Cún Con Hoá Sói

Chương 3



Vài cậu thiếu niên kia ngây người, Lục Phong cầm nước giải khát chạy đến hít một hơi khí lạnh.

 

[Cô gái này ở đâu ra vậy, dám nói chuyện với Bùi Diệp như vậy.]

 

Cậu đầu đinh phản ứng trước, nhìn về phía Lục Phong sau lưng tôi hỏi.

 

Bùi Diệp ngồi ở góc, toàn thân tỏa ra vẻ khó chịu vì bị người ta làm phiền, anh ta không vui lấy điếu thuốc trong miệng kẹp vào giữa ngón tay, nhả ra một làn khói.

 

Lộ ra một đoạn cánh tay, gân xanh nổi lên, mí mắt nhấc lên, đôi mắt hẹp dài chứa đựng sự u ám nhìn tôi.

 

Mặt tôi lập tức tối sầm lại.

 

Mọi người nhìn chúng tôi qua lại với ánh mắt hóng hớt.

 

Nhưng cảnh tượng mà họ mong đợi đã không xảy ra, Bùi Diệp và tôi nhìn nhau một lúc.

 

Lúc này sắc mặt tôi rất khó coi, trước đây Bùi Diệp đã ngoan ngoãn đến làm lành, dù sao thì điều này cũng liên quan đến việc anh ta có thể lên giường ngủ vào buổi tối hay không.

 

Tôi lạnh lùng liếc nhìn: [Bùi Diệp, ra đây.]

 

Dưới ánh mắt của tôi, khí thế của Bùi Diệp dần dần biến mất, anh ta dập tắt điếu thuốc, theo bản năng nhận thua: [Tôi sai rồi.]

 

Mọi người kinh ngạc đến rớt cả cằm, còn Bùi Diệp sau khi phản ứng lại mình đã làm gì thì có vẻ hơi hối hận.

 

[Chậc, đúng là bị bỏ bùa.]

 

Không khí trong phòng trở nên kỳ lạ, cuối cùng cậu đầu đinh ho một tiếng, mặt đầy vẻ trêu chọc: [Hóa ra là chị dâu à.]

 

Ừm... Không khí trở nên kỳ lạ hơn.

 

[Mẹ kiếp, bớt nói nhảm đi.]

 

Bùi Diệp đẩy bàn phím, nhét bật lửa và hộp thuốc lá trên bàn vào túi, đi ra khỏi chỗ ngồi tiện tay vỗ vào đầu cậu đầu đinh.

 

Có vẻ như anh ta rất không hài lòng với tình trạng hiện tại của mình giống như một con khỉ bị mọi người vây quanh.

 

Bùi Diệp hơi nhíu mày, ánh mắt dừng lại trên cuốn sách bài tập tôi đang ôm trong tay vài giây, rồi lại nhìn về phía Lục Phong đang đến chậm sau lưng tôi.

 

Lục Phong vội cúi đầu, cố gắng giảm bớt sự tồn tại của mình.

 

[Cậu theo tôi.]

 

Bên tai còn văng vẳng giọng nói trong trẻo của thiếu niên, ngẩng đầu lên thì anh ta đã đi ra ngoài trước.

 

Tôi nhìn bóng dáng ngầu lòi kia, thầm nghiến răng.

 

Tôi theo Bùi Diệp ra khỏi quán net, cách đó không xa là con hẻm nhỏ nơi chúng tôi gặp nhau lần đầu, nơi này hầu như không có người qua lại.

 

Bùi Diệp đi được vài bước thì dừng lại, người hơi dựa vào tường, lấy thuốc lá trong túi quần ra, ngón tay thon dài của anh ta kẹp điếu thuốc, tay còn lại xoay bật lửa vài vòng rồi châm thuốc.

 

Một loạt động tác như nước chảy mây trôi cùng với khuôn mặt vô cùng quyến rũ kia, có thể nói là đẹp mắt.

