước canh bắn vào Long bào.
Ta cười cười, vuốt ve vết hằn của bàn tay còn sót lại trên mặt, đây là cái đầu tiên.
8.
Bà vú Ngô vừa mới bị đánh chết bằng trượng, Nội vụ phủ đã mang phần thưởng ta được hưởng đến.
Tiểu Liên vui vẻ nhìn những gấm vóc lụa là và trâm cài châu ngọc này: [Tiểu thư! Những thứ này thật đẹp!]
Ta liếc nhìn: [Cất đi!]
Những thứ này ta không thể dùng một thứ nào.
Ta vẫn đang trong thời gian để tang, những thứ Nội vụ phủ đưa đến không có một thứ nào là màu trắng, rõ ràng là do Thẩm Tự Cẩm ra tay.
Nếu ta đeo dùng những thứ này, chút thiện cảm của Hoàng đế đối với ta sẽ tan thành mây khói, Thẩm Tự Cẩm cho rằng ta chưa từng dùng qua đồ tốt, không cưỡng lại được những cám dỗ này.
Đêm thứ hai ta lại hầu hạ Hoàng đế, Hoàng đế đã ba năm không liên tục hai đêm triệu cùng một phi tần hầu hạ, hậu cung bàn tán xôn xao.
Ta biết đây chỉ là Hoàng đế thấy ngon nên muốn ăn thêm, ham muốn ta khác với những phi tần khác của ngài nhưng sự mới mẻ này chỉ là tạm thời, ta cần nắm bắt cơ hội hiện tại này.
9.
Lần hầu hạ Hoàng đế này trở về, ta thấy trong viện đèn đuốc sáng trưng, một nữ nhân ngồi ngay ngắn trong viện, bên cạnh có mấy nha hoàn hầu hạ.
Ta nhìn khuôn mặt có phần quen thuộc kia, có vài phần giống với Thẩm Giác, mắt sáng răng trắng quả thực đoan trang, Thẩm Tự Cẩm vẫn không nhịn được mà đến.
Ta hành lễ: [Hoàng hậu nương nương vạn an!]
Thẩm Tự Cẩm đứng dậy nhìn ta từ trên cao xuống, vẫn như năm xưa.
Một cung nữ nhỏ bưng thuốc đến bên ta.
Thẩm Tự Cẩm lên tiếng: [Hai lựa chọn, quy thuận bản cung, hoặc cả đời không con cô đơn lẻ bóng!]
Ta không nói gì, đứng dậy bưng bát thuốc uống cạn.
Thẩm Tự Cẩm lạnh lùng nhìn ta: [Không an phận thủ thường chỉ có thể chết!]
Nói xong liền rời đi.
Sau đó ngự thiện phòng đưa đến Phù Phong viện lại trở thành cơm thừa canh cặn.
[Tiểu thư! Có muốn nói với Hoàng đế không?]
Tiểu Liên thấy ta ngày càng gầy yếu, có chút đau lòng nói.
Ta cười cười: [Như vậy còn tốt hơn trước kia chúng ta không có cơm ăn, chỉ là cắt giảm khẩu phần ăn thôi, có thể có tội lớn đến mức nào? Có vài chuyện ta không nói, Hoàng đế cũng nhìn ra, một hai chuyện không sao, mười chuyện trăm chuyện thì không giống vậy…]
Sủng ái tiêu tan nhiều rồi thì sẽ không còn nữa, ta như vậy, nhà họ Thẩm cũng vậy.
10.
Hoàng đế thích trà Lục An, tốt nhất là dùng nước tám phần nóng để pha; Hoàng đế thích đồ ngọt, thích nhất là bánh hoa sen; Hoàng đế bị thương ở đầu gối, đứng liên tục một khắc sẽ đau nhức, cần phải xoa bóp để giảm bớt… Ta nhớ hết sở thích của ngài, ngay cả những sở thích mà ngài giấu rất kỹ không muốn người khác biết, ta đều quan sát tỉ mỉ.
