Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Đóm Đóm Ngủ Say
Chương 6
Một lúc lâu sau, tôi nghe thấy giọng nói cố tỏ ra bình tĩnh của Đỗ Cảnh Hiểu:
[Hai người tiến triển đến mức nào rồi?
[Đã nắm tay chưa?
[Đã hôn nhau chưa?]
Mỗi câu Đỗ Cảnh Hiểu hỏi, sắc mặt lại trầm xuống ba phần.
Thấy Trần Đông Đình không chút khách khí nhìn thẳng vào anh ta.
Đỗ Cảnh Hiểu như hiểu ra điều gì.
Trong mắt anh ta lóe lên một tia sáng lạnh lẽo giận dữ:
[Trần Đông Đình, nếu anh dám ngủ với cô ấy, đừng trách anh em này lật mặt với cậu.]
Tim tôi đập thót một cái.
Thấy bàn tay trắng trẻo thon dài của Trần Đông Đình nắm chặt lại.
Ngay khi họ sắp đánh nhau, tôi nhanh chân chạy tới kéo họ ra.
Đỗ Cảnh Hiểu vẻ mặt không phục.
Tôi không nói hai lời đã tiến lên tát anh ta một cái.
Không khí trong nháy mắt trở nên yên tĩnh.
Anh ta bị tát đến nghiêng đầu, không thể tin nhìn tôi:
[Cô vì anh ta mà đánh tôi?]
Tôi nhíu mày, chỉ thấy đau đầu.
[Đã gặp nhau hôm nay, vậy chúng ta hãy nói rõ ràng.
[Đỗ Cảnh Hiểu, tôi chưa từng thích anh. Hồi đó theo đuổi anh chỉ để đến gần Trần Đông Đình hơn, người tôi để ý vẫn luôn là anh ấy.
[Tôi thừa nhận, tôi đã lừa dối anh. Nhưng thái độ của anh đối với tôi, mọi người đều thấy, không cần phải nói nhiều nữa.
[Chúng ta thậm chí còn chưa từng ở bên nhau, anh làm ầm ĩ như vậy, tôi chỉ thấy anh thật vô lý.]
Nói xong, sắc mặt Đỗ Cảnh Hiểu hoàn toàn sụp đổ.
Anh ta như không thể tin được, muốn tiến lên kéo tôi.
Nhưng đã bị Trần Đông Đình che chở ở phía sau.
[Đỗ Cảnh Hiểu, cô ấy bây giờ là bạn gái tôi.]
Một câu nói, chiếm hữu mười phần.
Đỗ Cảnh Hiểu cười khổ một tiếng, nhìn tôi:
[Thẩm Minh Hi, tôi hỏi cô lần cuối. Hồi đó cô nhiệt tình theo đuổi tôi như vậy, chẳng lẽ đều là giả sao?
[Tôi thật không dám tin, cô có phải bị Trần Đông Đình uy hiếp mới ở bên anh ấy không?
[Cô nói cho tôi biết sự thật được không?]
Tôi bình tĩnh nhìn anh ta:
[Người tôi thích từ trước đến nay vẫn luôn là Trần Đông Đình, đây chính là sự thật.
[Tôi với anh ấy không hề có bất kỳ giao dịch nào, hoặc là ai nắm được nhược điểm của ai.
[Đỗ Cảnh Hiểu, tình cảm giữa chúng tôi, một kẻ trăng hoa như anh sao có thể hiểu được?
[Đừng làm ầm ĩ nữa, chúng ta cùng giữ chút thể diện cho nhau đi.]
Nói xong, Trần Đông Đình che chở tôi, thẳng thắn rời khỏi Kim Duyệt.
Phía sau, Đỗ Cảnh Hiểu đấm mạnh vào tường.
Máu tươi lập tức chảy ra.
Nhưng anh ta như không cảm thấy đau đớn, từ từ ngồi xuống.
16
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Chớp mắt, tôi và Trần Đông Đình đã ở bên nhau hơn nửa năm.
Tôi đã thuận lợi tìm được một công ty để thực tập.
