Đóm Đóm Ngủ Say

Chương 5



[Hóa ra là đang trong thời kỳ yêu đương nồng cháy với chị dâu nhỏ của chúng ta, không muốn rời xa nhau dù chỉ một phút.

 

[Cậu nhóc này đã ôm được người đẹp về rồi, hôm nay tôi nhất định phải chuốc say cậu cho bằng được.]

 

Người nói là chủ nhân bữa tiệc hôm nay, Tần Hoài.

 

Những người còn lại đều là những gương mặt xa lạ, tôi chưa từng gặp.

 

Nhìn vẻ ngoài của họ, có lẽ họ rất thân với Trần Đông Đình.

 

Cả phòng lại vang lên một tràng cười ồ ạt.

 

Không khí rất náo nhiệt.

 

Trần Đông Đình cười mà không nói, nâng ly rượu lên chạm cốc với Tần Hoài.

 

Anh ngửa đầu uống cạn.

 

Yết hầu gợi cảm của anh chuyển động lên xuống, khiến tôi có chút khô miệng.

 

Đúng là một con hồ ly tinh nam.

 

Đi đến đâu cũng quyến rũ tôi!

 

Thấy tôi nhìn chằm chằm vào anh, Trần Đông Đình nhướng mày.

 

[Đừng nhìn nữa, nước miếng chảy ra rồi kìa.]

 

Tôi vô thức đưa tay sờ môi.

 

Thấy Trần Đông Đình khẽ cười một tiếng, lúc này mới phát hiện mình bị anh lừa.

 

Tôi tức giận cù vào nách anh.

 

Trần Đông Đình chỉ cười, ôm tôi vào lòng, hôn một cái thật sâu.

 

Xung quanh vang lên những tiếng trêu chọc đầy ẩn ý.

 

[Hai người, hai người đúng là không nhìn thấy ai khác ngoài nhau.

 

[Xin hai người hãy làm người đi, tôi mới là nhân vật chính của bữa tiệc hôm nay, giờ thì đã ăn no cơm chó rồi.]

 

Thấy Tần Hoài bất bình đập bàn ra vẻ làm trò.

 

Tôi đỏ mặt.

 

Trần Đông Đình nhếch môi, vẻ mặt đương nhiên:

 

[Vợ tôi đẹp như vậy, tôi không nhìn cô ấy thì lẽ nào lại nhìn anh?]

 

Nghe vậy, tôi phì cười.

 

[Em đi vệ sinh một lát.]

 

Bàn tay Trần Đông Đình đặt trên eo tôi siết chặt lại.

 

[Anh đi cùng em.]

 

14

 

Trần Đông Đình nắm tay tôi đi ra ngoài.

 

Trong đám đông, không biết ai đó cười trêu chọc:

 

[Đi vệ sinh cũng phải đi theo, Đông Đình, trước đây sao không thấy cậu dính người như vậy?

 

[Tôi thấy cậu chê mấy cái bóng đèn chúng tôi quá sáng, muốn riêng tư với chị dâu nhỏ phải không?]

 

Tiếng cười khúc khích đầy ẩn ý không dứt.

 

Tôi che mặt, bước nhanh ra ngoài.

 

Phía sau, tiếng cười của Trần Đông Đình càng thêm tùy tiện.

 

Cảm thấy má nóng bừng, tôi cúi đầu bước đi.

 

Phía sau, Trần Đông Đình đột nhiên kéo tôi vào lòng.

 

[Mối quan hệ quá thân thiết rồi, họ thường hay đùa như vậy, không có ác ý đâu.

 

[Hi Hi, sau này em phải từ từ thích nghi, da mặt mỏng thế này thì làm sao được?]

 

Tôi gật đầu.

 

Sắc mặt cũng dần bình tĩnh lại.

 

Người đàn ông nhìn tôi với ánh mắt sâu hơn.

 

Ngay sau đó, anh ta dùng một bàn tay giữ lấy gáy tôi, nghiêng đầu hôn tới.

 

Anh ta có vẻ ngoài mềm mại, nụ hôn nhẹ nhàng dần chuyển thành sự cưu triền giữa môi và răng.

 

Một lát sau, anh ta để lên trán tôi.

 

Giọng nói khàn khàn đầy gợi cảm:

 

[Đi đi, anh đợi em ở cửa nhà vệ sinh.]

 

Tôi gật đầu.

 

Vừa bị anh ta hôn đến choáng váng, bây giờ đầu óc tôi vẫn chưa tỉnh táo lắm.

 

Đứng trước gương, tôi dặm lại lớp trang điểm trên mặt.

 

Tôi không ngờ.

 

Khi ra ngoài, tôi sẽ nhìn thấy Đỗ Cảnh Hiểu đã nhiều ngày không gặp.

 

Lúc này, anh ta đang khoanh tay đứng trước mặt Trần Đông Đình.