 

Một vòng khói trắng xanh tỏa ra giữa đôi mắt đẹp của anh ta, anh ta hơi ngẩng cằm, cúi mắt nhìn tôi: [Cậu thích tôi?]

 

Mặc dù là câu hỏi nhưng lại dùng giọng điệu khẳng định.

 

Chiếc khuyên tai lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời.

 

Tôi nghẹn thở, không thể không thừa nhận rằng suýt nữa bị tên Bùi Diệp thối tha này mê hoặc chết.

 

[Đúng vậy.

 

[Tôi thích anh.]

 

Tôi trả lời không chút né tránh, thậm chí không tránh ánh mắt anh ta nhìn tới.

 

8.

 

Tôi và Bùi Diệp đã thổ lộ tình cảm với nhau trong vô số ngày đêm, chỉ một câu [Tôi thích anh] đã không đủ khiến tôi đỏ mặt tim đập như một cô nữ sinh mới lớn nữa rồi.

 

Tôi tưởng người đỏ mặt phải là nam sinh trung học thuần khiết Bùi ca nhưng anh ta chỉ liếc tôi một cái, giọng lạnh lùng nói: [Ma mới tin cậu.]

 

?

 

Thằng nhóc thối, sao lại không theo lẽ thường.

 

Ngay khi tôi bị nghẹn họng, biến cố xảy ra, Tóc Vàng dẫn theo mấy tên đàn em từ góc cua lao ra.

 

[Đại ca, ở ngay đây.]

 

Theo như cốt truyện tiểu thuyết, phản diện ra sân thế nào cũng phải nói vài câu tàn nhẫn nhưng Tóc Vàng hiểu rõ đạo lý nói nhiều chết nhanh, không nói một lời đã dẫn theo một đám người xông lên.

 

Ngay cả tôi cũng không kịp phản ứng, mục tiêu ban đầu của chúng là Bùi Diệp nhưng Bùi Diệp đã khỏi chân nên sức chiến đấu tăng vọt, đánh một chọi năm cũng không thành vấn đề.

 

Sau đó mục tiêu của chúng chuyển sang tôi, dù sao thì lần trước nếu không có tôi xen vào, Bùi Diệp chưa chắc đã đánh thắng được chúng.

 

Tóc Vàng cầm gậy lao về phía tôi, tôi không kịp né tránh đành phải cầm cuốn sách bài tập 《53》 dày cộp che trước mặt, mặc dù đã chặn được phần lớn sát thương nhưng tay tôi vẫn bị rung đến đau nhói.

 

Chưa kịp hoàn hồn, một tên khác lại lao tới, lần này không thể tránh khỏi bị đánh vào cánh tay.

 

Tôi đau đến mức nước mắt sinh lý chảy ròng ròng, vốn dĩ hôm nay trong lòng đã ức chế một bụng lửa, đám thỏ con này đúng là tự đâm đầu vào họng súng.

 

Tôi nhịn đau đá văng tên trước mặt, vừa nhìn chuẩn góc vừa ném cuốn sách bài tập 《53》 trong tay ra ngoài, tạo thành một đường parabol hoàn hảo trên không trung, cuối cùng trúng ngay đầu Tóc Vàng.

 

Bùi Diệp bám sát phía sau, túm lấy cổ áo Tóc Vàng, đấm thẳng vào mặt hắn ta một cú.

 

Tiếng nắm đấm tiếp xúc với da thịt rõ ràng đến mức tôi nghe thôi cũng thấy đau.

 

Đại ca bị đánh ngã, những tên còn lại lập tức hoảng sợ, Tóc Vàng nằm trên đất một lúc mới tỉnh lại, đám đàn em vội chạy tới đỡ hắn ta.

 

Đại thế đã mất, Tóc Vàng một lần nữa bỏ chạy thục mạng.