Anh ấy không yên tâm, mỗi ngày tan làm đều thay đổi cách thức đến đón tôi.
Rõ ràng bản thân bận đến mức sắp bay lên trời.
Nhưng vẫn còn tâm trạng đến ghen với đồng nghiệp của tôi.
Nghĩ đến anh ấy, khóe môi tôi cong lên.
Cái gọi là một vật khắc chế một vật, tôi thật sự không có cách nào với anh ấy.
Gần đến Tết.
Trần Đông Đình nhanh chóng giải quyết, trước tiên là định ngày cưới.
Sắp đến giờ tan làm.
Tôi đang chống cằm ngẩn người, tin nhắn của Trần Đông Đình đã gửi đến.
[Hi Hi, tối nay anh có chút việc phải xử lý, em tự ăn cơm ngoan nhé.]
Tôi mím môi.
Vẫn trả lời lại một biểu tượng cảm xúc.
Ăn tối một mình, có chút không ngon miệng.
Tôi miễn cưỡng ăn vài miếng.
Đi đến phòng, nghe thấy điện thoại của tôi liên tục reo.
Là bạn thân gọi cho tôi.
Vừa nghe máy, giọng nói đầu dây bên kia có chút gấp gáp.
[Hi Hi, vừa nãy tôi đi ăn tối với bố mẹ, đoán xem tôi nhìn thấy ai?]
Tôi mím môi, nghe cô ấy nói tiếp:
[Chồng cô.
[Tôi tình cờ nhìn thấy anh ấy ăn tối với một người phụ nữ, ánh mắt người phụ nữ đó nhìn anh ấy như muốn kéo sợi, nhìn là biết không phải dạng vừa đâu.
[Hi Hi, mặc dù đàn ông như Trần Đông Đình, không thể không có người khác giới bên cạnh. Nhưng hai người mới đính hôn, với tư cách là bạn, tôi vẫn khuyên cô nên chú ý nhiều hơn, đừng để người có ý đồ xấu lợi dụng.]
Nghe vậy, lòng tôi khẽ chùng xuống.
Vô thức biện hộ cho Trần Đông Đình:
[Có lẽ là khách hàng hoặc bạn bè thì sao.]
[Nhưng mà, tôi thấy người phụ nữ này có chút quen mắt, như thể đã gặp ở đâu rồi.]
Giọng nói nghi ngờ của bạn thân truyền đến.
Ngay sau đó, cô ấy gửi cho tôi một bức ảnh qua WeChat.
Tôi mở ra xem, hóa ra là Tô Ngữ.
Cô ta ngồi đối diện Trần Đông Đình, tuy đang ăn cơm nhưng hốc mắt lại đỏ hoe.
Lòng tôi không hiểu sao lại thấy khó chịu.
Anh ấy nhắn tin nói với tôi là có việc phải xử lý, hóa ra là đi ăn tối với Tô Ngữ.
Nghĩ đến đây, lòng tôi dâng lên từng đợt chua xót.
[Tôi không khỏe, không nói nữa.]
Cúp điện thoại, tôi ngồi trên ghế sofa rất lâu.
Đến khi tôi sắp ngủ gật thì Trần Đông Đình về.
17
Tôi đứng dậy đi tới.
Lúc đến gần anh ấy, tôi ngửi thấy trên người anh ấy thoang thoảng mùi nước hoa.
[Sao không lên giường ngủ?
[Như vậy sẽ bị cảm lạnh.]
Trần Đông Đình dịu dàng cười với tôi, muốn tiến lên ôm tôi.
Tôi lùi lại một bước, không lộ dấu vết né tránh sự đụng chạm của anh ấy.
Người đàn ông kinh ngạc nhướng mày.
[Mệt cả ngày rồi, đi tắm trước đi.]
Nói xong, tôi quay người đi đến ghế sofa ngồi xuống.
Trần Đông Đình cũng không nói gì, quay người vào phòng tắm.
Khi anh ấy ra ngoài, trên người mang theo hơi ấm.
