Đóm Đóm Ngủ Say

Chương 4



[Em không đùa anh.]

 

10

 

Tôi khẽ thở dài, nhìn thẳng vào anh ấy.

 

Trần Đông Đình đứng tại chỗ ngẩn người một lúc lâu.

 

Đến khi tôi phản ứng lại thì anh ấy đã đứng dậy.

 

[Bố mẹ em vẫn ở thành phố S, không hề đi du lịch như em nói.

 

[Tôi không quan tâm em nói dối vì lý do gì, tôi hy vọng sẽ không có lần sau.

 

[Em ở đây với tôi dù sao cũng không tốt, ngày mai tôi sẽ đưa em về nhà bố mẹ em.]

 

Trần Đông Đình giọng điệu lạnh nhạt.

 

Nói xong, anh ấy không thèm nhìn tôi lấy một cái, đi thẳng ra cửa.

 

Tim tôi nhói lên.

 

Gần như không suy nghĩ, tôi ôm anh ấy từ phía sau.

 

Cảm nhận được sống lưng người đàn ông cứng đờ.

 

Tôi chỉ cảm thấy hốc mắt vô cùng khô khốc.

 

[Em đã lừa anh, tất cả đều là vì em muốn ở lại đây.

 

[Em muốn ở bên anh, dù chỉ nửa ngày cũng được.

 

[Trần Đông Đình, anh muốn em nói thế nào anh mới hiểu, em thích anh.]

 

Ngay giây tiếp theo, người đàn ông hung hăng nắm lấy cằm tôi.

 

Anh ta dường như đang cố gắng hết sức để kiềm chế cơn giận.

 

Tôi không hiểu.

 

Cho dù tôi có lừa dối anh ta thì anh ta cũng không đến nỗi tức giận như vậy chứ?

 

[Nếu tôi nhớ không nhầm thì hai ngày trước, tiểu thư họ Thẩm còn đang đau buồn vì một người đàn ông khác.

 

[Hôm nay cô lại nói rằng cô thích tôi, cô thích dễ dàng như vậy sao? Hay cô đã quen nói suông?

 

[Thẩm Minh Hi, cô thực sự hiểu tình cảm là gì không?

 

[Nói đi!]

 

Mặt tôi tái mét.

 

Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu tôi.

 

[Trần Đông Đình, anh đang ghen sao?]

 

Không khí đột nhiên im lặng.

 

Tôi thấy rõ ràng đồng tử của Trần Đông Đình rung lên.

 

Anh ta tỏ vẻ không kiên nhẫn, dời mắt đi: [Không có chuyện đó.]

 

Phản ứng của anh càng khiến tôi chắc chắn hơn.

 

Khoảnh khắc anh rời đi, tôi bất ngờ kéo cổ anh xuống và hôn anh.

 

Người đàn ông sững sờ ngay tại chỗ.

 

Nhưng tôi không quan tâm.

 

Tôi quấn lấy đôi môi anh, mút mát từng chút một.

 

Ngay sau đó, tôi bị Trần Đông Đình đẩy ra mà không chút do dự.

 

Đôi mắt anh đỏ ngầu, giọng nói cũng run run:

 

[Cô muốn làm gì?]

 

[Trần Đông Đình, anh có thể lừa được em nhưng cơ thể anh thì không.]

 

Vừa nãy khi tôi hôn anh, anh đã vô thức đáp lại tôi.

 

Đó là một hành động vô thức rất nhỏ.

 

Có lẽ, ngay cả bản thân anh cũng không nhận ra.

 

[Anh thích em, dù có ghen đến phát điên, anh vẫn không thể cưỡng lại được sự gần gũi của em.

 

[Em nói sai sao?]

 

[Thì sao, tôi không thích ép buộc.]

 

[Chưa nếm thử thì sao biết quả dưa này không ngọt?]

 

11

 

Không biết ai là người bắt đầu trước.

 

Khi tôi tỉnh táo lại, tôi đã bị Trần Đông Đình đè trên giường và hôn.

 

Tôi vội vàng cởi bỏ quần áo trên người anh, để lộ cơ bụng tám múi săn chắc của đàn ông.

