Độc Thân Nhờ Cún

Chương 3



Động tác cứng nhắc, biểu cảm cực kỳ không tự nhiên.

 

Tề Việt ngẩn người: [Sao vậy?]

 

Tôi bắt đầu chuyển chủ đề: [A ha ha ha, hôm nay thời tiết đẹp thật.]

 

Tề Việt gật đầu: [Đúng là đẹp.]

 

Tôi nhìn xung quanh: [Những chú chó cũng chơi rất vui, hôm nay Tiểu Đản chắc chắn là...]

 

Tôi dừng lời, sau đó chạy một vòng với vẻ kinh hoàng.

 

[Tiểu Đản đâu rồi?!]

 

Tề Việt cũng khựng lại, đứng dậy nhìn xung quanh.

 

[Thúy Hoa cũng không thấy đâu.]

 

9

 

Cuối cùng, chúng tôi tìm thấy chúng trong bụi cây gần đó.

 

Lăn lộn bẩn thỉu.

 

Hiện trường vụ án rõ ràng.

 

Tôi kéo Tiểu Đản, nhìn Tề Việt và Thúy Hoa ở phía đối diện, xấu hổ đến mức muốn đập đầu xuống đất.

 

Tôi vừa mới có chút ý nghĩ không đứng đắn với Tề Việt, Tiểu Đản đã làm chuyện đó với Thúy Hoa…

 

Đây chính là câu nói truyền thuyết, không phải một nhà thì không vào một cửa sao?

 

Tôi run rẩy đưa điện thoại cho anh.

 

[Thực sự xin lỗi, chúng ta để lại thông tin liên lạc nhé? Sau này nếu Thúy Hoa có chuyện gì, anh có thể liên lạc trực tiếp với em.]

 

Tề Việt không nói gì, cầm lấy điện thoại từ tay tôi.

 

Tôi không dám ngẩng đầu nhìn biểu cảm của anh nhưng chắc là không đẹp lắm.

 

Anh trả lại điện thoại cho tôi, tôi lập tức nhét vào túi, sau đó thử dò hỏi:

 

[Thúy Hoa nhà anh, đã triệt sản chưa?]

 

Tề Việt: [Chưa.]

 

Xong đời.

 

Tiểu Đản cũng chưa.

 

Tôi muốn khóc không ra nước mắt: [Thực sự xin lỗi, đứa con trai nghịch ngợm nhà em gây họa rồi.]

 

Tề Việt vẫn không nói gì, tôi không nhịn được ngẩng đầu nhìn anh.

 

Hả?

 

Anh ấy… đang cười sao?

 

Thấy tôi nhìn mình, Tề Việt vỗ vai tôi: [Đừng căng thẳng, anh vốn đã có ý định tìm một con cho Thúy Hoa.]

 

[Bây giờ có Tiểu Đản, vừa khéo lại tiết kiệm được việc.]

 

Tôi không biết anh ấy có cố ý an ủi tôi không nhưng khi anh ấy nói vậy, trái tim đang treo lơ lửng của tôi cũng hạ xuống.

 

...

 

10

 

Sau hoạt động ngoài trời hôm đó, Tề Việt đã thêm WeChat của tôi nhưng cũng không nói thêm gì nữa.

 

Tôi rất muốn nhắn tin nhưng cuối cùng vẫn không đủ can đảm.

 

Nửa tháng sau, một buổi tối nọ, tôi dắt Tiểu Đản ra ngoài đi dạo, đi mãi rồi đi đến công viên bên cạnh khu nhà của Tề Việt.

 

[Gâu gâu gâu!]

 

Tiểu Đản kéo tôi về phía đó.

 

Tôi kéo nó về phía sau: [Về nhà! Tiểu Đản, con phải đứng đắn cho mẹ!]

 

Tiểu Đản: [Gâu gâu gâu!]

 

Không biết nó nói gì nhưng nghe có vẻ rất bẩn.

 

Hai chúng tôi đang giằng co thì đột nhiên có nhiều người ở phía xa đi tới.

 

Tiếng ồn ào trở nên hỗn loạn.

 

Tiểu Đản ngừng giãy giụa, dựng tai lên nhìn về phía đó.

 

[Này, có một con Husky đột nhiên ngã xuống đất, trông đáng sợ quá.]

 

[Có lẽ bị bệnh gì đó.]

 

[Ai biết được chứ…]

 

Tiếng thì thầm của người đi đường truyền đến.

 

Tôi giật mình, đang định đi về phía đó thì Tiểu Đản đột nhiên nhảy lên, chạy đến trước tôi một bước.

 

Hai chúng tôi đi đến gần, sau đó nhìn thấy Tề Việt đang quỳ gối trên mặt đất, không ngừng thổi khí cho Thúy Hoa.

 

Tiểu Đản kêu lên hai tiếng, chạy vòng quanh họ không ngừng.

 

Tề Việt chú ý đến chúng tôi, ngẩng đầu nhìn lại.

 

Trán anh đầy mồ hôi, trông có vẻ mệt mỏi.

 

Tôi không kịp suy nghĩ nhiều.

 

Sau khi nhìn sơ qua tình trạng của Thúy Hoa, tôi liền đến bên Tề Việt.

 

[Để em, anh nhanh liên lạc với bệnh viện thú y đi.]

 

Dù sao thì tôi cũng học chuyên ngành thú y ở trường đại học, mặc dù công việc sau khi tốt nghiệp không đúng chuyên ngành nhưng ít nhiều cũng có chút kiến thức.

