Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Mưu Kế Hậu Cung
chương 3
Ta là người duy nhất với thân phận mỹ nhân được ngồi dự tiệc, tuy ngồi ở cuối nhưng đủ thấy Hoàng đế sủng ái ta.
Ta ngồi trên tiệc, nhìn quần thần chúc thọ Hoàng đế, nhìn phi tần trong cung ríu rít, chỉ thấy vô cùng nhàm chán.
Ánh mắt ta dừng lại ở vị trí đứng đầu bách quan, Thẩm Giác ngồi nghiêm chỉnh, dáng vẻ thoát tục, đối với quan viên đến kính rượu cũng không khách sáo.
Ánh mắt của hắn thỉnh thoảng dừng lại trên người Hoàng hậu, ta thấy khóe miệng hắn hơi cong lên, rõ ràng là đang nhìn Thẩm Tự Cẩm.
Thẩm Tự Cẩm đột nhiên đứng dậy, đi đến chính giữa, hướng về phía Hoàng đế khẽ khom người: [Hoàng thượng! Thần thiếp hôm nay thân thể không khỏe, đã tìm ngự y xem rồi, đã có thai một tháng rưỡi!]
Vừa nghe thấy lời này, cả hội trường im lặng, sau đó bùng nổ những lời bàn tán sôi nổi.
Ta thấy khóe miệng Thẩm Giác cong lên nhiều hơn, hóa ra hắn đã biết từ lâu.
Ta thấy Thẩm Tự Cẩm quay đầu, liếc nhìn về phía ta, trong ánh mắt đều là sự khinh thường.
Quần thần chúc mừng, phi tần trong cung cũng vây quanh Thẩm Tự Cẩm chúc mừng.
Ta cười cười, hóa ra Hoàng đế để ta tham gia tiệc, Thẩm Tự Cẩm không động tay động chân, là muốn để ta xem vở kịch này.
Đáng tiếc ta không giống những phi tần khác trong cung.
Ta đứng dậy đi ra khỏi ngự hoa viên, lúc này mọi người đang vây quanh Đế hậu, căn bản không có ai để ý đến một mỹ nhân nhỏ bé như ta.
Tiểu Liên đỡ ta, đi đến bên giả sơn.
Chờ chưa đến nửa khắc, một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng ta:
[Để ngươi an phận thủ thường, ngươi lại tham vọng quá cao!]
15.
Thẩm Giác từ sau giả sơn đi ra, ta không hề bất ngờ, hơi khom người: [Thái phó đại nhân tìm ta có chuyện gì?]
Trước khi vào tiệc, một tiểu thái giám trong viện của ta đã lén đưa cho ta một tờ giấy, bảo ta đến ngự hoa viên gặp mặt, người ký tên là mẫu thân ta.
Ta biết đây là Thẩm Giác muốn gặp ta, dùng tên mẫu thân ta, chỉ là sợ để lại nhược điểm mà thôi.
Ta không hề ngạc nhiên khi trong viện của ta có tai mắt của Thẩm Giác, hắn đã mưu tính nhiều năm như vậy, sao có thể không có chút hậu chiêu, người hầu hạ trong ngự thư phòng, nói không chừng cũng có tai mắt của hắn.
Thẩm Giác tiến lên giơ tay định tát ta một cái, ta lùi lại một bước tránh đi.
Sắc mặt Thẩm Giác thay đổi: [Ngươi to gan!]
Đối với việc ta tránh được cái tát này của hắn, khiến hắn vô cùng tức giận.
Ta cười nói: [Thái phó đại nhân ở trong hậu cung đánh đập phi tần của Hoàng đế, rốt cuộc là ai to gan?]
[Bản quan dạy dỗ ngươi, là phúc phận của ngươi, đừng quên thân phận của mình vào cung mà dám gây khó dễ cho Tự Cẩm, nếu không nể mặt mẫu thân ngươi, bản quan đã phế ngươi từ lâu rồi!]
Giọng nói của Thẩm Giác lạnh lùng, lời nói đều là sự tự tin, dường như việc phế bỏ một phi tần được Hoàng đế sủng ái cũng không có gì khó khăn.