Ta hầu hạ càng ngày càng tốt, ta ra vào Dưỡng Tâm điện ngày càng nhiều, ngay cả thái giám cung nữ hầu hạ Hoàng đế khi nhìn thấy ta cũng cung kính gọi một tiếng [Nguyệt tài nhân]!
Thẩm Tự Cẩm cũng càng thêm nóng nảy, Phương mỹ nhân ở Như Ý viện chính là quân tiên phong của nàng ta, ta cả ngày không ra khỏi Phù Phong viện, các nàng ta căn bản không có cơ hội, chỉ có thể khi Tiểu Liên đi lấy phần thưởng thì giữ Tiểu Liên lại, ép ta ra khỏi cửa.
Cung nữ thân cận của Phương mỹ nhân nhìn ta với vẻ mặt không tốt: [Tài nhân vẫn nên đi nhanh đi, Tiểu Liên đắc tội với mỹ nhân của chúng ta, nếu đi muộn, mỹ nhân của chúng ta không vui, đưa Tiểu Liên đến Ty Thiến giả thì không hay rồi!]
Ta thấy thời thần cũng gần đến, liền đứng dậy theo cung nữ nhỏ ra khỏi viện, xa xa nhìn thấy tiểu thái giám hầu hạ Hoàng đế đang đi về phía Phù Phong viện, thời gian vừa khéo nhưng ta lại không chào hỏi hắn.
Đến ngự hoa viên, liền thấy Tiểu Liên quỳ trên mặt đất, hai tiểu thái giám áp giải nàng, Phương mỹ nhân ngồi trong đình nghịch chuỗi tràng hạt ngọc trai trên tay.
11.
Ta tiến lên hành lễ: [Phương mỹ nhân vạn an!]
Phương mỹ nhân cũng không bảo ta đứng dậy, nàng cười duyên một tiếng: [Muốn gặp Nguyệt tài nhân một lần thật khó khăn!]
Ta cúi đầu không nói gì, bây giờ nói gì cũng vô dụng.
[Đại nghịch bất đạo Nguyệt tài nhân! Sai khiến tiện tỳ làm hỏng tràng hạt ngọc trai Hoàng đế ban cho bổn mỹ nhân, đáng tội gì!]
Phương mỹ nhân quát lớn.
Ta cười khẩy một tiếng, thật là kế sách vụng về, Thẩm Tự Cẩm chỉ có thủ đoạn này thôi sao?
Ta thật sự đã quá coi trọng nàng ta rồi, Thẩm Giác đã chiều chuộng nàng ta thành phế vật.
Thấy ta cười, Phương mỹ nhân trực tiếp tiến lên tát ta một cái: [Không biết hối cải, xem ra bổn mỹ nhân phải cho ngươi một bài học rồi!]
Ta cứng rắn chịu đựng cái tát này, dù sao cũng phải để lại chút thương tích thì vở kịch này mới diễn tiếp được.
[Người đâu! Tát miệng!]
Phương mỹ nhân nhìn hai cung nữ nhỏ bên cạnh nói.
Hai cung nữ nhỏ đó, một trái một phải đi đến bên ta.
Tiểu Liên vùng vẫy nói: [Không liên quan đến tài nhân của chúng ta, là nô tỳ sai, nếu muốn đánh thì đánh nô tỳ…]
Phương mỹ nhân cười lạnh: [Các ngươi chủ tớ đừng hòng chạy thoát! Đánh cho ta!]
Hai cung nữ nhỏ một trái một phải giữ chặt ta, một lão ma ma tiến lên, dùng hết sức tát ta một cái.
Lúc này một giọng nói lạnh lùng vang lên: [Dừng tay!]
12.
Hoàng đế xuất hiện không báo trước, mọi người có mặt đều run rẩy, chỉ có ta là hiểu rõ nhất, hôm nay là ngày ta đến ngự thư phòng, Tiểu Liên cũng là do ta cố ý sắp xếp.
