Độc Thân Nhờ Cún

Chương 2



Ha ha ha

 

Tôi ngửa mặt lên trời cười lớn, Tiểu Đản giỏi lắm!

 

Lâm Hải mặt đen lại, hừ lạnh một tiếng kéo theo tình yêu mới của anh ta bỏ đi.

 

Tôi dang rộng vòng tay, chuẩn bị ôm Tiểu Đản một cái thật chặt.

 

[Tiểu Đản, biểu hiện tốt lắm, lát nữa mẹ sẽ…]

 

Lời còn chưa dứt, Tiểu Đản đã như một cơn gió thoảng qua vai tôi.

 

Tôi: [….]

 

Tôi cứng đờ người quay lại.

 

Không biết từ lúc nào Tề Việt đã đứng sau tôi, bên cạnh anh là chú chó của anh.

 

Tiểu Đản vui vẻ chạy vòng quanh chú chó kia.

 

[Chó của anh…]

 

Tề Việt mỉm cười: [Là chó cái.]

 

Tôi hiểu ra rồi.

 

Tiểu Đản chạy đến không phải là tôi, mà là tình yêu của nó.

 

5

 

Đối với sự giúp đỡ nhiệt tình của Tề Việt, tôi đã bày tỏ lòng biết ơn chân thành.

 

Tề Việt: [Anh Lâm kia, tôi có chút ấn tượng, trước đây anh ta đã đăng bài trong nhóm cư dân, nói là muốn bán con chó nhà anh ta, đang tìm người mua.]

 

Tôi ngẩn người, sau đó xắn tay áo lên: [Tôi đi xé xác anh ta.]

 

 

Cuối cùng thì cũng không xé xác người sống được, dù sao thì cảnh sát nhân dân vẫn còn ở đây.

 

Tôi kéo Tiểu Đản chuẩn bị đi.

 

Nhưng Tiểu Đản lại đứng im không nhúc nhích.

 

Này.

 

Tôi dùng chút sức, nó quay đầu nhìn tôi một cách oán trách.

 

Tề Việt bật cười, kéo chú chó của anh đến bên tôi.

 

[Cùng đi thôi, vừa hay tôi cũng đến siêu thị trong khu mua ít đồ.]

 

 

Về đến nhà, tôi ngửa mặt nằm trên giường.

 

Đêm nay thật là một đêm kỳ diệu.

 

Tiểu Đản nằm dưới gầm giường, tôi vuốt ve đầu nó, trong lòng cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

 

May quá, đã thuận lợi đòi lại được chó.

 

6

 

Một ngày nọ sau một tuần.

 

Cô bạn thân Chu Chu gọi điện đến từ sáng sớm: [Khả Lộc, mau dậy đi, hôm nay chúng ta đi mua sắm.]

 

Tôi vừa dọn dẹp đồ đạc vừa nói: [Không đi.]

 

Chu Chu: [Hôm nay cậu không phải nghỉ sao?]

 

Tôi: [Hôm nay câu lạc bộ thú cưng có một hoạt động ngoài trời, tớ phải đưa Tiểu Đản đi tham gia.]

 

Kể từ khi đưa Tiểu Đản về nhà, nó luôn có chút hờ hững với tôi.

 

Tôi phải nhanh chóng bồi đắp tình cảm với nó.

 

Hoạt động ngoài trời lần này rất tốt.

 

Là một cơ hội tốt.

 

Sau khi cúp điện thoại, tôi mặc đồ thể thao, đeo ba lô, dắt Tiểu Đản ra khỏi cửa.

 

Địa điểm tổ chức hoạt động là bãi cỏ ở ngoại ô phía Tây, khi tôi đi taxi đến nơi thì đã có khá nhiều người ở đó rồi.

 

đủ loại chó chạy trên bãi cỏ, nam thanh nữ tú tụ tập nói chuyện.

 

Cảnh tượng này khá ấm áp.

 

Tôi đang nhìn quanh tìm tổ chức thì Tiểu Đản không biết nhìn thấy gì, chạy vụt đi.

 

Tôi bị nó kéo cho loạng choạng, suýt ngã.

 

[Tiểu Đản! Làm gì vậy!]

 

Nó không nghe, vui vẻ chạy đến một chỗ nào đó.

 

Cuối cùng, Tiểu Đản dừng phắt lại trước một chú chó husky, vẻ mặt nịnh nọt.

 

Tôi hơi ngạc nhiên nhìn anh chàng đẹp trai trước mặt.

 

[Cảnh sát Tề?]

 

Anh mặc áo hoodie và quần dài, tôi suýt không nhận ra.

 

Anh cười với tôi: [Thật khéo, gọi tôi là Tề Việt là được.]

 

Tôi vội vàng nói: [Tôi tên Khả Lộc.]

 

Tề Việt cũng là thành viên của câu lạc bộ thú cưng, thế giới này thật nhỏ.

 

Tôi hỏi anh: [Hôm nay anh không đi làm sao?]

 

Anh: [Mấy ngày nay nghỉ, không có việc gì nên dắt Thúy Hoa ra ngoài chơi.]

 

Tôi ngẩn người: [Thúy Hoa?]

 

Anh chỉ vào hai chú husky đang chơi đùa vui vẻ không xa.

 

[Chó của tôi, tên là Thúy Hoa.]

 

Tôi giơ ngón tay cái với anh: [Giống tôi, có gu.]