Người đàn ông dang tay kéo tôi, để tôi ngồi lên đùi anh ấy.
Tư thế thân mật như vậy khiến tôi đỏ mặt trong nháy mắt.
Anh ấy xoa xoa đỉnh đầu tôi, trong mắt như có chút đau lòng:
[Bà Lý nói tối em không ăn gì.
[Có phải không khỏe không, hử?]
Nghĩ đến cảnh anh ấy ăn tối với Tô Ngữ, tôi khó chịu đến mức đỏ hoe mắt.
Thấy tôi như vậy, Trần Đông Đình lập tức luống cuống.
[Sao vậy?]
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ấy:
[Tối anh nói có việc, là đi ăn tối với Tô Ngữ đúng không?
[Hai người vui vẻ như vậy, anh quan tâm tôi có ăn hay không làm gì, tôi có nhịn ăn cũng chẳng liên quan đến anh.]
Nói xong, tôi vùng khỏi vòng tay anh ấy định bỏ đi.
Nhưng người đàn ông lại cười khẽ, ôm tôi chặt hơn.
[Anh còn cười.]
Thái độ của Trần Đông Đình khiến tôi càng thêm tủi thân.
Người đàn ông nhìn tôi, ánh mắt sâu hơn:
[Tô Ngữ sắp đi nước ngoài rồi.]
Tôi ngẩn người, nghe anh ấy nói tiếp.
[Cô ấy đã biết chuyện chúng ta đính hôn, cô ấy nói cô ấy đã buông bỏ tình cảm với anh, muốn đổi một môi trường mới để phát triển ở nước ngoài.
[Tối nay là tiệc tiễn, dù em không hỏi, anh cũng định về nói với em.]
Nhận ra mình đã hiểu lầm anh ấy.
Sắc mặt tôi lập tức nóng lên.
Trần Đông Đình chỉ cười nhẹ hôn tôi:
[Anh đã nói rồi, ngoài em ra anh sẽ không thích người phụ nữ nào khác. Em ghen anh rất vui, chứng tỏ em quan tâm anh.
[Nhưng mà ngoan ngoãn, sau này còn dài lắm. Hai người ở bên nhau phải tin tưởng lẫn nhau mới có thể đi xa được, anh hy vọng em cũng tin tưởng anh nhiều hơn, được không?]
Anh ấy nhẹ nhàng dỗ dành tôi như vậy.
Tất nhiên là tôi không giận nữa.
Tôi gật đầu, ôm anh ấy chặt hơn.
[Nhưng mà, Tô Ngữ ở trong nước là nghệ sĩ hạng A. Đột nhiên lại từ bỏ mọi thứ để đi nước ngoài phát triển, lòng tôi vẫn thấy không thoải mái.]
Nghĩ đến đây, tâm trạng tôi phức tạp.
Trần Đông Đình nhướng mày:
[Thôi nào, bà Trần, em đừng có thương hại người khác nữa.
[Em muốn chồng em bên cạnh có một cô thanh mai luôn rình rập anh ấy sao?
[Em còn lo cho cô ta nữa, tối nay em vô cớ gây sự với anh, còn không chịu ăn cơm đàng hoàng.
[Xem anh trừng trị em thế nào.]
Tôi đỏ mặt.
Vừa định hỏi anh ấy trừng trị gì.
Người đàn ông đã bế ngang tôi lên, đi về phía phòng ngủ.
Một phòng ấm áp.
Trăng cũng ngượng ngùng trốn vào mây.
Tôi nghĩ mình thật may mắn.
Có thể gặp được một người yêu đến chết đi sống lại.
Thật khéo, anh ấy cũng thích tôi.
Ôm anh ấy vào lòng, tôi nghe thấy tiếng lòng mình.
——Được yêu thật tốt, ý tôi là có anh thật tốt.
Thì ra.
Hạnh phúc là vô số khoảnh khắc đan xen vào nhau.
Có anh ấy bên cạnh, dù mưa gió cũng là một ngày đẹp trời.
(Hết)