Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Yểu Yểu
Chương 2
Nhưng đáng tiếc, người phụ thân ta tìm cho ta lại thích người mẫu thân ta tìm cho ta.
Hai người này như củi khô gặp lửa, vừa ôm vừa hôn nhau ngay trong căn nhà đổ nát trên núi hoang đó, khiến ta biết nói lý với ai đây?
9.
Ta quyết tâm phải hủy hôn ước với Bùi Cảnh, những người đàn ông tâm địa không ngay thẳng cũng giống như nước giặt khăn gối của phụ thân ta, ngươi căn bản không biết, hắn sẽ bẩn thỉu đến mức nào.
Huống chi bây giờ, ta chỉ cần nhắm mắt lại, là có thể nhớ lại thái độ thẳng thắn của thư sinh nhỏ bé đêm đó, hơi ấm trong lòng, còn có xương cổ tay trắng như phát sáng của hắn dưới ánh trăng...
Ta dường như có cảm tình vượt mức bình thường với hắn.
Mặc dù ta thường thích những người đẹp trai nhưng nếu đối phương là thư sinh già dặn thú vị này thì ở bên nhau dường như cũng không tệ.
Ta nói với phụ mẫu ta, ta đã nhất hiện chung tình với thư sinh mặc áo trắng đưa ta về nhà ngày hôm đó, còn cái đồ bỏ đi Bùi Cảnh kia, hai nhà mau chóng thu dọn đồ đạc để chia tay cho tốt.
Hắn không để ý đến ta, ta càng để bụng với hắn, nếu hai chúng ta kết hợp thì chắc chắn sẽ trở thành đôi oan gia tiêu chuẩn nhất đương thời.
Phụ thân ta không nắm rõ lai lịch của thư sinh đó, không dám dễ dàng đồng ý, chỉ nói đợi ông ấy dò hỏi một chút.
Nhưng đối với Bùi Cảnh, ông ấy không thể đợi thêm một chút nào, chiều hôm đó đã sai người trả lại vật đính hôn.
Ông ấy nói: "Bùi Cảnh quả thực không phải là người xứng đôi, là cha quá nóng vội, suýt chút nữa mất con."
Ta không trách phụ thân ta, dù sao thì cuộc gặp gỡ ngoài thành, đó là chủ ý của Bùi lão hầu gia, mà trong thư Bùi Cảnh và phụ thân ta trao đổi cũng nói rõ sẽ đảm bảo ta bình an vô sự.
Chỉ là không ai ngờ, tâm tư của Bùi Cảnh lại giống như khuôn mặt trẻ con, trời tháng Tám, nói thay đổi là thay đổi!
10
Ta mất tin tức của thư sinh đó. Nói chính xác thì, ngoài việc hắn đưa ta về nhà đêm hôm đó thì tất cả những thứ khác liên quan đến hắn, phụ thân ta đều không tra được.
Ta chỉ nhớ hắn tên là Tống Vân Trì, phụ thân ta dò hỏi rất lâu, trở về nói với ta, cái tên này có thể cũng là giả.
Ta thầm khâm phục hắn, thư sinh này quả thực rất nghĩa khí, ngay cả khi làm việc tốt, hắn cũng không để lại tên.
Chỉ khổ cho ta bị hắn vô tình khơi dậy tâm tư đêm hôm đó, chỉ có thể vừa nghe mẫu thân ta tỉ mỉ kể về thủ đoạn giỏi giang của Thiếu Vũ, vừa đối nguyệt than thở mối tình đơn phương không có kết cục của ta.
Ta thu lại tâm tư, không dám quấy rầy nhiều nữa, nếu cứu người mà kết cục là bị người ta không thích liên tục quấn lấy thì sau này còn ai dám làm việc tốt nữa?
Thư sinh cũng không phải không biết cửa nhà ta, nếu hắn muốn gặp ta, chắc chắn có thể đến gặp ta.
Việc Bùi lão hầu gia đến thăm không tính là muộn vào ngày thứ hai sau khi phụ thân ta trả lại vật đính hôn, ông ấy lập tức dẫn Bùi Cảnh đến cửa để xin lỗi.
Bùi Cảnh mặc áo gấm đen, toàn thân tỏa ra hơi thở đáng sợ khiến người khác không dám đến gần.
Khi các bậc trưởng bối đang trò chuyện trong phòng, hắn chặn ta lại khi ta muốn về phòng, sắc mặt nhàn nhạt không nhìn ra ý định.
"Lần này đến là do mẫu thân ta lấy cái chết ra ép buộc, ta đã có Thiếu Vũ, không thể nào có khả năng với ngươi."
Ta gật đầu.
"Ồ."
Bùi Cảnh dường như không hiểu thái độ của ta, hắn lại một lần nữa chặn ta lại khi ta quay người định đi, nói những lời khó nghe hơn.
"Ta và Thiếu Vũ hai tình tương duyệt, nếu ngươi biết thì đừng cố gắng chen vào giữa hai chúng ta nữa, hãy quan tâm đến danh tiếng của mình nhiều hơn."
