Cún Con Hoá Sói

Chương 2



Lục Phong dùng giọng của An Lăng Dung gọi Bảo Quyên, vừa múa tay vừa ngăn cản hành vi nguy hiểm của tôi là sờ mông hổ.

 

Cơn cáu kỉnh khi thức dậy của Bùi Diệp không phải ai cũng chịu được.

 

Nhưng tôi đã chọc rồi, còn chọc nhiều lần, lực cũng không nhẹ.

 

Cái đầu đen nhúc nhích, Lục Phong tuyệt vọng nhắm mắt lại.

 

Đầu Bùi Diệp nhấc lên khỏi cánh tay, để lộ một phần lông mày, áp suất xung quanh anh ta thấp đến mức đáng sợ, sự thiếu kiên nhẫn của anh ta rất rõ ràng.

 

Anh ta ngước mắt nhìn tôi, quay đầu về phía bức tường, tiếp tục nằm úp.

 

Tôi nghe thấy Lục Phong thở phào một cách khoa trương, vỗ ngực như vừa thoát khỏi kiếp nạn.

 

Tôi không cam lòng, khum ngón tay gõ nhẹ vào đầu Bùi Diệp.

 

4.

 

[Khụ khụ khụ...]

 

Tay Lục Phong run rẩy không kiểm soát, suýt nữa thì tự tát vào mặt mình.

 

Lần này Bùi Diệp đã tỉnh, anh ta cau mày, giọng khàn khàn: [Đừng có làm phiền tôi nữa.]

 

Có thể nghe ra anh ta đang cố kìm nén cơn giận.

 

Lục Phong ở bên cạnh không dám thở mạnh, tôi chớp chớp mắt.

 

Thật dễ thương, giống như một chú chó nhỏ bị dựng lông.

 

Thực ra tôi rất thích trêu chọc Bùi Diệp, chọc anh ta nổi điên rồi lại vuốt ve, tôi không biết chán với việc này.

 

Tôi bắt đầu có chút đắc ý quên hình, tay nhanh hơn não sờ lên đầu anh ta, xoa loạn xạ, bước tiếp theo là thưởng cho chú chó nhỏ một nụ hôn vuốt ve.

 

Khi tôi tự nhiên cúi xuống, đầu óc đột nhiên tỉnh táo.

 

Anh ta nhìn tôi kinh ngạc, không khí xung quanh như đông cứng lại, tôi mở to mắt, không dám thở mạnh.

 

Một lúc sau, anh ta dường như đã phản ứng lại, khẽ gật đầu, tóc anh ta khẽ lướt qua mũi tôi, tôi như bị điện giật, nhanh chóng đứng thẳng người.

 

[Bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ dạy thêm cho cậu.]

 

Tôi hắng giọng, nói ra mục đích của mình.

 

Ban đầu tôi muốn từ từ nhưng bây giờ bầu không khí quá ngượng ngùng, tôi phải nói gì đó để xoa dịu.

 

Sau đó, tôi nghe thấy anh ta cười khẩy, nhìn tôi đầy chế giễu: [Chỉ với số điểm vật lý 60 của cô thôi sao?]

 

Kết quả kỳ thi giữa kỳ đã có, tốt nghiệp phổ thông nhiều năm như vậy, may mà tôi vẫn nhớ một chút, nếu không thì ngay cả điểm chuẩn cũng không đạt được.

 

Nhớ lại số điểm thi giữa kỳ thảm hại của mình, tôi có chút mất mặt, năm đó tôi chưa bao giờ thi được điểm kém như vậy.

 

Tôi nhìn thẳng vào anh ta: [Đánh cược đi, kỳ thi giữa kỳ tới tôi sẽ nằm trong top 3, anh phải để tôi dạy thêm cho anh.

 

[Thế nào?]

 

Cả hội trường chìm vào im lặng, ngay cả Lục Phong cũng nhìn tôi với vẻ như đang nói mớ.

 

Tôi phản ứng lại lời phát biểu đầy trẻ trâu của mình, không khỏi đỏ mặt.

 

Bài kiểm tra 60 điểm của tôi thực sự không mấy thuyết phục nhưng tôi nhất định phải bẻ thẳng cái mầm non Bùi Diệp này.

 

[Phụt.]

 

Bên tai truyền đến một tiếng cười khẽ: [Cô muốn gây sự chú ý với tôi theo cách cũ rích này sao?]

 

Tôi:?

 

Lục Phong giơ ngón tay cái về phía tôi: [Chị Thanh, những cô gái muốn dạy thêm cho anh Bùi có thể xếp thành một vòng quanh sân vận động, chị chỉ được 60 điểm mà cũng dám tự mình xung phong sao?]

 

[Được, cậu cứ chờ đấy.]

 

5.

 

Sau khi buông lời hung hăng, tôi nhắn tin cho bố tôi tìm cho tôi một gia sư.

 

Bố tôi hoảng quá, vội gọi điện về: [Tiền riêng của bố giấu ở đâu?]