Ta không hề yếu thế nhìn Thẩm Giác: [Mẫu thân ta? Ngươi có tư cách gì nhắc đến bà? Còn thân phận của ta không cần Thái phó đại nhân lo lắng!
[Thái phó đại nhân gọi ta ra đây là muốn trút giận thay cho Thẩm Tự Cẩm, vậy xin thứ cho ta không phụng bồi!]
Nói xong ta quay người định đi.
[Đứng lại!]
Thẩm Giác lạnh lùng nói.
Ta không dừng bước.
Giọng nói của Thẩm Giác từ phía sau truyền đến: [Ngươi cứ trông chừng Tự Cẩm sinh Thái tử, đừng xuất hiện trước mặt Hoàng đế nữa, mơ tưởng những thứ không thuộc về ngươi, bản quan còn có thể cho mẫu thân ngươi vào phần mộ tổ tiên nhà họ Thẩm, nếu không đừng trách bản quan không còn chút tình nghĩa cha con nào!]
Bước chân ta không đổi, khóe miệng cong lên, thật buồn cười, phần mộ tổ tiên nhà họ Thẩm, mẫu thân ta mới không thèm, chôn vào đó còn thấy bẩn.
Thẩm Tự Cẩm tưởng rằng mang thai là có thể giữ chân được Hoàng đế sao? Ta sẽ không để nàng ta như ý.
16.
Hoàng đế thọ, Hoàng hậu có thai, không cần nói nhiều, ai cũng biết tối nay Hoàng đế nhất định sẽ nghỉ lại ở Diên Xuân cung của Hoàng hậu, Nội vụ phủ đều hiểu ý không thỉnh chỉ Hoàng đế về vấn đề thị tẩm.
Tiệc kết thúc, quần thần phấn khởi, bởi vì Hoàng đế sắp có đích tử, không ngoài dự đoán chính là Thái tử, quốc bản vững chắc.
Nhưng hậu cung lại có những tâm tư khác nhau, Hoàng hậu có thai, ngôi vị Hoàng hậu cũng vững chắc, những phi tần nhắm vào Hoàng hậu chỉ có thể yển kỳ tức cổ.
Trong Diên Xuân cung, Hoàng đế vừa vào không lâu thì có người phát hiện có cung nữ của Phủ Phong viện đến thỉnh Hoàng đế.
Có người thích hóng chuyện hỏi thăm một chút thì biết là cung nữ thân cận của Nguyệt mỹ nhân là Tiểu Liên đến thỉnh Hoàng đế, nói là Nguyệt mỹ nhân đau thắt tim, muốn Hoàng đế đến xem.
Mọi người trong hậu cung bàn tán xôn xao, có người khinh thường, cho rằng Nguyệt mỹ nhân được sủng ái mà kiêu căng, vậy mà dám vào ngày như hôm nay đến cung của Hoàng hậu để giành người, thật là vô tri lỗ mãng.
Nhưng có người lại thích xem kịch vui, đây là lần đầu tiên Nguyệt mỹ nhân vào cung dám ngang nhiên đối đầu với Hoàng hậu, muốn xem phản ứng của Hoàng đế thế nào.
Ta biết lúc này hậu cung chắc chắn đang bàn tán xôn xao, hậu cung nhìn thì rộng lớn nhưng loại tin tức này truyền đi cũng rất nhanh, ta nhào nặn bột trong tay, than trong lò bên cạnh đã cháy lên, nước nóng đã đun sôi.
17.
Ta tính toán thời gian, Hoàng đế cũng sắp đến rồi, liền thả mì vào nồi, tùy ý cho thêm vài cọng cải thìa trắng.
Nghe thấy tiếng truyền báo Hoàng đế giá lâm từ trong sân truyền đến, ta múc mì vào bát nước dùng gà, cho thêm vài cọng cải thìa trắng để trang trí.
Lúc này cửa phòng mở ra, Hoàng đế sắc mặt không tốt đi vào, nhìn thấy ta trong nháy mắt, sắc mặt hắn rõ ràng khựng lại.
Ta biết hiệu quả ta muốn đã đạt được, lúc này ta xắn tay áo, tay đầy bột mì, trên mặt còn dính bột mì, bên cạnh còn có án đài nhào bột.