Có nhiều người như vậy rình rập ta, vậy thì ta sẽ giết gà dọa khỉ.
Ánh mắt Hoàng đế dừng lại trên mặt ta một thoáng, ta cảm thấy sau khi ngài nhìn thấy dấu tay trên mặt ta, hơi thở trở nên nặng nề hơn một chút, đây là điều ta đã quan sát tỉ mỉ sau thời gian dài hầu hạ ngài.
[Phương mỹ nhân làm hỏng đồ vật ban tặng, giáng xuống làm Tuyển thị!]
Hoàng đế kéo ta rời đi, lực trên tay có chút mạnh.
Để lại Phương mỹ nhân và những người khác vẻ mặt hoảng sợ.
Đến ngự thư phòng, ngự y đã chờ sẵn ở cửa, Hoàng đế ngồi một bên không nói gì nhưng khí thế rất mạnh, ngự y run rẩy bôi thuốc cho ta.
Đợi mọi người đều rời đi, Hoàng đế mới đi đến trước mặt ta.
[Ngươi không tranh không giành trong cung sẽ chịu thiệt!]
Ta đưa tay xoa bóp đầu gối cho ngài: [Vừa rồi đi vội, chắc đau lắm phải không?]
Ngài không nói gì, mặc cho ta xoa bóp.
13.
Đợi ta trở về Phù Phong viện, viện đã được đổi mới hoàn toàn, tất cả đồ đạc đều được thay mới, thậm chí còn có thêm mấy cung nữ hầu hạ.
Sau đó tiểu thái giám truyền chỉ đến tuyên chỉ, phong ta làm mỹ nhân.
Cả hoàng cung đều chìm trong sự yên tĩnh kỳ lạ, ta như một sự tồn tại đặc biệt trong cung, Hoàng hậu không ưa ta nhưng Hoàng đế lại sủng ái ta, những phi tần khác không dám đắc tội Hoàng đế cũng không dám đắc tội Hoàng hậu nên không có ai đến chúc mừng, cũng không có ai đến gây sự.
Ta biết trên con đường đối phó với nhà họ Thẩm, ta đã tiến thêm một bước dài, bởi vì trong lòng Hoàng đế, ta đã có một vị trí nhất định, đáng để ngài phế bỏ một mỹ nhân vì ta, lần thử này được cả đôi đường.
Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, ta vuốt ve bụng mình, chỉ khi sinh được một hài tử, ta mới thực sự có lá bài tẩy.
Liên tiếp ba tháng, mỗi tháng ta đều được thị tẩm hai lần, như vậy đã ngang bằng Thẩm Tự Cẩm rồi nhưng ba tháng ta vẫn chưa mang hài tử, đương nhiên Thẩm Tự Cẩm cũng không có.
Nói ra thật kỳ lạ, khi Hoàng đế còn là Thái tử, còn có thị thiếp sinh hạ hai tiểu quận chúa, ngược lại khi trở thành Hoàng đế, hậu cung lại không có ai mang thai.
Thẩm Tự Cẩm gả cho Hoàng đế ba năm, vẫn chưa mang thai, không có con nối dõi, dù nàng ta là con gái của Thẩm Giác thì vị trí Hoàng hậu cũng không vững chắc, hẳn là nàng ta còn sốt ruột hơn ta.
Nhưng ta cũng sốt ruột, sự mới mẻ của nam nhân rất khó duy trì được nửa năm, huống hồ người đó còn là Hoàng đế, thời gian của ta cũng không còn nhiều.
Ta cần một cơ hội, để Hoàng đế thực sự cảm thấy ta khác với những nữ nhân khác trong hậu cung.
14.
Một tháng sau là tiết Vạn thọ, Hoàng đế thọ, cả nước cùng mừng, hậu cung cũng vô cùng náo nhiệt.
Tối hôm đó, Hoàng đế mở tiệc ở ngự hoa viên, quan tam phẩm có thể vào cung chúc thọ, phi tần mới được dự tiệc.