 

Tôi trả lời một cách trôi chảy: [Trong cuốn "Trung Quốc thượng hạ ngũ ngàn năm " ở hàng thứ hai trên giá sách trong phòng con.]

 

Tôi nghe thấy tiếng bố tôi thở phào một cách khoa trương: [Được, con là con gái ruột của bố.]

 

Sau đó lại hỏi: [Con lần nào cũng nhất, tìm gia sư làm gì?]

 

Ôi bố ơi, con không thể nói rằng con đã tốt nghiệp từ lâu trước khi được tái sinh, kiến thức phổ thông đã quên hết bảy tám phần rồi.

 

Tôi qua loa cho qua chuyện, bố tôi theo bản chất là một ông bố chiều con gái, không nói hai lời đã tìm gia sư cho tôi.

 

Để hoàn thành lời cá cược, ngoài giờ học ở trường, tôi còn về nhà thuê để học thêm, thậm chí không có thời gian để vun đắp tình cảm với Bùi Diệp.

 

Sau đó tôi mới phát hiện ra thì ra thời gian trước đây thằng nhóc này không phải là ngoan ngoãn không trốn học, mà là vì chân bị thương, đi lại bất tiện nên mới ngoan ngoãn ở lại trường.

 

Bây giờ chân đã khỏi, lại bắt đầu ba ngày hai đầu trốn học, mà giáo viên cũng như đã quen, dù chỗ của nó trống không cũng không hỏi han gì.

 

Chạy xong tám trăm mét trong tiết thể dục, bụng dưới tôi đau dữ dội, tôi mặt tái mét xin phép giáo viên về lớp nghỉ ngơi.

 

Tôi bắt đầu đau bụng kinh từ hồi cấp ba, biểu hiện bên ngoài cũng rất rõ ràng, môi tái xanh và đổ mồ hôi lạnh là chuyện thường.

 

Mãi đến sau khi kết hôn, Bùi Diệp đưa tôi đi khám bác sĩ đông y, mất một năm mới từ từ điều trị khỏi.

 

Tôi đau đến nỗi trán bắt đầu toát mồ hôi, trong lớp không có ai, tôi lê bước đến chỗ ngồi của mình nằm xuống nghỉ ngơi.

 

Tôi luôn cho rằng chỉ cần ngủ thiếp đi là sẽ không còn đau nữa, vì vậy tôi nhắm mắt lại bắt đầu tự thôi miên.

 

Không biết qua bao lâu, trong cơn mơ màng, mũi tôi ngửi thấy một mùi hương lạnh quen thuộc, tôi hé mắt nhìn thấy một hình bóng mờ ảo.

 

Là Bùi Diệp.

 

Khi con người yếu đuối, họ luôn thích làm nũng với người mình yêu, mong được ôm ấp, được vuốt ve.

 

Vì vậy, tôi mềm giọng, làm nũng với anh như thường lệ: [A Diệp, em đau quá.]

 

[Chồng ơi, ôm ôm.]

 

Tôi ngẩng đầu nhìn anh đầy mong đợi, chờ anh đến ôm tôi, rồi xoa đầu tôi.

 

Người trước mặt dường như khựng lại, anh lặng lẽ nhìn tôi vài giây, rồi quay người bỏ đi.

 

Khoảng thời gian ngắn ngủi này đủ để tôi tỉnh táo lại.

 

Tôi lại quên mất mình đã được tái sinh.

 

Tôi chu môi có chút tủi thân, Bùi Diệp 27 tuổi sẽ hôn hít ôm ấp tôi, còn Bùi Diệp 17 tuổi là một anh chàng lạnh lùng, chẳng thèm để ý đến tôi.

 

Nhưng người vừa quay người bỏ đi lại quay lại, anh cầm trên tay một chai nước màu hồng nhạt đưa cho tôi, tôi mới phát hiện ra chai nước trên bàn của mình không biết từ lúc nào đã biến mất.

 

Anh nhìn mặt tôi, do dự hỏi một câu: [Em có muốn uống thuốc không?]

 

Một luồng hơi ấm nóng bỏng từ đầu ngón tay tôi truyền đến, bàn tay lạnh ngắt trong nháy mắt trở nên ấm áp.

 

Đôi lông mày anh tuấn của Bùi Diệp mang theo vẻ lạnh nhạt nhưng đôi mắt hẹp dài kia lại mang theo một tia lo lắng.

 

Trái tim tôi như bị ai đó khẽ chạm vào, mềm nhũn.

 

6.

 

Sau khi hết kinh nguyệt, tôi lại tràn đầy sức sống nhưng Bùi Diệp lại trở về thành anh chàng lạnh lùng.

 

Trước đây, tôi không có gì để nói, anh vẫn thỉnh thoảng để ý đến tôi nhưng sau ngày hôm đó, tôi tìm anh nói chuyện, anh luôn cau có, kiệm lời.