[Hoàng thượng! Món mì trường thọ ta vừa làm xong! Mẫu thân ta nói, sinh thần phải ăn mì trường thọ, năm nay mới có thể bình an cả năm!]
Ta cười ngây thơ, nói những lời bình thường nhất, hoàn toàn không thể so sánh với những lời chúc hoa mỹ trên yến tiệc Vạn thọ vừa rồi nhưng ta thấy trong mắt Hoàng đế có thêm một chút cảm xúc khác, ta biết ta đã thành công.
Hắn chậm rãi bước đến trước mặt ta, đưa tay lau sạch bột mì trên mũi ta, ta có chút bực bội cúi đầu: [Thần thiếp có phải rất luộm thuộm không?]
Những nữ nhân trong hậu cung đều từng làm đồ ăn ngon cho Hoàng đế, ngay cả Thẩm Tự Cẩm kiêu ngạo cũng đích thân hầm đồ bổ cho Hoàng đế mỗi ngày nhưng bọn họ đều ăn mặc chỉnh tề, quang minh chính đại đưa đến.
Như vậy Hoàng đế sao có thể cảm động, đương nhiên phải để hắn nhìn thấy cảnh tự tay chế biến rồi, án bột, lò lửa, còn có ta luộm thuộm như vậy.
[Nguyệt nhi! Nàng rất đẹp! Đẹp như mẫu hậu!]
Hoàng đế trầm giọng nói, hắn nhận lấy bát mì trường thọ, nghiêm túc ăn.
Yến tiệc Vạn thọ mọi người đều chúc mừng nhưng đều đặt hắn ở vị trí cao cao tại thượng, chỉ có ta coi hắn như người nhà, nhớ rằng đây là sinh thần phải ăn mì trường thọ, chứ không phải là tiết Vạn thọ để quần thần giao tế.
Ăn xong, Hoàng đế trực tiếp ôm ngang ta vào tẩm điện.
Đêm nay hắn vô cùng hưng phấn, cúi đầu nói bên tai ta: [Nguyệt nhi! Sau này gọi ta là A Diệp!]
Hoàng đế tên đầy đủ là Lăng Diệp, trên đời này chỉ có Tiên hoàng và Tiên hoàng hậu mới có thể gọi tên hắn.
Ta cúi đầu e thẹn: [A Diệp!]
[Nguyệt nhi! Sinh cho ta một đứa con trai đi!]
Nghe hắn nói vậy, ta biết ván này ta đã thắng.
18.
Ta được phong làm Chiêu nghi, là người thăng tiến nhanh nhất trong hậu cung, hậu cung đều biết ta là người được Hoàng đế sủng ái nhất, ngay cả Hoàng hậu đang mang thai cũng phải tạm thời tránh đi.
Số lần ta thị tẩm cũng ngày càng nhiều, thậm chí có vài lần thị tẩm xong Lăng Diệp còn để ta nghỉ ngơi trong tẩm điện của hắn, không cần về Phù Phong viện.
Những người trong Nội vụ phủ thấy gió đổi chiều, Phù Phong viện của ta trở nên lộng lẫy chỉ sau Diên Xuân cung của Hoàng hậu, những phi tần từng chế giễu ta thấy ta đều tránh xa, cũng không dám làm khó ta.
Cuối cùng ba tháng sau ta mang thai, Lăng Diệp rất vui mừng, tất cả cung nữ thái giám hầu hạ ta đều được thưởng bạc, mộ phần của mẫu thân ta được Hoàng đế ra lệnh tu sửa lại, Lăng Diệp ngày nào cũng đến thăm ta một lần.
Đây là ân sủng mà ngay cả Thẩm Tự Cẩm cũng không có, Thẩm Tự Cẩm đã mang thai được năm tháng rồi, Lăng Diệp chỉ đến thăm một lần.
Tiểu Liên ngày nào cũng thắp ba nén hương cầu xin Tống tử nương nương phù hộ ta sinh được con trai nhưng ta biết, cái thai này của ta chưa chắc đã giữ được, Thẩm Giác chắc chắn sẽ không cho phép.
19.
Đến tháng thứ hai ta mang thai, trong hậu cung lại có thêm mấy phi tần mang thai, việc Thẩm Tự Cẩm mang thai dường như đã phá vỡ một lời nguyền nào đó, khiến cả Thái y viện trở nên bận rộn.