 

Lúc này tôi mới phát hiện Bùi Diệp mặt lạnh như băng, đáy mắt như đóng băng, áp suất không khí xung quanh anh ta vô cùng đáng sợ, anh ta không chút biểu cảm ngồi xổm trước mặt tôi, nhẹ nhàng nâng bàn tay bị đánh của tôi lên.

 

Làn da tôi vốn rất trắng, chỉ cần va chạm nhẹ cũng dễ để lại dấu vết trên người tôi, huống chi là một cú đánh như vậy, bây giờ đã tím bầm một mảng lớn.

 

Trông thực sự rất đáng sợ.

 

Khuôn mặt Bùi Diệp rất gần tôi, nếu có ai đó nhìn thấy chúng tôi từ xa, chắc chắn sẽ nghĩ rằng chúng tôi đang hôn nhau.

 

Tôi đột nhiên nhớ lại có một lần tôi cho mèo hoang ăn bị nó cào một cái, lúc đó Bùi Diệp cũng mặt lạnh như vậy, nâng tay tôi lên xem vết thương.

 

Có một khoảnh khắc, khuôn mặt Bùi Diệp của tương lai và Bùi Diệp của hiện tại chồng lên nhau.

 

Trong cơn mơ màng, tôi dường như nghe thấy một giọng nói quen thuộc gọi tôi:

 

[Vợ ơi, em hôn thằng nhóc này sao?!]

 

Chết tiệt, không phải ảo giác.

 

Tôi nhìn thấy Bùi Diệp phiên bản lớn mặc vest xách cổ áo Bùi Diệp phiên bản nhỏ, khóe mắt hơi ửng hồng, ánh mắt tủi thân chất vấn tôi.

 

Còn Bùi Diệp phiên bản nhỏ thì đáy mắt lộ rõ sự chống đối, anh ta cảnh giác nhìn người đàn ông trước mặt cao lớn hơn mình rất nhiều nhưng lại có khuôn mặt giống hệt mình phiên bản phóng to, giống như một con thú bị xâm phạm lãnh thổ.

 

9.

 

Mặc dù không biết Bùi ca phiên bản lớn cũng đến đây bằng cách nào nhưng trong lòng tôi chấp nhận rất tốt, dù sao thì tôi còn có thể sống lại, anh ta xuyên không thì có sao?

 

[Vợ ơi, sao em bị thương vậy.]

 

Đẩy Bùi ca phiên bản nhỏ ra, anh ta mới nhìn thấy vết thương trên tay tôi, vẻ mặt đau lòng.

 

Nhưng quay đầu lại liền mặt mày đen sì mắng té tát: [Thằng nhóc thối, mày ngay cả vợ tao cũng không bảo vệ được, làm đại ca trường học cái nỗi gì?]

 

Tôi:?

 

Bùi Diệp phiên bản nhỏ mặt lạnh như băng, ánh mắt đầy sát khí, giống như một con chó sói đang rình mồi: [Ai là vợ mày?]

 

Hai người họ như hai con sói tranh giành lãnh thổ, đều dùng ánh mắt cảnh giác nhìn đối phương.

 

Tôi mệt mỏi nhắc nhở Bùi ca phiên bản lớn: [Thằng nhóc này là chính anh đấy.]

 

Sau đó tôi nghe thấy hai người họ đồng thanh: [Ai là anh ta?]

 

Nhìn thấy hai người họ căng thẳng như sắp đánh nhau, tôi đành phải "Hít ——" một tiếng, giả vờ vết thương đau.

 

Hiệu quả rõ ràng ngay, cả hai đều không còn để ý đến việc nhìn nhau không vừa mắt nữa, quay đầu cùng nhìn về phía vết thương của tôi.

 

Sau khi được hai người đưa đến bệnh viện xử lý vết thương, tôi đành phải đưa Bùi ca phiên bản lớn không có hộ khẩu về căn nhà nhỏ tôi thuê.