 

Dưới ánh đèn, nó trở nên vô cùng gợi cảm.

 

Ngay khi tôi chạm vào, Trần Đông Đình rên lên một tiếng.

 

Anh bóp chặt cằm tôi và hôn lên, sự chiếm hữu mãnh liệt như muốn nghiền nát tôi.

 

Nhiệt độ trong phòng không ngừng tăng cao.

 

Một lúc lâu sau, giọng nói gợi cảm của Trần Đông Đình vang lên bên tai tôi.

 

[Được không?]

 

Tôi mở đôi mắt long lanh, không chút do dự cắn vào môi dưới của anh. Lời mời không lời khiến mọi thứ trở nên mất kiểm soát.

 

Động tác ở thắt lưng người đàn ông không ngừng.

 

Anh lật tôi qua lại giày vò rất lâu.

 

Cho đến khi tôi khóc khản cả giọng, anh mới bế tôi vào phòng tắm tắm rửa.

 

Sau khi mưa gió tạnh, tôi nằm trên giường lười nhác không muốn nhúc nhích.

 

Trần Đông Đình ôm chặt cánh tay tôi.

 

Trong lòng tôi dâng lên một nỗi ấm ức, tôi cắn mạnh vào vai anh.

 

Nghe thấy tiếng rên đau đớn của anh, tôi không hiểu sao lại thấy hả hê.

 

[Trần Đông Đình, anh có phải chưa từng đụng vào phụ nữ không, anh điên rồi à?]

 

Ngay sau đó, Trần Đông Đình xin lỗi và mút lấy đôi môi tôi.

 

Giọng điệu thương xót:

 

[Anh làm em đau rồi phải không?

 

[Xin lỗi, lần sau anh sẽ nhẹ nhàng hơn.]

 

Còn có lần sau nữa sao?

 

Tôi kinh hãi trừng mắt.

 

Cảm nhận được sự phản kháng của tôi, người đàn ông ôm tôi chặt hơn.

 

[Đừng giận anh nữa, em muốn thế nào cũng được.]

 

Giọng điệu của Trần Đông Đình dịu dàng, khiến mũi tôi cay cay.

 

[Em giận là vì anh không tin em.]

 

Người đàn ông thở dài:

 

[Anh không phải không tin em, anh chỉ ghen thôi.

 

[Cứ nghĩ đến việc em từng theo đuổi Đỗ Cảnh Hiểu nhiệt tình như vậy, trong lòng anh rất khó chịu, hoàn toàn mất lý trí.

 

[Xin lỗi, vừa rồi anh không nên hung dữ với em.]

 

Nghe anh nói vậy, tôi đột nhiên mềm lòng.

 

Tôi quay người lại, nhìn thẳng vào Trần Đông Đình.

 

[Vậy bây giờ thì sao?]

 

[Là anh cố tình không hiểu, anh sớm nên nghĩ đến, em không thể nào thích Đỗ Cảnh Hiểu được.

 

[Dù sao thì bây giờ em đã là người của anh rồi, có chối cũng không chối được.]

 

Trần Đông Đình ôm tôi, bá đạo nói thêm một câu như vậy.

 

Tôi khẽ cười, chỉ thấy trong lòng ngọt ngào.

 

12

 

Khi ý loạn tình mê, tôi câu nào cũng gọi tên anh.

 

Kích thích Trần Đông Đình nổi gân xanh, càng ra sức giày vò tôi.

 

Tình cảm của cả hai đều rõ ràng.

 

Nếu như còn không hiểu ra, vậy thì Trần Đông Đình anh chính là đồ ngốc.

 

Gió đêm thổi động rèm voan.

 

Tôi cuộn mình trong vòng tay Trần Đông Đình, vẽ vòng tròn trên ngực anh.

 

[Nhưng mà, anh bắt đầu thích em từ khi nào vậy?]

 

Người đàn ông khẽ cười, chìm vào hồi ức:

 

[Ngay từ trước khi em theo đuổi Đỗ Cảnh Hiểu, anh đã có ấn tượng với em.