Nghe nói đồ sứ trong Diên Xuân cung đã được thay đi thay lại nhiều lần, có mấy lần nửa đêm Diên Xuân cung còn gọi thái y đến an thai, rõ ràng Thẩm Tự Cẩm rất tức giận vì hậu cung có nhiều người mang thai.
Đến tháng thứ sáu Thẩm Tự Cẩm mang thai, Diên Xuân cung truyền đến tin, Thẩm Tự Cẩm sảy thai.
Nguyên nhân là do túi thơm ta sai người đưa đến có chứa thuốc gây sảy thai.
Ta hơi ngạc nhiên, theo chân tiểu thái giám truyền lệnh đến Diên Xuân cung.
Ta vừa bước vào Diên Xuân cung đã nghe thấy tiếng khóc bi thương của Thẩm Tự Cẩm, ta thấy A Diệp ngồi chính giữa, trước cửa quỳ mấy thái y, cung nữ và thái giám trong phòng quỳ rạp xuống đất.
Thẩm Tự Cẩm thấy ta, cố gắng vùng dậy từ trên giường: [Con tiện nhân! Hại hoàng nhi của bản cung!]
Nhưng bị ma ma bên cạnh giữ lại, Thẩm Tự Cẩm vừa sảy thai, toàn thân suy nhược, cũng không thể đứng dậy, chỉ có thể nằm trên giường nguyền rủa ta.
Ta hành lễ với A Diệp, sau đó lại cúi người hành lễ với Thẩm Tự Cẩm.
[Nàng có gì muốn nói?]
Giọng nói của A Diệp truyền đến.
Ta khẽ lắc đầu: [Không liên quan đến thiếp!]
Thẩm Tự Cẩm giận dữ nói: [Ngươi có cãi thế nào cũng vô dụng, đồ vật là do nha hoàn thân cận của ngươi là Tiểu Liên đưa đến, Tiểu Liên đã thừa nhận, là ngươi sai khiến!]
Thẩm Tự Cẩm vừa dứt lời, có cung nhân kéo Tiểu Liên đầy máu vào, nàng quỳ xuống, nhìn ta: [Chiêu nghi! Xin lỗi!]
20.
Ta bị giam vào Phù Phong viện, suy nghĩ cả đêm, ta đột nhiên hiểu ra nhiều điều, ta vốn tưởng mình là kỳ thủ nhưng giờ xem ra ta vẫn chỉ là quân cờ.
A Diệp ngày hôm sau đến thăm ta, đôi mắt hắn đầy tơ máu, rõ ràng đêm qua cũng không nghỉ ngơi tốt.
[Tin trẫm!]
Hắn chỉ nói một câu này rồi định rời đi.
Ta từ từ mở miệng: [A Diệp! Cho Thái phó đại nhân vào cung đi, ta giúp chàng!]
Lăng Diệp khựng lại, quay đầu nhìn ta.
Ta cười nói: [Ta đã hiểu ra rồi, Tiểu Liên là người của chàng đúng không?]
Lăng Diệp không phủ nhận: [Cái thai của Hoàng hậu không thể sinh ra!]
Ta gật đầu, ta hiểu, đêm qua ta đã nghĩ thông suốt, vì sao sau khi Lăng Diệp đăng cơ cả hậu cung không có ai mang thai, là do chính Lăng Diệp không muốn để người khác mang thai, càng không muốn để Hoàng hậu mang thai.
Bởi vì Thẩm Giác phụ chính nhưng lại luôn nắm giữ triều chính, nếu Thẩm Tự Cẩm có Thái tử, vị trí hoàng đế của Lăng Diệp sẽ rất khó xử.
[Nàng cứ dưỡng thai ở đây, đợi ta giải quyết xong hắn, ta sẽ phong nàng làm Hoàng hậu!]
Lăng Diệp vừa giam cầm vừa bảo vệ ta.
Ta cười nói: [A Diệp! Hay là để thiếp làm đi, thiếp hiểu Thẩm Giác, hắn sẽ đề phòng chàng nhưng sẽ không đề phòng thiếp, thiếp sẽ giúp chàng giải quyết hậu hoạn!]
21.