 

Sau đó, tôi quan sát anh một hồi lâu, tình cờ phát hiện ra rằng mỗi khi tôi nhìn anh chăm chú trong một thời gian dài, đôi lông mày anh sẽ hơi nhíu lại, đôi mắt đen như mực nhìn tôi lạnh lùng, giống như một con chó sói nhe nanh, hung dữ.

 

Nhưng vành tai anh lại ửng hồng.

 

Xem ra, sự làm nũng hôm đó đối với anh chàng nam sinh trung học thuần khiết Bùi Diệp có sức sát thương không nhỏ.

 

Bùi Diệp thẹn thùng lén lút thật đáng yêu!

 

Nhưng thành tích của anh lại không đáng yêu chút nào, sau khi kết hôn, Bùi Diệp thích nhất là nghe tôi kể về thời đi học, dù là cấp ba hay đại học, anh luôn tiếc nuối vì không xuất hiện trong thời thanh xuân của tôi.

 

Anh thường lẩm bẩm, giá như học cùng trường với tôi thì tốt biết mấy.

 

Để anh ấy không phải hối tiếc, tôi phải để anh ấy học hành chăm chỉ.

 

Lịch thi lớp 12 rất dày đặc, một tuần sau khi thi tháng lần hai sẽ tiến hành thi giữa kỳ.

 

Sau khi có kết quả thi tháng, tôi vươn lên trở thành nhất lớp, khiến mọi người đều kinh ngạc, đặc biệt là Lục Phong, nhìn tôi với vẻ sùng bái.

 

Ngày hôm sau, tôi mang theo cuốn "Năm năm thi đại học, ba năm luyện đề" được chọn lọc kỹ càng ở hiệu sách và kế hoạch ôn tập riêng cho Bùi Diệp đến lớp nhưng phát hiện tên nhóc này lại không đến lớp.

 

Tôi cầm lấy bài thi tháng trên bàn của anh ta, những khoảng trống lớn khiến tôi vô cùng đau mắt, trong lòng tôi đè nén một ngụm tức.

 

Tôi mặt lạnh kéo Lục Phong hỏi: [Cậu biết Bùi Diệp đi đâu không?]

 

Lục Phong nhìn vào cuốn sách bài tập dày cộp trên tay tôi, lộ ra vẻ đau khổ: [Chị Thanh, chị đã rất giỏi rồi, không cần làm cuốn bài tập này đâu.]

 

[Đây là của Bùi Diệp cậu phải làm.]

 

Tôi liếc anh ta một cái sắc như dao, ra hiệu anh ta đừng nói sang chuyện khác.

 

[Bùi Diệp hẹn đá giao hữu, giờ này chắc đang ở quán net.]

 

Miệng Lục Phong như cái máy đổ đậu, bán đứng Bùi Diệp ngay, còn nói sau giờ học sẽ chủ động dẫn tôi đi bắt người, trong mắt mang theo vẻ hả hê rõ ràng.

 

Lục Phong dẫn tôi đi qua con hẻm sau trường học một cách thành thạo, đi lên cầu thang ở một góc khuất, cuối cùng nhìn thấy quán net ở tầng hai.

 

Lục Phong chào hỏi ông chủ một cách thân thiết, chỉ vài câu đã hỏi ra phòng mà Bùi Diệp đang ở, sau đó bảo tôi đi trước, anh ta đi mua chai nước.

 

Tôi ôm cuốn sách bài tập, theo số phòng gõ cửa phòng đó.

 

Cửa được một cậu đầu đinh mở ra, phòng như một thế giới khác, bên trong đèn mờ, mấy cậu thiếu niên đeo tai nghe, ngón tay gõ bàn phím nhanh như chớp, tay cầm chuột kẹp điếu thuốc, trên bàn còn đặt mấy lon bia.

 

Trong làn khói thuốc, tôi nhìn thấy Bùi Diệp ngay lập tức, ánh sáng màn hình chiếu lên mặt anh, khiến đường nét góc cạnh càng rõ ràng hơn, anh hơi cong môi, đôi lông mày mang theo vẻ tùy tiện.

 

Tên nhóc này, trốn học hút thuốc uống rượu vào quán bar, buff xấu xa đầy đủ rồi.

 

Tôi há miệng định gọi người, cậu đầu đinh liếc tôi một cái rồi nói: [Bạn đi nhầm phòng rồi.]

 

Sau đó đóng sầm cửa lại.

 

Ăn quả đắng, lửa giận trong lòng tôi bùng lên.

 

7.

 

Tôi hít một hơi thật sâu, đá tung cửa.

 

Những người bên trong bị tiếng động lớn làm cho hoảng sợ, đồng loạt nhìn về phía tôi.

 

[Chết tiệt, ai đến phá đám vậy?]

 

Tôi lạnh lùng lên tiếng: [Tôi đếm đến ba, Bùi Diệp, cậu cút ra đây cho tôi.]

Chương trước Chương tiếp
Loading...