Cún Con Hoá Sói

Chương 1



1.

 

Mở mắt ra, ông chồng cún con của tôi vì đi tiếp khách mà say đến mức mất trí, ôm tôi khóc nhõng nhẽo gọi vợ ơi hôn hôn, tỉnh dậy thì tôi đã trở về thời cấp ba.

 

Chấp nhận sự thật mình được tái sinh, tôi nài nỉ bố cho tôi chuyển đến trường cấp ba của Bùi Diệp.

 

Mùa hè nóng nực, tôi kéo vali đối chiếu với bản đồ trên điện thoại để tìm trường, ngôi trường này thực sự rất lớn, chỉ riêng cổng trường đã khiến tôi hoa mắt chóng mặt.

 

Tìm được hai ba cổng đều là cổng phụ, tôi vừa xem điện thoại vừa đi, gần như nghi ngờ liệu bản đồ này có vấn đề gì không, tôi đi đến một con hẻm rẽ thì thấy một nhóm thiếu niên đang đánh nhau.

 

Tôi định lẻn đến bên cạnh gọi người nhưng ngước mắt lên lại thấy một khuôn mặt quen thuộc, trẻ hơn trong trí nhớ, còn có chút má bánh bao.

 

Hành động của anh ta có vẻ hơi bất tiện, thấy nắm đấm của một thiếu niên sắp giáng vào mặt anh ta, tôi ném vali, lao vào hỗn chiến.

 

Chết tiệt, có người bắt nạt chồng tôi!

 

Sao có thể chịu đựng được?

 

Tôi lao vào đá bay một cú, cậu nam sinh kia ngã gục xuống đất, từ nhỏ đến lớn tôi đánh khắp thiên hạ không có đối thủ, chỉ ba bốn chiêu là hạ gục được đám thiếu niên võ mèo cào này.

 

[Chết tiệt, Bùi Diệp, mày gọi con đàn bà đến giúp mày!

 

[Mày còn biết xấu hổ không?]

 

Một tên đầu vàng trên mặt đất nhe răng trợn mắt, ôm mặt sưng đỏ hét lớn.

 

Tôi hung dữ nói: [Mấy người bốn đánh một, còn dám nói người khác không biết xấu hổ?

 

[Mấy người không học hành tử tế, bắt nạt người ta ngoan ngoãn.

 

[Hôm nay bà đây thay trời hành đạo.]

 

Tên đầu vàng không thể tin nổi nhìn tôi, mắt mở to như chuông đồng: [Mày nói ai là thằng ngoan ngoãn hả? Bùi Diệp à?!]

 

Tôi quay đầu nhìn Bùi Diệp, sắc mặt anh ta u ám, mặc đồng phục rộng thùng thình, đôi khuyên tai trên tai lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời...

 

Ờ, vừa nãy chỉ mải nhìn mặt, không để ý đến tạo hình của anh ta, mà bây giờ hẳn là giờ học... ừm, trông đúng là không giống thằng ngoan ngoãn.

 

Ngược lại giống như một chú sói con có thể cắn người bất cứ lúc nào.

 

Tên đầu vàng được đàn em dìu dậy, ôm bụng hít một hơi thật sâu, dù sao tôi cũng không ra tay nhẹ nhàng.

 

Bùi Diệp nhìn hắn bằng ánh mắt chế giễu, cười lạnh một tiếng.

 

[Mày đợi đấy.]

 

Tên đầu vàng dẫn người đánh bốn chọi một, còn bị đánh thành ra thế này, mất hết mặt mũi, sau khi buông lời đe dọa thì được đàn em dìu đi.

 

Sau khi tên đầu vàng đi, tôi nhìn Bùi Diệp: [Trai đẹp, em là học sinh mới chuyển đến, anh có thể dẫn em đi tham quan trường được không?]

 

Anh ta liếc nhìn tôi một cái, nói: [Đi ra khỏi con hẻm này, rẽ phải là cổng chính.]

 

Nói xong định quay người bỏ đi, tôi đưa tay chặn anh ta lại: [Anh không về trường à?]

 

Bùi Diệp cau mày, có vẻ như nhớ đến việc tôi vừa cứu anh ta, kiên nhẫn trả lời: [Không về.

 

[Sau này bớt lo chuyện bao đồng đi.]

 

Anh ta không ngoảnh lại mà rời khỏi con hẻm.

 

Chết tiệt, ngầu quá.

 

Bùi Diệp sau khi kết hôn là một tên nô lệ của vợ, tôi bảo anh ta đi đông anh ta không dám đi tây, bây giờ anh ta là một hình ảnh mà tôi chưa từng thấy.