Đến đêm, Thẩm Giác vẫn đến.
Ta ngồi trên giường, đun nước, thấy hắn vào cửa, ta chỉ tay sang bên cạnh: [Thái phó đại nhân ngồi đi!]
Thẩm Giác không nói gì, đi đến bên cạnh ngồi xuống.
Ta rót cho hắn một chén trà: [Thái phó đại nhân nếm thử xem!]
Thẩm Giác cầm lên nhấp một ngụm: [Tay nghề không tệ!]
[Là do vị tiên sinh mà Thái phó đại nhân mời đến dạy!]
Ta đặt ấm trà xuống.
Thẩm Giác cầm chén trà, tay siết chặt lại.
Ta cười nói: [Tám tuổi, ta bắt đầu hận ngươi nhưng thật khéo, thôn trang của chúng ta có một phụ nhân chạy nạn đến, trà nghệ tuyệt đỉnh, cầm kỹ vô song, giỏi đoán biết lòng người, bà tận tâm dạy dỗ ta, ta say mê học hỏi, học rất tốt, lĩnh hội được chân truyền!
[Mẫu thân ta mong ta sống cuộc sống của người thường nhất, một phụ nhân tay trói gà không chặt như bà ấy sao cứu giá được? Cho dù bà ấy có cứu giá thì sao có thể mong ta vào cung làm thiếp? Cả đời này bà ấy hận nhất là thiếp thất!]
Câu nói này như đâm vào nỗi đau của Thẩm Giác, hắn hung hăng đặt chén trà xuống:
[Ngươi quá đáng!]
Ta cười nói: [Thái phó đại nhân mới là quá đáng, Thái phó đại nhân ham quyền cố vị, từ phụ chính biến thành nhiếp chính, giờ lại bắt đầu nhòm ngó ngôi vị hoàng đế!]
22.
Thẩm Giác hung hăng ném chén trà xuống đất, mặt đầy vẻ giận dữ: [Ngươi quá đáng, ngươi dám nói chuyện với ta như vậy sao?!]
Ta cười nói tiếp: [Thái phó đại nhân cứ đập đi, ta có rất nhiều chén trà, hôm nay không đập, sau này sẽ không có cơ hội đập nữa!
[Ta tò mò là Thái phó đại nhân thông minh như vậy, sao lại không nhận ra hôm nay là tiệc Hồng Môn, ngươi đã đến thì không thể đi được nữa!]
Thẩm Giác hít sâu nhìn ta: [Ngươi quả thực sinh ra tốt, lớn lên tốt, cũng thông minh, so với tự cẩm, ngươi giống ta nhất!]
[Ta là thầy của Hoàng thượng, ta hiểu hắn nhất, Hoàng thượng là chân long thiên tử, đợi hắn thân chính, cũng là ngày ta chết, ngày này sớm muộn gì cũng đến nhưng ta không cam lòng, ta từ hàn môn đi đến ngày hôm nay, đứng trên vạn người là vì ta có tham vọng, chân long thiên tử thì sao, con cháu ta cũng có thể là chân long thiên tử!]
Thẩm Giác mặt đỏ bừng, rõ ràng bắt đầu phấn khích, hắn nhìn chằm chằm vào bụng ta hơi nhô lên.
[Phụ thân không nhìn lầm, Tự Cẩm không được nhưng ngươi thì được, ngươi nắm chặt Hoàng thượng trong tay, không làm phụ thân thất vọng, bất kể ngươi có thừa nhận hay không, ngươi đều là con gái ta, ngươi đều họ Thẩm, hài tử của ngươi đều có một nửa huyết mạch của ta, cho dù ta chết, con cháu ta cũng có thể là con rồng cháu rồng!]
Nói đến đây, ánh mắt Thẩm Giác trở nên nóng bỏng: [Cho dù ta chết thì sao, ta vẫn thắng, con cháu đời sau của ta đều là con rồng cháu rồng, cũng sẽ lên được vị trí đó!]
Ta nhìn Thẩm Giác có chút điên cuồng, vậy nên hắn đã sớm biết mình sẽ chết, bây giờ đi tìm chết là đã cảm thấy mình sắp thắng rồi.