 

Không khí giữa hai người có chút kỳ lạ.

 

Sao anh ta lại ở Kim Duyệt?

 

Tôi đè nén sự nghi ngờ trong lòng, định đi tới.

 

Thì thấy Đỗ Cảnh Hiểu không vui mở miệng:

 

[Đông Đình, lần trước cậu trước mặt mọi người đưa Thẩm Minh Hi đi, tôi còn tưởng cậu chỉ đùa thôi.

 

[Làm anh em lâu như vậy, tôi chưa bao giờ nghi ngờ cậu. Cậu hãy tự hỏi mình xem, sau lần đó tôi có gọi điện cho cậu lần nào, có nói thêm một câu nào không?

 

[Nhưng hôm nay không chỉ một người nói với tôi, cô ấy với tư cách là bạn gái của cậu được cậu đưa đến Kim Duyệt.

 

Những người đó gọi cô ấy là chị dâu, cậu có thể giải thích cho tôi biết, chuyện này là thế nào không?]

 

Đỗ Cảnh Hiểu ánh mắt lạnh lùng, giọng nói trong trẻo nhưng ẩn chứa sự tức giận.

 

Ngay sau đó, sắc mặt Trần Đông Đình nhàn nhạt.

 

[Anh muốn tôi giải thích điều gì?]

 

Câu nói này dường như đã triệt để chọc tức Đỗ Cảnh Hiểu.

 

Anh ta đột nhiên sa sầm mặt, trông rất tức giận.

 

[Thẩm Minh Hi thích tôi, cô ấy vẫn luôn theo đuổi tôi, cậu chen chân vào như vậy có ý nghĩa gì?

 

[Trần Đông Đình, cậu có phải thiếu phụ nữ đến phát điên rồi không? Hay là cậu nhất định phải cướp người yêu của người khác mới có thể thể hiện được sức hấp dẫn của mình?

 

[Tôi không tin cậu không nhìn ra tôi thích Thẩm Minh Hi, tôi thừa nhận, tôi thích cô ấy đến chết đi được.

 

[Lúc đầu tôi không hạ nổi mặt mũi để chấp nhận cô ấy, những điều này cậu rõ như ban ngày.

 

[Nhưng còn cậu thì sao, cậu đối xử với tôi như thế nào?]

 

Trần Đông Đình lạnh lùng nhìn Đỗ Cảnh Hiểu phát điên.

 

Anh ta sắc mặt lạnh lùng, đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng.

 

[Nói xong chưa?]

 

[Tôi chưa nói xong.]

 

Đỗ Cảnh Hiểu vẻ mặt u ám.

 

[Nếu cậu thích, bất kỳ người phụ nữ nào tôi cũng có thể nhường cho cậu nhưng tại sao cậu lại nhất quyết phải giành Thẩm Minh Hi với tôi?

 

[Với cậu, cô ấy chỉ là một người có cũng được mà không có cũng chẳng sao, cậu lại không phải nhất định phải có cô ấy...]

 

Đỗ Cảnh Hiểu lời còn chưa dứt.

 

Thì cảm thấy trời đất quay cuồng.

 

Anh ta bị người ta bóp cổ, hung hăng đẩy vào tường.

 

Trần Đông Đình sắc mặt lạnh lùng kéo kéo cà vạt.

 

Trong mắt mang theo sát khí cực nặng:

 

[Sao anh biết tôi không phải nhất định phải có cô ấy?

 

[Nếu tôi nhất định phải có cô ấy thì sao?]

 

15

 

Nghe vậy, sắc mặt Đỗ Cảnh Hiểu tái nhợt.

 

Anh ta há miệng nhưng mãi không phát ra được tiếng nào.

 

Trần Đông Đình nhìn anh ta, ánh mắt thâm trầm như mực:

 

[Anh còn mặt mũi nói anh thích cô ấy, cái thứ thích quỷ quái gì của anh?

 

[Anh coi sự trả giá của cô ấy là điều hiển nhiên, coi cô ấy như con chó của anh để sai khiến.

 

[Ngoài việc chà đạp chân thành của cô ấy, đem cô ấy ra làm trò cười kể cho người khác nghe, anh còn biết làm gì nữa?

 

[Đỗ Cảnh Hiểu, trước đây sao tôi không phát hiện ra, anh ghê tởm người khác đến thế.

 

[Đã như vậy anh không trân trọng cô ấy thì tại sao tôi không thể ở bên cô ấy?]

 

Những lời này của Trần Đông Đình như nước thủy triều tràn vào tai tôi.

 

Anh ta luôn tiến thoái có độ, rất ít khi nổi giận.

 

Nhưng lúc này lại hoàn toàn sa sầm mặt, ánh mắt lạnh như băng.

Chương trước Chương tiếp
Loading...