 

Tôi nghiến răng, ngầu như vậy, có ngày anh phải quỳ xuống gọi vợ.

 

2.

 

Tôi nài nỉ bố thuê cho tôi một căn nhà nhỏ gần trường, dù sao tôi cũng không phải học sinh cấp ba thực sự, quay lại cuộc sống ở trường nội trú đối với tôi vẫn có chút khó khăn.

 

Sau khi sắp xếp hành lý xong, tôi theo chỉ dẫn của Bùi Diệp, cuối cùng cũng tìm được cổng chính của trường, dưới sự dẫn dắt của bảo vệ, tôi đến tòa nhà hành chính để nhận hồ sơ chuyển trường.

 

Tôi ngoan ngoãn đi theo sau chủ nhiệm lớp, bây giờ đang là giờ ra chơi, hành lang đông đúc, tôi vẫn chưa có đồng phục, thỉnh thoảng có người nhìn tôi với ánh mắt tò mò.

 

Khi tôi bước vào lớp, lớp học vốn ồn ào bỗng chốc im lặng, tất cả mọi người đều nhìn tôi và chủ nhiệm lớp.

 

Ngoại trừ Bùi Diệp.

 

Tôi gần như không dừng lại nhìn thấy Bùi Diệp đang nằm ngủ ở hàng cuối cùng.

 

Tiếng chuông vào học vừa vặn vang lên, Bùi Diệp ngẩng đầu dậy khỏi cánh tay, mái tóc trước trán hơi cong, để lộ một mảng trán ửng hồng và xương chân mày đẹp đẽ.

 

[Các em trật tự nào, đây là học sinh mới chuyển đến, mong các em trong những ngày tới sẽ hòa thuận với nhau.]

 

Chủ nhiệm lớp Lão Lưu đứng trên bục giảng giới thiệu tôi với mọi người, tôi kịp thời nở một nụ cười.

 

[Lớp chúng ta thường đổi chỗ sau khi thi tháng, em xem chỗ nào trống thì ngồi.]

 

Tôi giơ ngón tay chỉ vào chỗ trống bên cạnh Bùi Diệp ở hàng sau: [Thưa thầy, em muốn ngồi chỗ đó.]

 

Vừa dứt lời, ánh mắt của cả lớp đều đổ dồn về phía tôi, ngay sau đó tiếng xì xào bắt đầu lan ra.

 

Lão Lưu hắng giọng: [Các em trật tự nào, em cứ đến đó ngồi trước đi.]

 

Khi tôi đi ngang qua, mọi người đều nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại, như thể tôi đang bi tráng bước ra chiến trường.

 

Bùi Diệp có vẻ hơi bất ngờ, khi tôi nhìn lại thì trong mắt anh ta đã mang theo vẻ lạnh lùng, có lẽ anh ta coi tôi là một cô em gái cuồng theo đuổi anh ta, sắc mặt anh ta không được đẹp lắm.

 

Bên trái phía trước Bùi Diệp là một cậu mập, lúc này cậu ta đang nhìn chúng tôi nháy mắt ra hiệu, cậu ta hạ giọng: [Anh Bùi, anh và bạn học mới quen nhau à?]

 

[Không quen.]

 

Thầy giáo đến, cậu mập buộc phải kết thúc chủ đề, quay lại học bài.

 

Tiết đầu tiên là tiết Ngữ văn, giáo viên Ngữ văn là một người phụ nữ giọng nói nhẹ nhàng, rất có khí chất, giảng bài cũng rất sinh động thú vị, ngay cả tôi, một linh hồn bên trong là người hơn hai mươi tuổi, cũng nghe say sưa.

 

Tôi quay đầu nhìn, Bùi Diệp đeo tai nghe Bluetooth, thậm chí còn không mở sách, ánh mắt xa xăm không biết đang nghĩ gì.

 

Tôi nhớ lại, Bùi Diệp từng du học nước ngoài, nhìn tình hình học tập hiện tại của anh ta, không lẽ ở trong nước không thi đỗ đại học tốt, mới đi du học sao.

 

Cảm giác khủng hoảng của tôi ập đến, tôi sống lại là để gặp anh ta sớm hơn một chút, nếu Bùi Diệp đi du học vài năm, tôi không muốn yêu xa.

 

Bùi Diệp dường như nhận ra, anh ta nhạy bén ngẩng đầu nhìn tôi.

 

Đôi mắt anh ta dài và đen, lúc không cười tự mang theo vẻ lạnh lẽo đáng sợ, sau khi kết hôn tôi hầu như không thấy anh ta như vậy.

 

Ánh mắt chúng tôi chạm nhau.

