Mưu Kế Hậu Cung
chương 1
1.
Mẫu thân ta là nữ nhân bị bỏ rơi, ta là đứa con hoang, phụ thân ta là Thẩm Giác, đương triều Thái phó đại nhân, ngay cả Hoàng đế đương kim cũng phải cung kính gọi một tiếng "Thầy."
Phụ thân ta xuất thân hàn môn, cùng mẫu thân ta đã có hôn ước, trước khi lên kinh ứng thí, hai người đã thành thân nhưng phụ thân ta đi rồi không trở về.
Mẫu thân ta thủ hiếu cho tổ mẫu sáu năm, sau đó mang theo ta còn nhỏ lên kinh tìm phụ thân, mới biết được sáu năm trước phụ thân ta đã đỗ thám hoa, thành thân với đích nữ của Thái sư đương triều.
Sự nghiệp của phụ thân ta đang trên đà thăng tiến, ông ta an trí mẫu thân ta ở một trang viên hẻo lánh, chỉ để lại một câu: [An phận thủ thường!]
Mười năm sau, phụ thân ta làm đến chức Thái phó, mọi người đều nói phụ thân ta là trụ cột của triều đình, là người thanh cao, ngay cả tiên đế trước khi băng hà cũng nắm tay phụ thân ta, để ông ta làm phụ chính đại thần.
Nhưng thê tử kết tóc se duyên và đích nữ của ông ta lại không có nổi một bữa cơm nóng để ăn.
Lần đầu tiên ta hận phụ thân ta Thẩm Giác là vào mùa đông năm ta tám tuổi, mẫu thân ta bệnh nặng nhưng những người trong trang viên lại làm ngơ.
Ta vất vả lắm mới tìm được đến phủ Thái phó nhưng lại bị đuổi ra ngoài, giữa trời băng giá tuyết phủ, ta quỳ trước cửa, chỉ cầu xin một thang thuốc.
Thẩm Giác dắt đích nữ Thẩm Tự Cẩm của mình đi ra ngoài về, nhìn ta từ trên cao xuống, Thẩm Tự Cẩm nói một câu:
[Thật là một đứa ăn mày bẩn thỉu, đuổi nó đi nơi khác quỳ, đừng làm bẩn cửa!]
Thẩm Giác dịu dàng ôm Thẩm Tự Cẩm vào cửa, trước khi đi còn sai người đuổi ta đi, thậm chí còn không thèm nhìn ta lấy một cái
Ta về đến nhà thì ngã bệnh, sốt cao ba ngày, ta tưởng mình sắp chết nhưng cuối cùng vẫn vượt qua được.
Sau này nghe nói là mẫu thân ta mang theo thân thể bệnh tật đến phủ Thái phó quỳ ba ngày mới thỉnh được đại phu đến.
Từ đó, ta chỉ cảm thấy máu của người đó chảy trong cơ thể ta mới thực sự bẩn thỉu.
2.
Ta hận cả phủ họ Thẩm, là vào lúc ta vừa tròn mười lăm tuổi.
Mẫu thân ta hy vọng ta có thể tìm được một nhà chồng tốt nên bà đã cầu xin đến phủ Thái phó vào đó một ngày một đêm, ta vô cùng lo lắng, đến khi gặp lại mẫu thân, bà đã thương tích đầy mình, hôn mê bất tỉnh.
Sau này ta mới biết, ngày đó là sinh thần của phu nhân Thẩm Giác, bà ta nhìn thấy mẫu thân ta thì thấy xui xẻo nên sai người dạy cho bà ta một bài học.
Một trận đòn đó khiến cho thân thể vốn đã bệnh tật của mẫu thân ta càng thêm suy kiệt, đại phu nói rằng bà ta không thể vượt qua mùa đông này.
Sau khi mẫu thân ta tỉnh lại, bà ta không hề nhắc đến chuyện của phủ Thái phó, chỉ nói với ta một câu: [Nguyệt nhi! Mẫu thân nhất định sẽ tìm cho con nam nhân tốt nhất trên đời!]