11
Ta từng nghe mẫu thân nói tại sao phụ thân ta lại định mối hôn sự này cho ta, không chỉ vì khuôn mặt của Bùi Cảnh, mà còn vì nếu ta gả vào Hầu phủ, sẽ không có ai trong nhà họ dám vượt qua ta.
Bùi Hầu thế lực suy yếu, công trạng quân hàm mà tổ tiên nhà họ giành được, sớm đã bị những đứa con cháu ăn chơi trác táng phung phí hết trong nhiều năm.
Hoàng thượng từ lâu đã có ý định giáng tước, cho đến khi Bùi Cảnh bắt đầu nổi trội.
Mặc dù phụ thân ta không có nhiều thực quyền trong tay nhưng ông ấy có mối quan hệ rất tốt với Hoàng thượng đương kim. Khi còn trẻ, ông ấy từng là bạn đọc của Thiên tử, giờ lại là Thái phó của Thái tử, cận thần của hai vua, điều này đối với Bùi Cảnh mới vào triều đình mà nói, chính là sự trợ giúp không thể có được.
Vì vậy, Bùi lão hầu gia không muốn từ bỏ khả năng kết thân với nhà ta.
Ta nghi ngờ nhìn Bùi Cảnh từ trên xuống dưới.
Ta chỉ nghe nói rằng Hầu phủ không còn được như xưa nhưng ta chưa bao giờ nghe nói rằng nhà Bùi lão hầu gia này có thể nghèo đến mức không thuê được cho Bùi Cảnh vài vị giáo thư tiên sinh.
Chỉ cần là người bình thường, đều không thể nói ra những lời thiếu suy nghĩ như vậy.
Ta định thần lại, kéo khóe miệng nói.
"Bùi thế tử, đây là nhà của ta, không phải nhà của ngươi. Là ngươi đến nhà ta, chứ không phải ta đến nhà ngươi. Sao lại nói như thể ta mới là người bám riết không tha vậy?"
Bùi Cảnh sửng sốt, trên mặt thoáng hiện vẻ nghi hoặc.
Ta không muốn biết giữa hắn và Thiếu Vũ rốt cuộc có nguyên do gì, ta cũng không muốn dây dưa với loại đàn ông đầu to óc bé này.
Ta khinh thường nhìn hắn một cái, vội vàng dẫn nha hoàn quay người rời đi.
So sánh khăn gối của hắn với phụ thân ta, quả thực là nâng hắn lên rồi.
12
Không biết phụ mẫu ta đã đàm phán như thế nào, dù sao thì dạo gần đây ta cũng sống khá yên ổn.
Gần đến mùa đông, sắp đến sinh thần của mẫu thân, ta cố ý chọn một ngày nắng đẹp, dẫn theo thị nữ chuẩn bị đến tiệm ngọc thạch quen thuộc để chọn quà cho mẫu thân.
Phong tục dân gian ở Thượng Kinh rất cởi mở, không có nhiều ràng buộc đối với nữ tử khuê các, trên phố lớn nam thanh nữ tú vui chơi, tiếng rao của người bán hàng rong vang lên khắp nơi, nhìn khắp nơi đều thấy một cảnh tượng náo nhiệt phi thường.
Ta bảo xe ngựa dừng ở chỗ rộng rãi, dẫn theo Nguyệt Như đi vào trong phố.
Còn chưa đi được bao xa, Nguyệt Như đã cẩn thận kéo nhẹ tay áo ta.
"Tiểu thư, người xem, kia... có phải là Thiếu Vũ không?"
Ta nhíu mày quay đầu nhìn lại, trước một sạp hàng, một nữ tử dung mạo tuyệt sắc ăn mặc lộng lẫy, dựa vào lòng một nam tử sắc mặt lạnh lùng.
Hai người thân mật dựa vào nhau, nam tài nữ sắc, thật là xứng đôi. Không phải Thiếu Vũ và Bùi Cảnh thì còn là ai?
Ta còn chưa kịp dời mắt, Thiếu Vũ đã ngẩng đầu lên, dường như đã phát hiện ra ta.
Ngay sau đó, nàng ta như gặp phải kẻ ác ôn trời đánh nào đó, sắc mặt trắng bệch, thân thể run rẩy, những ngón tay trắng nõn mềm mại cũng nắm chặt lấy tay áo của Bùi Cảnh, nước mắt sắp rơi mà không rơi, vẻ mặt sắp khóc mà không khóc.
Ta nghi hoặc hỏi Nguyệt Như đi theo bên cạnh.
"Trước đây khi Thiếu Vũ hầu hạ ta, có phải đã mắc bệnh gì không? Nhìn bộ dạng của nàng ta, dường như sắp phát bệnh rồi."
Phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng cười nhẹ, giọng nói vô cùng quen thuộc.
"Đồ ngốc, nàng ta đang giả vờ cho ngươi xem đấy!"