 

Nếu là tôi năm mười bảy tuổi, tôi sẽ ngượng ngùng vì nhìn một anh chàng đẹp trai.

 

Nhưng tôi không phải, tôi đã nhìn và sờ từng tấc da thịt trên cơ thể Bùi Diệp, vì vậy tôi ngang nhiên nhìn anh ta từ đầu đến chân, cuối cùng ánh mắt khiêu khích dừng lại ở bụng anh ta.

 

Dù là Bùi Diệp 17 tuổi hay Bùi Diệp 27 tuổi, tôi đều phải có được anh ta.

 

3.

 

[Nếu còn nhìn nữa thì tôi sẽ móc mắt cô ra.]

 

Ánh mắt Bùi Diệp rõ ràng trở nên nặng nề, toàn thân bao phủ bởi áp suất thấp, anh ta hung dữ cảnh cáo tôi.

 

Bùi Diệp nói không lớn nhưng những bạn học gần đó đều lặng lẽ dựng tai hóng hớt, cậu mập thấy giáo viên đang viết bài liền quay đầu lại nhìn, cổ suýt nữa thì gãy.

 

Tôi thu hồi tầm mắt.

 

Oa, thật dữ dằn.

 

Bùi Diệp chưa bao giờ lộ ra vẻ mặt như vậy trước mặt tôi, càng không nói lời cay nghiệt, chỉ cần tôi nhìn anh ta một cái là anh ta sẽ ngoan ngoãn lại gần tôi.

 

Cảm giác này khá mới mẻ.

 

Những ngày tiếp theo, tôi đã thử nhiều cách khác nhau để bắt chuyện với anh ta nhưng đều thất bại, tôi không ngờ rằng một đứa trẻ con lại khó đối phó như vậy.

 

Điều an ủi duy nhất là gần đây anh ta đều ngoan ngoãn đến lớp, không trốn học, không đi muộn, không về sớm, thực sự rất tuân thủ nội quy.

 

Mặc dù tám tiết học một ngày, có sáu tiết ngủ.

 

Kỳ thi giữa kỳ của trường số Sáu được tổ chức theo từng lớp, không xáo trộn các khối lớp để thi, Bùi Diệp ngồi bên phải phía trên tôi, kỳ thi giữa kỳ đầu tiên sau khi được tái sinh, tôi hơi căng thẳng.

 

Ngẩng đầu lên thấy Bùi Diệp cúi đầu gối lên cánh tay, một đôi chân dài ngang ngược duỗi đến dưới ghế của bạn học phía trước, bạn học phía trước cứng người không dám cử động mạnh, ngay cả động tác cầm bút cũng rất cẩn thận.

 

Cậu nhóc này không chỉ ngủ trong giờ học, mà còn ngủ trong giờ thi.

 

Còn giáo viên giám thị thì tỏ ra đã quen, nhẹ nhàng để lại một tờ giấy thi trên bàn anh ta. Sau đó tiếp tục phát cho các bạn học phía sau.

 

Trong lớp chỉ có tiếng lật giấy thi, giáo viên giám thị hắng giọng đọc hướng dẫn thi.

 

Cuối cùng Bùi Diệp cũng có động tĩnh, tôi hơi thở phào nhẹ nhõm.

 

Chỉ thấy anh ta khum ngón tay gõ nhẹ vào lưng bạn học phía trước, cậu nam sinh đó sợ sệt đưa một cây bút cho anh ta, Bùi Diệp nhận lấy cây bút, rồng bay phượng múa viết tên mình lên giấy thi.

 

Sau đó ném bút xuống, đắp giấy thi lên đầu, ngủ ngon lành.

 

?

 

Thứ phiền phức.

 

Làm sao được, không học hành tử tế thì sẽ bị ông nội đưa ra nước ngoài dát vàng.

 

Bây giờ tôi giống như một bà mẹ lo lắng cho đứa con trai nổi loạn học hành, vì vậy sau kỳ thi giữa kỳ, tôi đã xung phong giúp anh ta học thêm.

 

Chuyển trường một tháng, mặc dù tôi chưa thiết lập được tình cảm cách mạng sâu sắc với Bùi Diệp nhưng đàn em của anh ta đã rất thân thiết với tôi.

 

Sau khi tập thể dục buổi sáng, Bùi Diệp vẫn nằm úp trên bàn ngủ bù như thường lệ.

 

Tôi dừng lại trước bàn, đưa tay chọc chọc vào gáy anh ta.

 

Đàn em Lục Phong ở bên cạnh hít một hơi thật sâu: [Chết tiệt!

 

[Chị Thanh! Chị Thanh! Đừng làm thế!]

Chương tiếp
Loading...