Sau đó, mẫu thân ta thường xuyên ra ngoài nhưng không nói cho ta biết bà ta đi làm gì, mãi đến một tháng sau, hai tên hộ vệ khiêng thi thể mẫu thân ta về, nói rằng mẫu thân ta có công cứu giá, di nguyện trước khi chết là hy vọng ta vào cung hầu hạ Hoàng đế.
Ta đau đớn tột cùng, từ nay trên đời này ta không còn một người thân nào nữa.
Ta không có tiền nên tang lễ rất đạm bạc, mẫu thân ta được chôn cất qua loa, thậm chí còn không có một chiếc quan tài tử tế, Thẩm Giác không xuất hiện, ngay cả một tên gia nhân cũng không đến.
[Tiểu thư! Người phải tiết ai!]
Tiểu Liên khuyên ta.
Tiểu Liên là người mà ta và mẫu thân ta nhặt được trên đường đến kinh thành, lúc đó nàng ta sắp chết đói, đi theo chúng ta tuy rằng nghèo khổ nhưng vẫn có cơm ăn. Những năm qua, đi theo chúng ta, nàng ta cũng chịu không ít khổ sở.
Ta quỳ trước mộ mẫu thân, trong lòng hạ quyết tâm: Ta muốn tất cả những người nhà họ Thẩm, kể cả Thẩm Giác, phải quỳ xuống cầu xin mẫu thân ta tha thứ.
Ngày hôm sau, có người từ hoàng cung đến đón ta vào cung, đồng thời nói rằng Hoàng đế phong ta làm Tài nhân, ta lên kiệu đến trước bức tường cung đỏ chót uy nghiêm.
Thẩm Giác đứng ở cửa cung, lạnh lùng nhìn ta, như thể đang nhìn vết nhơ cuối cùng trong cuộc đời mình.
Ta xuống kiệu, hơi khom người chào ông ta.
[Sau khi vào cung, hãy an phận thủ thường, có nhiều thứ không phải loại người như ngươi có thể mơ tưởng đến!]
Thẩm Giác lạnh lùng nói.
Ta cười khẽ, chỉ cảm thấy câu nói này thật châm biếm.
Nam nhân này lạnh lùng vô tình, tiền bạc để ông ta đi học, tiền bạc để ông ta lên kinh ứng thí, đều là mẫu thân ta từng mũi kim từng sợi chỉ may vá kiếm được.
Vì ông ta mà thủ hiếu cho song thân ông ta sáu năm, tạo nên danh tiếng tốt đẹp cho ông ta ở quê nhà.
Mẫu thân ta đã an phận thủ thường, kết quả là chính thê biến thành nữ nhân bị bỏ rơi, ta biến thành đứa con hoang.
Bây giờ bảo ta an phận thủ thường, là vì Hoàng hậu hiện tại là đích nữ của ông ta, Thẩm Tự Cẩm đó sao?
Ta cúi đầu thuận mắt: [Tạ Thái phó đại nhân chỉ bảo!]
Thẩm Giác hài lòng với thái độ của ta, sau đó phất tay áo bỏ đi.
Ta nhìn theo bóng lưng của Thẩm Giác, nụ cười càng thêm rạng rỡ, chẳng lẽ người trong hoàng cung kia là ta không thể mơ tưởng đến sao?
Ta không chịu, ta phải có được hắn, chỉ có được sự sủng ái của hắn, ta mới có thể đấu với nhà họ Thẩm.
3.
Ta dẫn Tiểu Liên theo tiểu thái giám đến Diên Xuân cung, Diên Xuân cung là nơi ở của Hoàng hậu Thẩm Tự Cẩm, những nữ tử mới vào cung phải chờ bà ta phân phối chỗ ở.
Tiểu thái giám dẫn ta đến cửa, rồi rời đi.
