Yểu Yểu

Chương 1



1

 

Gió cuối thu lạnh lẽo quá mức, ta không để lại dấu vết, dịch mông lại gần thư sinh.

 

Lúc ra cửa, phụ thân nhân từ của ta nói đã sắp xếp cho ta một cuộc gặp gỡ lãng mạn, đặc biệt bảo mẫu thân cận chuẩn bị cho ta một chiếc váy dài màu hồng nhạt.

 

Chất liệu của chiếc váy cực tốt, mềm mại thoáng khí.

 

Để thân thể nhỏ bé đáng thương của ta bị gió bấc gào thét rửa sạch sẽ.

 

Kết quả là ta vừa ngồi xe ngựa đi được nửa đường thì đột nhiên gặp phải đám cướp hung hăng cầm đao vác búa.

 

Nếu ta không biết rõ, phụ thân ta hy vọng ta có thể gặp được Bùi Cảnh, người vốn không theo lẽ thường, vừa dẹp loạn thành công trở về kinh thì ta còn tưởng rằng phụ thân ta nuôi ta đủ rồi, muốn đem ta tặng cho đầu lĩnh cướp làm áp trại phu nhân!

 

Thật là chết tiệt, nhất kiến chung tình bất ngờ, ta thừa tin tưởng vào người cha không đáng tin của mình.

 

2

 

Thư sinh tuy trông có vẻ gầy yếu nhưng thực tế cũng rất gầy yếu.

 

Hai tay hắn bị trói ra sau lưng, lười biếng dựa vào tường, dường như đang nghỉ ngơi.

 

Ta run rẩy nhích vai mình vào khuỷu tay hắn. Ngôi nhà bốn bề lộng gió không có mái che này lạnh quá, ngoài nguồn nhiệt là thư sinh bên cạnh, ta không biết đi đâu để sưởi ấm.

 

Ta thậm chí còn nghi ngờ, chỉ cần hai chúng ta nhắm mắt ngủ thiếp đi thì sẽ không bao giờ gặp lại ngày mai.

 

Thư sinh vì hành động của ta mà hơi mở mắt, hắn cúi đầu nhìn ta, đôi mắt đen láy chất chứa đầy vẻ nghi hoặc và kinh ngạc.

 

"Ngươi... hôn phu của ngươi cứu người phụ nữ khác, cho nên, ngươi... cũng muốn theo người đàn ông khác?"

 

Ta run rẩy đáp: "Nghĩ gì vậy, đại ca. Đàn ông không biết giữ mình, giống như cải bắp thối. Ta chỉ là... hôm nay quá lạnh."

 

Thư sinh đương nhiên gật đầu, ánh mắt hắn dừng lại trên tà váy dính đầy bụi bẩn và bẩn thỉu của ta, vẻ mặt khó hiểu.

 

"Đương nhiên, trời cuối thu mà ngươi vẫn mặc váy mùa hè, nếu ngươi cảm thấy cơ thể không khỏe ở đâu, sư huynh của ta, còn thông thạo một số thuật Kỳ Hoàng."

 

Ta:???

 

Có lẽ biểu cảm của ta quá đỗi kinh ngạc, thư sinh dường như cũng có chút bối rối, hắn mím môi hơi nhạt màu, cân nhắc rồi nói.

 

"Đau đầu cũng có thể chữa."

 

Ta nhịn không được nữa.

 

"Ngươi mới bị bệnh ở não!"

 

3

 

Cánh cửa gỗ của ngôi nhà đổ nát đột nhiên bị đá văng ra, tấm ván cửa cũ kỹ đập vào tường kêu lên mấy tiếng rồi cuối cùng không chịu nổi mà hy sinh.

 

Ngôi nhà bốn bề lộng gió lại được nâng cấp, trở thành năm bề lộng gió.

 

"Cãi cọ cái gì, im lặng đi! Ba người các ngươi sắp trở thành vong hồn dưới đao của chúng ta, có gì mà cãi cọ?"

 

Ta nép chặt vào thư sinh run rẩy, nếu Thiếu Vũ có chút lương tâm, hoặc Bùi Cảnh cũng coi như là người thì mong rằng họ có thể nói cho phụ mẫu ta biết vị trí cụ thể của ta hiện tại.

 

Mặc dù ngày thường ta vẫn luôn làm ra vẻ đau buồn thương cảm, than thở nhân gian không đáng nhưng thực ra ta vẫn chưa sống đủ.

 

Ta chỉ là thấy các tiểu thư khuê các khác đều than thở như vậy, ta cũng muốn hòa nhập, giả vờ mình là một thành viên trong số họ, ta thật sự không muốn chết.