 

[Sau đó em rầm rộ theo đuổi anh ta trong giới, khiến anh hơi bất ngờ. Càng tìm hiểu càng lún sâu, anh thực sự không thể chịu đựng được khi Đỗ Cảnh Hiểu đối xử với em như vậy.

 

[Bây giờ nghĩ lại, có lẽ anh đã thích em từ lâu rồi. Chỉ là tiềm thức cho rằng em yêu anh ta nên mới ghen tuông khó chịu.]

 

Tôi cong môi cười, ôm chặt anh.

 

Xem ra những tin tức nhỏ nhặt dò hỏi trước đây đều sai rồi.

 

Tôi vẫn luôn cho rằng Trần Đông Đình rất khó theo đuổi nên mới dùng chiến thuật vòng vo để thu hút sự chú ý của anh.

 

Nhưng nếu không vòng vo như vậy.

 

Làm sao tôi có thể dễ dàng khiến anh thích mình như vậy chứ?

 

[Mệt rồi phải không, ngủ sớm đi.]

 

Người đàn ông cảm động hôn lên trán tôi.

 

[Sáng mai thức dậy, em còn được nhìn thấy anh không?]

 

Tôi nắm chặt lấy bàn tay to của Trần Đông Đình.

 

Những điều tốt đẹp này đến quá nhanh, quá không chân thực.

 

Khiến tôi có chút lo được lo mất.

 

[Sẽ thấy.

 

[Hi Hi, sau này anh sẽ không để em không tìm thấy anh nữa.]

 

Lời hứa của anh như cho tôi ăn một viên thuốc an thần.

 

Tôi như lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh, dựa vào lòng anh chìm vào giấc ngủ say.

 

13

 

Sau khi Trần Đông Đình biết được tâm ý của tôi, anh nhất quyết không cho tôi chuyển đi.

 

Những lời nói dối nhỏ nhặt trước đây của tôi, anh đương nhiên biết rõ.

 

Nhưng anh vẫn chiều chuộng tôi, không hề nói nửa lời.

 

Lại thêm nửa tháng trôi qua trong ngọt ngào.

 

Chiều thứ sáu, Trần Đông Đình nhắn tin cho tôi.

 

Nói là bạn thân của anh sinh nhật, mọi người sẽ đến Kim Duyệt tụ tập.

 

Tôi mím môi.

 

Ngay sau đó, tin nhắn của Trần Đông Đình lại đến.

 

[Một lát nữa anh đến đón em, đừng căng thẳng, chỉ là tiệc riêng thôi.]

 

Tôi trả lời [Được] rồi đi vào tủ quần áo chọn một chiếc áo sơ mi trắng và váy ngắn.

 

Khi xe của Trần Đông Đình dừng ở dưới nhà, tôi đã nhanh chóng tự trang điểm cho mình một lớp trang điểm nhẹ.

 

[Bữa tiệc của mấy anh, em đến có hợp không?]

 

Thấy anh mở cửa xe cho tôi, tôi tò mò hỏi.

 

Trần Đông Đình không mấy để ý hôn lên môi tôi:

 

[Không sao, mấy người đó cũng sẽ dẫn theo bạn gái.

 

[Quan trọng nhất là, anh muốn giới thiệu em với những người bạn thân của anh.]

 

Nghe anh nói vậy, tôi cong môi cười.

 

Mới ở bên nhau được bao lâu, anh đã nóng lòng muốn tôi bước vào vòng tròn của anh.

 

Người đàn ông này có phải hơi vội vàng không?

 

Nửa tháng không đến, Kim Duyệt vẫn náo nhiệt như thường.

 

Trần Đông Đình nắm tay tôi.

 

Đẩy cửa bước vào, ánh mắt của mọi người nhìn chúng tôi đều mang theo vẻ trêu chọc.

 

Anh tùy ý ngồi xuống, bàn tay to chiếm hữu ôm lấy eo tôi.

 

[Đông Đình, anh đúng là người bận rộn. Không phải em nói đâu, em đã hẹn anh bao nhiêu lần rồi, lần nào anh cũng nói không có thời gian.

Chương trước Chương tiếp
Loading...