Một cung nữ từ Diên Xuân cung đi ra: [Hoàng hậu nương nương đang nghỉ ngơi, không thể quấy rầy, ngươi cứ quỳ ở đây chờ đi!]
Ta và Tiểu Liên quỳ ở cửa nhưng lại nghe thấy tiếng cười nói râm ran từ trong viện truyền ra.
[Hoàng hậu tỷ tỷ nhân từ, vậy mà còn để loại người đó đến Diên Xuân cung!]
[Đúng vậy! Loại người này đến gần một chút cũng làm bẩn cả cái viện!]
[Nghe nói mẫu thân của nàng ta liều mạng cầu xin cho nàng ta có được tiền đồ này, cũng có chút thủ đoạn!]
[Hừ... Hoàng đế cũng vậy, loại yêu cầu này cũng đáp ứng, sau này người bên dưới bắt chước thì phải làm sao!]
...
Tiếng bàn tán rõ ràng truyền đến bên tai ta, ta cúi đầu không nói một lời.
Lúc này, ta nghe thấy một tiếng ho nhẹ, tiếng bàn tán lập tức biến mất, sau đó giọng nói đó vang lên: [Không được bàn tán về Hoàng đế, Hoàng đế nhân từ, có người được ơn mà đòi hỏi, chỉ là một thứ bẩn thỉu mà thôi, hậu cung rộng lớn như vậy, luôn có chỗ để an trí!]
Ta nghe ra rồi, đây là giọng nói của Thẩm Tự Cẩm, cũng giống như năm xưa, khi nàng ta tám tuổi, từ trên cao nhìn xuống nói ta quỳ bẩn cửa nhà nàng ta.
Quỳ được hai canh giờ, trong viện toàn là tiếng nói cười vui vẻ, thỉnh thoảng còn có thái giám cung nữ vào dâng điểm tâm và trà nước.
Mãi đến khi có tiểu thái giám đến truyền đạt, Hoàng đế sắp đến Diên Xuân cung dùng bữa tối, ta mới được tiểu thái giám đuổi đi.
Đôi đầu gối đau nhức khiến ta đi một bước đau một bước, ta và Tiểu Liên dìu nhau, theo tiểu thái giám đi một hồi lâu, mới đến một cái viện dường như đã bỏ hoang từ lâu.
[Nguyệt Tài nhân! Sau này Phù Phong viện này chính là nơi ở của ngươi!]
4.
Mất năm ngày, ta và Tiểu Liên mới dọn dẹp xong Phù Phong viện, mà trong năm ngày đó, đồ dùng mà Nội vụ phủ đưa đến đều là loại tệ nhất, thậm chí còn không bằng đồ dùng của cung nữ hạng hai.
Mà trong năm ngày đó, ta cũng không gặp được Hoàng đế, càng đừng nói đến việc hầu hạ Hoàng đế.
Tiểu Liên bưng vào một ít thức ăn đã hơi ôi thiu.
[Tiểu thư! Nếu cứ tiếp tục như vậy, chúng ta biết sống sao đây, mấy ngày trước, thức ăn dù có mùi nhưng ít nhất cũng đủ cho hai người chúng ta ăn, hôm nay còn không đủ cho một người ăn!]
Ta mỉm cười, tay vẫn không ngừng làm dấu: [Ngươi cứ ăn đi!]
[Tiểu thư và nô tỳ mỗi người một nửa!] Tiểu Liên chia thức ăn ra, [Tiểu thư! Người phải hầu hạ Hoàng đế, nếu không chúng ta sẽ không sống nổi!]
Ta cười nhẹ: [Ngày mai hẳn là sẽ được!]
Ngày thứ sáu, khi Hoàng đế tan triều, lúc đi qua ngự hoa viên đã nhặt được một con diều, khi trở về ngự thư phòng, liền sai Cung phòng ban tối đưa ta đi hầu hạ Hoàng đế.
Cả cung xôn xao, Tiểu Liên vô cùng phấn khích, trong số ít đồ trang sức của ta, nàng ta chọn ra mấy món đẹp, muốn giúp ta trang điểm.