 

Trong bóng tối, một bàn tay dò dẫm đưa tới, sau đó chậm rãi kéo ta về phía sau, vòng tay của thư sinh trở nên ấm áp hơn nhưng ta lại sợ đến mức răng va vào nhau.

 

Trong căn nhà này chỉ có hai người, tay của thư sinh bị trói ra sau lưng, tay của ta bị trói ra trước ngực, bàn tay thừa ra này là của ai???

 

Tên cướp ở cửa không biết là uống quá nhiều hay vốn dĩ mắt đã không tốt.

 

Hắn lè lưỡi mắng ta và thư sinh mấy câu về việc nữ tử ti tiện, lại mắng đống gỗ mục chất đống ở góc nhà mấy câu về việc nam tử vô dụng.

 

Hắn cười gian tà nhặt tấm ván cửa nằm trên đất, dựa vào cửa, lại đi tìm rượu uống.

 

Ta không dám quay đầu lại nhìn, chỉ có thể siết chặt cổ họng khóc lóc thảm thiết.

 

"Trên người ta có một bàn tay vẫn luôn nắm chặt ta."

 

Bàn tay bên cạnh buông lỏng, thư sinh bình thản òa lên một tiếng, sau đó nghiêm túc đáp lại.

 

"Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì hẳn là của ta."

 

4

 

Thư sinh giúp ta cởi hết dây thừng trói tay chân, nhờ ánh trăng nhàn nhạt, ta mơ hồ có thể nhìn thấy xương cổ tay trắng bệch của hắn.

 

Không biết một người gầy yếu như hắn lấy đâu ra sức để tự mình giãy giụa.

 

Thư sinh không giải thích gì, hắn đưa tay chỉ về phía sau.

 

"Phía sau núi có một con đường nhỏ, ngươi cứ đi theo con đường nhỏ đó, một tiếng rưỡi là có thể xuống núi."

 

Ta kéo tay áo hắn hỏi lại: "Còn ngươi thì sao?"

 

Thư sinh suy nghĩ một lát, lắc đầu không nói gì.

 

Mặc dù màn đêm dần buông, ngôi nhà đổ nát tối tăm, ta không thể nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt hắn nhưng ta vẫn có thể cảm nhận được hắn có chút mất mát và bất an.

 

Ta nuốt nước bọt, sau đó quay người khom người xuống.

 

"Không sao, ta sẽ nói rằng bọn cướp vô cớ bắt ngươi, một thư sinh nghèo khổ thật thà thì ra là bọn chúng đã đánh gãy chân ngươi. Bọn cướp này thật sự là vô ác bất tác, già yếu bệnh tật đều không tha. Không sao, lại đây, ta cõng ngươi đi."

 

Thư sinh dường như vẫn còn do dự, mãi không chịu nhúc nhích.

 

Ta nghe thấy động tĩnh ở cửa, khẽ giục:

 

"Ngươi đừng lo, ta khỏe lắm, mau lên, ta cõng ngươi đi! Nếu không bọn cướp phát hiện ngươi thả ta đi, chắc chắn sẽ giết ngươi!"

 

Cuối cùng thư sinh cũng bị ta lay động, hắn cúi người dựa vào, cánh tay yếu ớt ôm lấy ta, nhỏ giọng dặn dò.

 

"Ngươi đừng làm ta ngã."

 

Ta gật đầu, nghiến răng dùng hết sức bình sinh, mới có thể cõng hắn lên. Rõ ràng thư sinh trông chẳng có mấy cân thịt, sao lại, sao lại nặng như vậy...

 

Ta còn chưa kịp tự động viên mình bước ra bước đi mang tính xã hội này thì tấm ván cửa chỉ có thể dùng để trang trí ở cửa lại bị người ta đá bay.

 

Bên trong xe ngựa trang trí rất tao nhã, ta cẩn thận ngẩng đầu nhìn, bốn góc xe ngựa đều khảm những viên dạ minh châu to đùng.

 

Không giống như những gia đình bình thường có thể dùng được.

 

Tống Vân Trì ngồi xuống bên cạnh ta một cách thoải mái, ta định thốt ra bốn chữ nam nữ hữu biệt nhưng đột nhiên nhớ ra trong căn nhà đổ nát ta đã lợi dụng hắn như thế nào.

 

Sau một hồi thì thầm, ta đàng hoàng nuốt lời.

 

Bùi Cảnh còn có thể ôm Thiếu Vũ bay tới bay lui trước mắt ta.

 

Sao ta lại không thể ngồi cạnh thư sinh trắng trẻo này?

 

Thư sinh ngồi không được nghiêm chỉnh, hai chân dài hơi cong, khiến cho chiếc xe ngựa vốn rộng rãi trở nên hơi chật chội.

 

Hắn nhìn ta chăm chú, đột nhiên thở dài, có chút tiếc nuối hỏi.