Ta rút dao găm ra nhìn Thẩm Giác: [Ngươi cho rằng ngươi thắng rồi sao?]
Nói xong ta hung hăng đâm vào tim mình.
23.
Tám năm trước Thẩm Giác đã bắt đầu bày mưu tính kế, lợi dụng lòng hận thù của ta, từng bước dẫn ta vào cung, mẫu thân ta vì dã tâm của hắn mà chết, ta vì dã tâm của hắn mà vào cung.
Còn ta chỉ là quân cờ của hắn và A Diệp, Thẩm Giác lợi dụng ta để thỏa mãn dã tâm của hắn, A Diệp cũng lợi dụng ta để hủy diệt Thẩm Giác.
Ta là quân cờ của bọn họ nhưng quân cờ thì sao, ta vẫn khiến bọn họ thua sạch.
Ta thấy A Diệp dẫn thị vệ xông vào, thấy ta nằm trong vũng máu, trên mặt hắn là vẻ kinh hoàng chưa từng có.
Ta biết người chiến thắng cuối cùng vẫn là ta, khi kỳ thủ cầm cờ thì đừng động lòng với quân cờ, nếu không kỳ thủ cũng là quân cờ.
[Hoàng thượng! Thái phó đại nhân giết ta! Hắn nói muốn báo thù cho Hoàng hậu nương nương!]
Ta vừa dứt lời, máu tươi đã phun ra từ miệng.
Thị vệ bắt giữ Thẩm Giác, mấy thanh đao kề vào cổ Thẩm Giác.
Thẩm Giác nhìn ta, trong miệng toàn là tiếng gào giận dữ: [Ngươi sao dám?! Ngươi sao dám?! Ai cho ngươi lá gan! Ai cho ngươi lá gan… đồ tiện nhân này…]
Thẩm Giác điên cuồng muốn xông tới, bị thị vệ ấn thẳng xuống đất, ta thấy trong mắt hắn là sự tuyệt vọng, sau đó hắn bị kéo ra ngoài, trong lòng ta vô cùng sảng khoái.
Mẫu thân! Con báo thù cho người rồi!
Ta cười, máu tươi điên cuồng trào ra từ khóe miệng, giết sủng phi và long tử, Thẩm Giác chắc chắn phải chết. Thẩm gia chắc chắn phải chết, hắn khổ tâm mưu tính nhiều năm thì sao, chỉ cần ta chết, hắn sẽ chẳng còn gì.
24.
Lăng Diệp gào lên: [Truyền thái y!]
Ta cười nhìn Lăng Diệp: [A Diệp! Ta đã giúp chàng rồi, sau này chàng tự do rồi, chàng có thể làm chủ rồi, chàng phải làm một minh quân!]
Lăng Diệp lắc đầu, trong mắt toàn là vẻ kinh hoàng: [Nguyệt Nhi! Nàng đừng chết! Nàng còn phải làm Hoàng hậu của ta, sinh hài tử cho ta nữa, ta chỉ có một người thân là nàng, sao nàng nỡ bỏ ta mà đi?]
Ta run rẩy đưa tay lau nước mắt trên khóe mắt hắn: [A Diệp! Ta yêu chàng! Ta nguyện ý vì chàng mà trả giá tất cả, kể cả mạng sống!]
Ta cảm thấy cơ thể bắt đầu mềm nhũn, có thứ gì đó đang nhanh chóng chảy ra khỏi cơ thể.
Ta thấy trong mắt Lăng Diệp là sự kinh hoàng và tuyệt vọng, trong lòng ta thỏa mãn, rốt cuộc ta đã thắng, cả đời này hắn sẽ sống trong sự hối hận vô bờ, cho dù hắn là đế vương!
Ta từ từ nhắm mắt lại, kết thúc cuộc đời thối nát này, cũng là một cuộc đời thỏa mãn, ta đã hủy hoại hai nam nhân xuất chúng nhất đương thời.
Bên tai truyền đến tiếng gào thét của Lăng Diệp: [Nguyệt Nhi…]
25.
Năm Huyền Vũ thứ năm, Minh đế Lăng Diệp sau năm năm đăng cơ đã nhường ngôi cho cháu trai, xuất gia làm tăng tại chùa Lan Sơn ở núi Tùng Nguyên!
(Hết)