Nhưng cửa viện lại bị người ta đạp tung ra, một bà lão già nua dẫn theo mấy tên thái giám đi vào, bọn họ hất đổ hộp trang sức của ta, xé nát quần áo của ta.
Ta biết bà lão già nua đó, họ vũ, năm xưa ta quỳ ở cửa phủ thẩm, bà vũ này đứng bên cạnh Thẩm Tự Cẩm.
[Bắt lấy nó!]
Bà vũ chỉ vào ta nói.
Hai tên thái giám tiến lên, một trái một phải túm lấy ta, Tiểu Liên muốn tiến lên, bị người ta đẩy ngã xuống đất, có thái giám trực tiếp khống chế nàng ta.
Bà vũ tiến lên liền cho ta một cái tát, lực rất mạnh.
[Thủ đoạn của hồ ly tinh, không được lên mặt, cái tát này là lão nô thay Hoàng hậu nương nương ban cho ngươi, hy vọng ngươi đoan trang tự trọng!]
Ta cảm thấy má mình đau rát, trong miệng toàn là vị tanh ngọt nhưng ta không tức giận, cũng không khóc lóc, chỉ đối diện với bà vũ cười một nụ cười quyến rũ.
Tức giận và khóc lóc chỉ khiến đối phương đắc ý, cười là vũ khí duy nhất của ta lúc này.
Bà vũ thấy vậy, lại cho ta một cái tát: [Đừng tưởng rằng tối nay có thể hầu hạ Hoàng đế, Hoàng hậu nương nương đã sai Thái y viện nói với Cung phòng ban rằng, Nguyệt mỹ nhân hôm nay có bệnh, không thích hợp hầu hạ Hoàng đế!]
Nói xong, bà ta trừng mắt nhìn ta một cái, dẫn theo đám thái giám rời đi.
5.
Ta và Tiểu Liên dọn dẹp căn phòng bừa bộn.
Tiểu Liên vẻ mặt tuyệt vọng, cảm thấy không còn hy vọng hầu hạ Hoàng đế, đau lòng muốn bôi thuốc cho ta.
Ta ngăn Tiểu Liên bôi thuốc cho ta: [Mang theo vết thương, Hoàng đế mới càng thương yêu!]
Đến giờ Dậu, tiểu thái giám của Cung phòng ban vẫn đến đón ta, cả cung xôn xao, nghe nói ở Diên Xuân cung đã đập vỡ mấy bình hoa bằng sứ xanh thượng hạng.
Ta cười nhẹ, xem ra Thẩm Tự Cẩm không hiểu rõ Hoàng đế đương kim.
Ta thừa nhận ta đê tiện, ta lợi dụng mẫu thân ta, hôm nay là ngày giỗ đầu của bà, vì vậy trên con diều đó ta đã viết: Tiếc biệt lững thững y y đưa, nay không mẹ dắt bóng đơn côi.
Hoàng đế đương kim từ nhỏ đã không có mẹ, có thể cảm thông sâu sắc nhất, thấy ta nhớ mẹ như vậy, sao có thể không động lòng?
Huống hồ người nữ nhân này còn vì cứu ngài mà chết và hôm nay lại là ngày giỗ đầu của bà, chỉ để lại một mình ta côi cút.
Cho dù Thái y viện nói ta bị bệnh, Hoàng đế cũng chỉ coi là ta nhớ mẹ mà thôi, càng đến an ủi ta, sao có thể không gặp ta?
Ta được cung nữ dẫn đi tắm rửa, sau đó không mặc gì được bọc trong chăn đưa đến Dưỡng Tâm điện.
Lúc đến, bà vú của Cung phòng ban đã nói với ta các bước hầu hạ Hoàng đế.
Ta không mặc gì được đưa vào phòng, đèn đuốc mờ ảo, ta nhìn thấy mẫu thân tìm cho ta nam nhân tốt nhất đương thời.