 

Sau đó tôi lặng lẽ nhìn Bùi ca phiên bản nhỏ mặt lạnh như băng đi theo chúng tôi suốt chặng đường, đôi mắt đen láy của anh ta nhìn chằm chằm vào Bùi ca phiên bản lớn, như đang đề phòng điều gì đó.

 

Sau đó nhìn tôi: [Giải thích đi?]

 

Tôi còn đang nghĩ nên dùng lời lẽ nào để mọi người dễ chấp nhận hơn thì Bùi ca phiên bản lớn bên cạnh chậm rãi nhếch miệng, nở một nụ cười bí ẩn.

 

Tôi nhìn nụ cười đó, trong lòng cảnh báo vang lên.

 

Lần trước anh ta nở nụ cười như vậy là khi tôi và bạn thân đi mua sắm tiện tay mua cho anh ta một bộ đồ ngủ, sau đó người ngày thường đi làm đúng giờ lại đột nhiên không đi làm, ở nhà mở hội nghị video, cố tình mặc bộ đồ ngủ đó lên sóng.

 

Sau đó cuộc họp kéo dài nửa tiếng, anh ta dùng hai mươi phút để khoe bộ đồ ngủ mà vợ mua cho anh ta.

 

Quả nhiên, anh ta khẽ mở môi: [Đây là vợ tôi, chẳng lẽ cậu không có vợ sao?]

 

Sau đó anh ta lấy điện thoại trong túi ra, mở màn hình: [Hình nền của tôi đẹp không?

 

[Đây là ảnh cưới của vợ tôi, đẹp chứ?

 

[Còn có ảnh giấy chứng nhận kết hôn nữa, chắc cậu chưa từng thấy, để tôi cho cậu mở rộng tầm mắt nhé.

 

[Có phải là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi không?]

 

...

 

Tôi nhìn sắc mặt Bùi ca phiên bản nhỏ dần dần đen như đáy nồi, cố gắng cứu vãn: [Nói ra thì dài dòng lắm, anh ta là anh của tương lai, còn em là vợ... tương lai của anh.]

 

Trước mặt Bùi ca phiên bản lớn mà nói mình là vợ của Bùi ca phiên bản nhỏ, tôi thực sự có chút chột dạ.

 

Tiểu Bùi không trả lời câu hỏi của tôi, anh ta lạnh lùng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đắc ý của Đại Bùi, khóe miệng nhếch lên một nụ cười độc ác:

 

 [Hôm đó ở trong hẻm, chúng ta đã hôn nhau. Cô ấy đuổi theo tôi để tỏ tình, nói rằng thích tôi.]

 

 Tôi:?

 

Anh đẹp trai, anh không phải chẳng thèm để ý đến em sao? Rồi anh ta chuyển tầm mắt sang tôi:

 

 [Bắt đầu từ ngày mai, sau giờ học tôi sẽ đến đây học thêm.]

 

Cuối cùng, anh ta liếc nhìn anh chàng họ Bùi mặt xanh lét, rồi cười thỏa mãn bỏ đi.

 

Phải nói là, anh chàng họ Bùi nhỏ tuổi thật biết cách hành hạ bản thân mình trong tương lai, anh chàng họ Bùi lớn tuổi ủy khuất bám lấy tôi, hỏi:

 

[Vợ ơi, em thật sự hôn thằng nhóc đó rồi sao?!]

 

Tôi há miệng định phủ nhận nhưng lại nhớ đến ngày mai hai người này còn phải gặp nhau, với tính cách của anh cả, không biết sẽ chỉnh em trai thế nào.

Vì hòa bình thế giới, tôi đành im lặng.

 

 Sau đó, tối hôm đó tôi đã thu hoạch được một chú chó lớn bám người, anh cả ôm chặt lấy tôi, áp đầu vào cổ tôi phẫn nộ:

Chương trước Chương tiếp
Loading...