 

Tề Việt thở dốc vài hơi, không chút do dự đứng dậy: [Làm phiền em rồi.]

 

...

 

Người của bệnh viện thú y đã đưa Thúy Hoa đi.

 

Tôi ngồi xổm quá lâu, khi đứng dậy đầu hơi choáng váng.

 

Tề Việt ở bên cạnh đỡ tôi một tay.

 

[Cảm ơn anh.]

 

Anh ấy: [Người nên nói cảm ơn là anh.]

 

Tôi cùng anh ấy đến bệnh viện thú y.

 

Còn tại sao tôi lại đi theo.

 

Phải hỏi Tiểu Đản.

 

Nó nhất quyết nhảy lên xe của bệnh viện thú y.

 

Lúc này, không thấy bóng dáng của con chó nào nữa.

 

11

 

Tôi ngồi trên xe của Tề Việt, đầu óc hỗn loạn.

 

Tôi chỉ ra ngoài dắt chó đi dạo, sao lại dắt đến bệnh viện thú y thế này?

 

Tề Việt: [Em… rất chuyên nghiệp.]

 

Tôi hơi ngượng ngùng: [Đều là kiến thức đã học trước đây.]

 

[May mà vẫn có thể dùng được.]

 

Tề Việt lái xe, tay nắm chặt vô lăng có chút căng thẳng.

 

Tôi muốn làm dịu bầu không khí: [Anh xử lý cũng rất kịp thời, Thúy Hoa trông có vẻ vẫn ổn, anh đừng lo lắng quá.]

 

Tề Việt quay đầu nhìn tôi.

 

Ánh mắt đó, không thể nói rõ.

 

Tôi ngẩn người: [Sao thế?]

 

Tề Việt dừng lại một chút: [Những cách xử lý này của em, là em dạy, em không nhớ sao?]

 

Tôi chớp chớp mắt: [Hả??]

 

Não nhanh chóng hoạt động nhưng vẫn không có kết quả.

 

[Em lúc nào…]

 

Tề Việt: [Hai năm trước, anh đưa Thúy Hoa đi cắm trại, nó quá phấn khích nên đột nhiên ngất xỉu, xe của bệnh viện thú y đến chậm, trong lúc tình thế cấp bách, anh đã đăng một bài cầu cứu vào nhóm câu lạc bộ những người yêu thú cưng.]

 

Anh ấy vừa nói vậy, tôi đột nhiên nhớ ra.

 

Hai năm trước, đúng là có chuyện như vậy.

 

[Lúc đó chỉ có mình em trả lời, em đã gọi điện cho anh, hướng dẫn từ xa rất lâu.]

 

[Lúc đó quá vội, vẫn luôn nợ em một lời cảm ơn.]

 

[Không ngờ, hôm nay lại nợ em thêm một lần nữa.]

 

[Khả Lộc, cảm ơn em.]

 

Giọng anh ấy bình tĩnh nhưng vì căng thẳng nên hơi khàn nhưng lại hay một cách bất ngờ.

 

Má tôi nóng lên, vội quay đầu đi: [Không, không sao, chỉ là việc nhỏ thôi.]

 

Tôi ho khan một tiếng, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó: [Vậy là anh đã nhận ra em từ lâu rồi?]

 

Tề Việt: [Nghe em nói câu đầu tiên ở cửa thang máy là anh đã nhận ra rồi.]

 

[Giọng em, rất đặc biệt, rất hay.]

 

Tôi có chút bối rối.

 

Bắt đầu chuyển chủ đề.

 

[Thúy Hoa bị làm sao vậy?]

 

Tề Việt mím môi: [Tim nó không tốt, bẩm sinh, khi quá phấn khích hoặc kích động sẽ ngất xỉu.]

 

Tôi gật đầu, không nói gì.

 

12

 

May mắn là Thúy Hoa không sao, đến bệnh viện không lâu thì dần tỉnh lại.

 

Tiểu Đản ở bên cạnh tôi không ngừng xoay tròn nhảy nhót.

 

Có thể thấy nó rất phấn khích.

 

Bởi vì bác sĩ nói, Thúy Hoa đã mang thai.

 

Tiểu Đản sắp làm bố rồi.

 

Nhìn vẻ đắc ý của nó, tôi giật giật khóe miệng.

 

Thật đáng ghét.

 

Bệnh viện không có việc gì tôi có thể giúp, tôi dẫn Tiểu Đản đến đây chỉ làm vướng chân vướng tay.

 

Tôi lấy điện thoại ra nhắn tin cho Tề Việt, sau đó dẫn Tiểu Đản về nhà.

 

...

 

Khi về đến nhà đã gần chín giờ.

 

Chưa kịp vào cửa, điện thoại trong túi rung lên.

 

[Ùng ùng ùng]——

 

Là tin nhắn Wechat của Tề Việt.

 

[Hôm nay cảm ơn em, nghỉ ngơi cho khỏe.]

 

Khóe miệng tôi cong lên, trả lời một biểu tượng cảm xúc.

 

Không hiểu sao tâm trạng lại có chút vui vẻ.

 

Mà điều này rất nhanh đã bị cô bạn thân Chu Chu phát hiện.

 

[Khả Lộc, cậu không bình thường.]

 

Tôi: [Sao thế?]

 

Chu Chu trực tiếp chuyển sang chế độ Sherlock Holmes, ném cho tôi một ảnh chụp màn hình dài.

Chương trước Chương tiếp
Loading...