 

"Ngươi có phải không lạnh nữa rồi không?"

 

7

 

Khi nhịp tim đập thình thịch, ta nghi ngờ là tình yêu đang gõ cửa.

 

Ngoài thành, một trang viên hẻo lánh, ta quấn áo choàng màu sẫm xuống xe từ cửa sau, vội vàng hành lễ, sau đó đi vào phòng trong dưới sự che chắn của vài người hầu.

 

Vừa vào ta đã bắt đầu khóc, từ một ngày một đêm không ăn cơm khóc đến chín ngày giá rét, trời lạnh đất đóng băng, khiến tâm can tỳ phổi ta không chỗ nào ấm áp.

 

Thái phó đương triều chỉ hành nửa lễ trước mặt hoàng đế đứng như trời trồng trước mặt ta và mẫu thân ta.

 

"Yểu Yểu, con nghe phụ thân nói. Phụ thân thật sự không biết sẽ xảy ra chuyện như vậy.

 

"Phụ thân đã thông báo trước với tiểu tử nhà họ Bùi, nếu phụ thân biết trên núi có giặc cướp, phụ thân tự mình đi cũng không thể để con đi được!"

 

Tiếng khóc của mẫu thân ta còn lớn hơn cả ta, bà là con gái của võ tướng, bên ngoài luyện gân cốt da thịt, bên trong luyện hơi thở.

 

Nếu không phải vì danh tiếng của ta, chỉ sợ mẫu thân ta sẽ hét toạc cả trời.

 

"Ông già chết tiệt, ta biết ngay ông chẳng đáng tin chút nào. Năm xưa khi ta thành thân với ông, ông đã không ưa ta, giờ lại còn để Yểu Yểu của ta rơi vào cảnh hiểm nguy. Ta nói cho ông biết, nếu Yểu Yểu của ta xảy ra chuyện gì, ta sẽ không tha cho ông!"

 

Phụ thân ta mặt mày ủ rũ.

 

"Năm xưa khi Thúc Hoài dẫn ta trèo tường đi xem con, con đang cầm một con dao chặt củi lớn trong sân. Vi phu không phải không ưa con, vi phu căn bản không dám nhìn thẳng vào con."

 

Ta và mẫu thân ta ôm đầu nhau khóc một trận, cuối cùng khi bụng ta réo ầm ầm thì mới thôi.

 

Tiểu bếp đã nấu xong thức ăn từ lâu, chỉ đợi ta khóc xong, bưng lên là có thể ăn ngay.

 

Ta bưng một bát canh nóng nhưng tâm trí lại không tự chủ được mà bay đến thư sinh nhìn ta xuống xe, cười một cách tùy tiện.

 

Bát canh nóng trong tay dường như giống như hắn, ấm áp và vừa vặn.

 

Ta ngượng ngùng kéo kéo tay áo mẫu thân ta đang nhìn ta đầy trìu mến.

 

"Mẫu thân, hình như con đã yêu rồi."

 

8

 

Từ nhỏ ta đã thích những người đẹp trai, luôn thích ưu ái họ.

 

Theo mẫu thân ta nói, lý do ta có triệu chứng này là vì hồi nhỏ biểu ca đã dẫn ta đi xem đèn lồng vào ngày lễ hội đèn lồng.

 

Kết quả là không thấy đèn lồng, ngược lại còn thấy kẻ ăn xin.

 

Sau một ngày một đêm bị mất tích, ta đã hôn mê được những người lính có trách nhiệm và có năng lực tìm thấy.

 

Khi ta tỉnh lại sau cơn sốt cao liên tục, ta đã mắc phải chứng bệnh thích nhìn mặt người.

 

Mẫu thân ta nói, nhất định là tên ăn xin đó quá xấu xí, làm ta sợ hãi.

 

Ta rất đồng ý.

 

Mặc dù vì sốt quá cao nên ta đã quên mất hình dáng của tên ăn xin đó.

 

Nhưng câu nói thường ngày, tướng do tâm sinh. Loại người này, tâm địa độc ác như vậy thì có thể đẹp đến mức nào?

 

Mẫu thân ta thương ta, những người hầu hạ bên cạnh ta, không ai là không có dung mạo tinh tế, ăn mặc đẹp đẽ, dáng người khả ái.

 

Phụ thân ta cũng thương ta, không biết ngày nào đó đã nhìn thấy vị thế tử gia họ Bùi tuấn tú vô song, sau khi dò hỏi vài ngày, gặp cha của Bùi Cảnh nghe tin mà đến, lần đầu gặp nhau như cố nhân, lần thứ hai gặp nhau chí hướng tương đồng, lần thứ ba gặp nhau đã định thân.

Chương tiếp
Loading...