Độc Thân Nhờ Cún

Chương 4



[Cậu tự xem đi, trong nửa tiếng trò chuyện với tớ, cậu đã dùng bao nhiêu biểu tượng cảm xúc của con gái?]

 

[Biểu tượng cảm xúc hài hước ngốc nghếch của cậu đâu?]

 

Tôi ngẩn người, đúng là vậy.

 

Chu Chu: [Thành thật đi, dạo này có chuyện gì không?]

 

Tôi vô thức phủ nhận: [Không có!]

 

Chu Chu im lặng vài giây: [Bình thường cậu sẽ thừa nhận thẳng, sau đó bán thảm với tớ.]

 

Tôi: [...]

 

Người phụ nữ này thật đáng sợ.

 

Tôi không dám nói chuyện với cô ấy nữa, vội vàng nói dối rằng mình buồn ngủ, đơn phương cắt đứt cuộc trò chuyện.

 

Tôi nằm trên giường, nhớ lại những lời Tề Việt nói hôm nay, nhịp tim không tự chủ mà tăng nhanh.

 

Thực ra giọng tôi không hay.

 

So với những cô gái khác, giọng tôi trung tính hơn một chút.

 

Nhưng tôi không ngờ, sau hai năm, Tề Việt lại có thể nhận ra tôi qua giọng nói.

 

Điều này khiến tôi có chút... bất ngờ.

 

13

 

Tối hôm đó, tôi nằm mơ.

 

Mơ thấy một anh chàng đẹp trai cởi trần, anh ấy nghiêng đầu thì thầm bên tai tôi.

 

Anh ấy khen tôi, nói tôi tốt bụng, nhiệt tình, còn khen giọng tôi hay.

 

Tôi nhìn kỹ, ngũ quan của anh chàng đẹp trai dần trở nên rõ ràng.

 

Tề Việt!

 

Cứu mạng cứu mạng cứu mạng, xấu hổ quá đi mất.

 

Khả Lộc sao cậu lại có thể không biết xấu hổ như vậy!

 

Tôi trực tiếp tỉnh giấc trong mơ.

 

Mặt đỏ bừng.

 

Để bình tĩnh lại, tôi vội vã kéo chăn ra.

 

Sau đó... quên đắp lại.

 

Hôm sau tỉnh dậy, cả người tôi không được khỏe.

 

Nheo mắt bò dậy đo nhiệt độ.

 

39,5 độ C.

 

Chết tiệt.

 

Năm nay là lần đầu tiên bị sốt.

 

Tôi lấy điện thoại xin nghỉ phép với sếp, đang chuẩn bị ngủ tiếp thì liếc thấy khung trò chuyện với cô bạn thân.

 

Cô ấy vẫn đang tố cáo tôi, nói tôi nếm mùi đau khổ của tình yêu mà không biết rút kinh nghiệm, còn muốn dẫn tôi đi đào rau dại.

 

Chậc.

 

Tôi mơ màng mở hộp thoại, bắt đầu bán thảm.

 

[Chồng không ở nhà.]

 

[Tự mình bốc hỏa.]

 

[Nóng không chịu nổi.]

 

[39,5 độ C.]

 

[Một mình ăn vụng…]

 

Tôi gõ ba chữ [Ibuprofen(là thuốc giảm đau hạ sốt)] rồi thỏa mãn đi ngủ.

 

Giờ thì trong mắt cô ấy, tôi hẳn là bình thường rồi.

 

...

 

[Đinh-đong——Đinh-đong——]

 

Khi đang ngủ say, tiếng chuông cửa đã đánh thức tôi.

 

[Gâu gâu gâu!]

 

Tiểu Đản sủa ở ngoài cửa.

 

Trực tiếp song tấu.

 

Tôi nhịn đau đầu chạy ra mở cửa.

 

Anh chàng giao hàng giật mình trước dáng vẻ tóc tai bù xù của tôi.

 

[Xin hỏi, có phải cô Khả không?]

 

Tôi nhìn quần áo của anh ta, là một anh chàng giao hàng.

 

[Phải, có chuyện gì không?]

 

Anh chàng nghe vậy, vội vàng đưa đồ trong tay cho tôi.

 

[Cô Khả, đây là đồ anh Tề nhờ tôi mang đến.]

 

[Đây là thuốc, đây là cháo, cô ăn lúc còn nóng nhé.]

 

Tôi ngẩn người nhận lấy đồ trong tay anh ta.

 

Nhìn bóng lưng anh chàng giao hàng khuất dần trong cầu thang, tôi dần chìm vào suy tư.

 

Anh Tề?

 

Tề Việt?

 

Sao anh ấy biết tôi không khỏe?

 

Tôi không phải chỉ nói với Chu Chu thôi sao...