 

Lúc này, Tiểu Đản của tôi đang chạy theo sau mông Thúy Hoa, cái đuôi gần như vẫy thành chong chóng nhỏ.

 

7

 

Trên bãi cỏ rộng có đặt một số chướng ngại vật nhỏ.

 

Hoạt động vừa bắt đầu, người dẫn chương trình yêu cầu chúng tôi dắt chó nhà mình chạy một vòng vượt chướng ngại vật.

 

Tôi nhìn đội biên mục chạy như gió, rất ngầu, không khỏi vuốt đầu Tiểu Đản.

 

[Tiểu Đản, mẹ không cầu mong con giỏi giang nhưng chắc chắn phải chạy hết chặng đường, đừng làm mất mặt mẹ.]

 

Tề Việt ở bên cạnh cười: [Husky trông có vẻ ngốc nhưng thực ra rất thông minh.]

 

Tôi cúi đầu nhìn Tiểu Đản.

 

Nó đang biểu diễn lăn tròn trên mặt đất cho Thúy Hoa xem.

 

Có vẻ thông minh… nhưng không nhiều.

 

Tề Việt nhìn ra nỗi lo lắng của tôi: [Không sao đâu, lát nữa tôi sẽ để Thúy Hoa chạy trước, em để Tiểu Đản chạy theo nó, chắc là được.]

 

Mắt tôi sáng lên, cách này hay.

 

Trai đẹp vừa đẹp người vừa đẹp nết, yêu rồi yêu rồi!

 

Một lát sau, đến lượt đội husky.

 

Cùng tham gia còn có một số chú husky khác, chúng đứng đó tạo thành một bức tranh phong cảnh đẹp.

 

Từng ánh mắt thông minh khiến người ta không nỡ nhìn thẳng.

 

Người dẫn chương trình thổi còi một tiếng.

 

Thúy Hoa lập tức lao ra ngoài.

 

Tiểu Đản giật mình, vội vàng đuổi theo.

 

Nó chạy nó đuổi, chúng không thể bay.

 

Tôi đứng bên ngoài xem náo nhiệt, không nhịn được "Chậc" một tiếng.

 

Tiểu Đản ơi Tiểu Đản, con bị Thúy Hoa bắt nạt rồi.

 

May mà có Thúy Hoa.

 

Tiểu Đản cũng hoàn thành nhiệm vụ một cách suôn sẻ.

 

Tôi lấy đồ ăn vặt trong túi ra cho mỗi đứa một ít.

 

Tôi còn đang ngồi xổm thì nghe thấy tiếng còi từ xa vọng lại.

 

Ngay lập tức, một dự cảm không lành dâng lên trong lòng tôi.

 

Phía sau có tiếng động, tôi quay đầu nhìn lại.

 

Hơn mười con biên mục đang chạy như điên về phía này.

 

Còn tôi, đang ngồi xổm ngay trên đường chúng chạy qua.

 

8

 

Sự thật chứng minh, vận may của tôi không tốt lắm, một con biên mục chạy quá nhanh, đâm thẳng vào lưng tôi.

 

[Á!]

 

Tôi kêu lên một tiếng rồi ngã sõng soài xuống đất.

 

[Khả Lộc!]

 

Tề Việt gọi tôi một tiếng, nhanh chóng bước tới đỡ tôi dậy: [Thế nào?]

 

Anh nắm chặt cánh tay tôi, nhiệt độ nóng bỏng truyền qua lớp áo.

 

Tôi ngẩn người, vội cúi đầu phủi phủi quần áo: [Không sao.]

 

Ôi trời ơi, hơi mất mặt.

 

Giọng anh hơi trầm: [Tay em chảy máu rồi.]

 

[Á?] Tôi sững người, giơ tay lên nhìn.

 

Quả thật có một vết xước trên cổ tay.

 

Vừa nãy mất mặt quá, tôi còn chẳng cảm thấy gì.

 

[Không sao, không sao đâu.] Tôi vô thức rụt tay vào trong tay áo.

 

Nhưng Tề Việt lại nắm chặt tay tôi hơn.

 

[Anh có mang theo băng keo cá nhân.]

 

Tôi còn chưa kịp nói gì, anh đã kéo tôi đến bên cạnh ba lô của anh.

 

Anh cúi xuống tìm băng keo cá nhân, tôi đứng bên cạnh nhìn anh.

 

Anh cau mày, vẻ mặt nghiêm túc, có chút hấp dẫn.

 

[Khả Lộc?]

 

Tôi vội vàng hoàn hồn: [Có.]

 

Tề Việt cầm băng keo cá nhân, kéo tay áo tôi lên.

 

Tôi giật mình: [Để em tự làm là được.]

 

[Em bị thương ở cổ tay, không tiện.]

 

Nói xong, anh đã xé băng keo cá nhân ra.

 

Thấy vậy, tôi cũng không nói gì nữa, ngoan ngoãn giơ tay lên.

 

Làm sao từ chối được chứ?

 

Tôi Khả Lộc cũng chỉ là người phàm thôi.

 

Ai mà chẳng thích trai đẹp.

 

Tề Việt làm gì cũng rất nghiêm túc, dáng vẻ dán băng keo cá nhân của anh khiến tôi cảm thấy anh đang tháo bom.

 

Những ngón tay thon dài của anh vô tình lướt qua mu bàn tay tôi.

 

Cảm giác tê tê.

 

Tim tôi đập hụt một nhịp.

 

Tôi giật tay lại, sau đó đứng dậy vươn vai.

Chương trước Chương tiếp
Loading...