13
Duyên phận chính là như vậy, không thể lý giải nổi.
Ta kinh hỉ quay người lại, thư sinh mà ta đã nghĩ đến rất lâu đang đứng sau ta, trên tay đang bưng một bát hoành thánh nóng hổi.
Gặp hắn dưới ánh nắng mặt trời, hắn dường như trắng hơn, khuôn mặt vốn bình thường dường như đã trở nên thanh tú hơn.
Hắn cúi đầu nhìn ta, giọng nói trong trẻo, êm dịu dễ nghe.
"Có muốn cùng đi ăn một bát hoành thánh không? Rất ngon đấy."
Ta vội vàng quên mất bát cháo ngọt đã ăn vào buổi sáng, ba miếng bánh táo tàu chỉ vàng, còn có hai miếng bánh trứng cuộn Như Ý đã nhai trên xe ngựa.
"Muốn chứ, ta thích ăn hoành thánh nhất."
Thư sinh mỉm cười nhàn nhạt, ra hiệu cho ta đi theo hắn vào trong ngõ, phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói phá hỏng không khí.
"Ngươi dọa A Vũ thành như vậy, chẳng lẽ muốn cứ thế mà bỏ đi sao?"
Ta đứng bên cạnh thư sinh, đột nhiên nhớ đến một câu nói cổ.
Họa hề phúc sở ỷ, phúc hề họa sở phục.( Tai họa là chỗ dựa của phúc, và phúc là nơi tiềm ẩn của họa.)
Người xưa, quả nhiên không lừa ta.
Bùi Cảnh ôm lấy Thiếu Vũ mềm mại như không xương, tức giận đi về phía ta và thư sinh.
Ta cũng không biết rốt cuộc ta đã gây ra tổn thương tinh thần gì cho Thiếu Vũ, chẳng lẽ ta đã chướng mắt nàng ta? Đâm vào tim nàng ta?
Thư sinh giọng nghi hoặc.
"Đó không phải là nha hoàn của ngươi sao?"
Ta nghi hoặc nhưng vẫn thành thật gật đầu.
Hắn tiếp tục hỏi: "Sắc mặt của nàng ta đột nhiên như vậy, là bị bệnh sao?"
Ta nhìn bộ dạng ngang ngược vô lý của Bùi Cảnh lúc này, tiếp tục ngoan ngoãn gật đầu.
Thư sinh hắng giọng.
"Hai người các ngươi đừng có mà đi về phía này nữa. Nha hoàn trong lòng ngươi trông có vẻ như mắc bệnh gì đó, bản thân ngươi không kiêng kỵ gì, cũng phải thông cảm cho người khác, tránh xa chúng ta ra."
Bùi Cảnh bị nói đến nỗi mặt mày tím tái, ấn đường dường như sắp đen lại.
Hắn nhíu mày quát lớn: "Ngươi là cái thá gì? Chỗ này đến lượt ngươi lên tiếng sao?"
Thiếu Vũ cũng ngây người tại chỗ, nàng ta cắn chặt môi dưới, ánh mắt hung dữ, tức giận đến mức dường như sắp ngất đi.
Ta thực sự rất thích cái miệng của thư sinh này, hắn thực sự rất biết nói! Nói câu nào cũng dễ nghe.
Thư sinh không để ý đến bọn họ, chỉ liếc mắt nhìn ta.
Hắn mở miệng, giọng nói chậm rãi, dường như có chút ấm ức.
"Đừng để ý đến bọn họ, đi ăn hoành thánh với ta, bát này nóng quá, tay ta đau."
Ta nhìn kỹ lại, quả nhiên những ngón tay thon dài của hắn có chút ửng đỏ, ta vội nắm lấy cổ tay hắn, kéo hắn đi về phía quầy hoành thánh trong ngõ.
Suy nghĩ một chút, lại quay đầu lạnh mặt đe dọa.
"Bùi Cảnh, lần sau làm việc gì trước tiên hãy động não, nô tịch của Thiếu Vũ vẫn còn nằm trong rương phòng ngủ của ta đấy."
Nếu không khiến bọn họ kiêng dè, với thủ đoạn của Bùi Cảnh, nếu hắn làm bị thương thư sinh nhỏ của ta, ta phải làm sao!
14
Quầy hoành thánh trong ngõ tuy nhỏ nhưng hương thơm lại rất nồng.
Thư sinh bưng bát hoành thánh chọn một chỗ ngồi ở góc, sau đó lại gọi thêm một bát nữa từ bà lão nấu hoành thánh.
Đợi đến khi phần của ta được mang lên, hoành thánh của thư sinh đã nguội từ lâu.
Hắn cầm chiếc thìa sứ trắng, từng miếng ăn rất ngon lành.
Ta cắn một miếng, là nhân cải cúc, thịt băm rất nhỏ, trên nước dùng nổi hai giọt mỡ sôi, trong đó điểm xuyết một ít hành lá.
Thực sự rất thơm.