 

Tôi: [!!]

 

Chưa bao giờ đầu óc tôi tỉnh táo đến vậy.

 

Tôi vội vàng quay người chạy về phòng, cầm điện thoại mở WeChat.

 

Hộp trò chuyện với cô bạn thân Chu Chu trống rỗng.

 

Ngược lại.

 

Tất cả những lời nói linh tinh của tôi đều xuất hiện trong hộp trò chuyện với Tề Việt.

 

Càng kinh khủng hơn là, ba chữ [Ibuprofen] vẫn nằm trong khung nhập tin nhắn của tôi, chưa gửi đi...

 

Tôi cầm điện thoại.

 

Đôi mắt bắt đầu rung chuyển.

 

14

 

Không còn gì luyến tiếc.

 

Tối qua tôi còn muốn trèo lên nóc nhà hát to bài Tôi ngước nhìn, trăng trên cao~

 

Bây giờ tôi chỉ muốn chui xuống gầm giường, ngân nga bài Tuyết rơi, gió bắc thổi~

 

[Vù vù vù]…

 

Tôi đang buồn bã, chiếc điện thoại trong tay rung lên.

 

Tôi liếc nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi.

 

Tề Việt...

 

Tề Việt?!

 

Tôi hoảng sợ nhìn hai chữ này, vô thức nhấn nút cúp máy.

 

Điện thoại im lặng một phút, lại reo lên.

 

Tôi hít một hơi thật sâu, nhấn nút trả lời.

 

[Alo?]

 

Giọng nói trong trẻo của Tề Việt truyền ra từ điện thoại: [Khả Lộc? Bây giờ em thấy đỡ hơn chưa?]

 

Tôi muốn khóc không ra nước mắt: [Tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn anh.]

 

Tề Việt lại hỏi tôi: [Sốt đã hạ chưa?]

 

Tôi: [Hạ rồi...]

 

Tề Việt: [Vậy thì tốt.]

 

...

 

Hai bên đột nhiên im lặng, bầu không khí trở nên hơi ngượng ngùng.

 

Trong đầu tôi bắt đầu phát lại những câu nói linh tinh của mình.

 

Cuối cùng, tôi thở dài như đã đầu hàng số phận.

 

[Tề Việt.]

 

[Ừ?]

 

Giọng anh hơi nhếch lên ở cuối câu có chút quyến rũ.

 

Tôi dừng lại một chút: [Cái đó, tin nhắn trước đó em gửi cho anh, anh đừng để ý.]

 

[Em gửi nhầm người...]

 

Bên kia không nói gì.

 

Tôi đang định nói thêm gì đó để bù đắp thì nghe thấy Tề Việt lên tiếng:

 

[Em định gửi cho ai?]

 

Giọng điệu có chút kỳ lạ và điểm chú ý cũng không đúng lắm.

 

Tôi nhíu mày suy nghĩ vài giây, rồi đột nhiên phản ứng lại.

 

[Không có!]

 

[Em không nóng trong người! Cũng không muốn ăn vụng!]

 

Càng giải thích càng loạn, tôi ôm trán, [Đây là truyện cười trên mạng, em định gửi cho bạn thân của em.]

 

Giọng tôi hơi to, cổ họng sắp khản đặc.

 

Tề Việt cười khẽ một tiếng.

 

[Biết rồi, em đừng nói nữa, nghỉ ngơi cho khỏe.]

 

Tôi ngẩn người, lúc này mới nhận ra, vừa rồi anh đang nói đùa với tôi.

 

Đáng tiếc là đầu óc tôi không nhanh nhạy, nhất thời còn tưởng thật.

 

Thật mất mặt.

 

Mất mặt đến tận nhà bà ngoại.

 

Tôi không tiện nói thêm gì nữa, sợ lại gây ra chuyện cười.

 

Tề Việt: [Anh hơi lo cho em nên gọi điện hỏi thăm, bây giờ cũng không có việc gì khác, em nghỉ ngơi đi.]

 

[Chờ em khỏe, anh sẽ mời em ăn cơm.]

 

Tôi chớp chớp mắt: [Hả?]

 

Tề Việt: [Lần trước nói cảm ơn em, không thể chỉ nói suông được.]

 

[Cô Khả, nể mặt anh nhé.]

 

Câu nói này của anh mang theo ý cười, khiến mặt tôi nóng bừng.

 

Tôi nắm chặt tay, từ trong cổ họng thốt ra một tiếng: [Được.]

 

Sau khi cúp điện thoại, trong đầu tôi chỉ nhớ được một câu.

 

Anh hơi lo cho em.

 

Anh hơi lo cho em.

 

Lo cho em...

 

Chậc.

Chương trước Chương tiếp
Loading...