Tình Sâu Biết Bao

Chương 2



[Thư nhi, con thấy thế nào?]

 

Ta cung kính hành lễ với hoàng hậu: [Mẫu hậu nói rất đúng nhưng Thư nhi thấy, lời của hoàng tổ mẫu cũng có lý, Thư nhi nguyện để nàng ta ở lại bên cạnh.]

 

Cuối cùng, Hứa Mẫn Chi vẫn ở lại bên cạnh ta.

 

Ta biết nàng ta đã có thể lấy lòng thái hậu, tất nhiên sẽ có cách ở lại trong cung.

 

Chi bằng để nàng ta ở lại bên cạnh, xem nàng ta còn có thủ đoạn gì, còn hơn là để lại mối họa ngầm.

 

Hứa Mẫn Chi, lần này chính là ngươi tự chui đầu vào lưới...

 

5

 

Giống như kiếp trước Hứa Mẫn Chi đã làm, chỉ có điều lần này ta đổi lại, để nàng ta ở bên cạnh ta làm cung nữ.

 

Nàng ta hẳn cho rằng ta chỉ là một tiểu nha đầu tám tuổi ngu ngốc, sau khi mẫu hậu rời đi, Hứa Mẫn Chi cũng không giả vờ nữa, ngay cả ánh mắt nhìn ta cũng tràn đầy khinh thường.

 

Ta không làm khó nàng ta, mà chọn cách giấu tài, từng lời từng cử chỉ vẫn thể hiện sự ngây thơ của trẻ con.

 

Cho đến ngày này, Hứa Mẫn Chi cuối cùng cũng có động thái mới.

 

Ta chơi đu bên ngoài về, khát nước, bèn bảo cung nữ chuẩn bị trà nước.

 

Cung nữ bên cạnh đáp lời, lập tức bưng trà đi về phía ta.

 

Ngay lúc này, ta lại nghe thấy tiếng nói của Hứa Mẫn Chi.

 

[Chỉ cần ta bảo cung nữ đánh rơi chén trà, dọa cho nha đầu ngốc này sợ, rồi ta lại thêm dầu vào lửa, bảo nàng ta nghiêm trị không tha thì cái danh tiếng kiêu căng ương ngạnh của công chúa được tìm về từ bên ngoài này sẽ được xác thực.]

 

[Đến lúc đó, ta muốn xem hoàng hậu còn thích cái đồ ngốc ngang ngược vô lý này không.]

 

Nghe được tiếng lòng, ta không kịp nhắc nhở, Hứa Mẫn Chi đã lén đưa chân ra, cung nữ bưng trà trực tiếp ngã sấp trước mặt ta.

 

Vì ngã rất mạnh, trà trong tay đều đổ hết lên người ta.

 

Hứa Mẫn Chi thấy kế hoạch thành công, là người đầu tiên đứng ra quở trách: [Ngươi to gan, ngươi không có mắt sao? Cố ý đổ trà lên người công chúa phải không?]

 

Nói xong, lại thi lễ với ta: [Công chúa điện hạ, theo nô tỳ thấy, con chó nô tài này rõ ràng là cố ý, nhất định phải nghiêm trị, nếu không, sau này bọn chúng sẽ không coi công chúa ra gì!]

 

Cung nữ kia bị Hứa Mẫn Chi vu oan giá họa, sợ đến run rẩy, liên tục dập đầu cầu xin: [Không phải đâu công chúa điện hạ, nô tỳ không cố ý, xin công chúa tha tội.]

 

Ta bình tĩnh đứng dậy, các cung nữ khác vội vàng lấy khăn tay lau nước trên người ta, còn ta thì nhìn chằm chằm vào cung nữ kia, vẻ mặt ngây thơ vô tội.

 

[Nàng ta chỉ vô tình ngã thôi, vốn đã bị thương, tại sao ta phải phạt nàng ta?]

 

[Ngươi mau đứng dậy đi, trà đổ thì đổ, đổi một chén khác là được.]

 

Nàng cung nữ quỳ dưới đất nghe vậy, lập tức ngây người, rất nhanh lại hướng về phía ta dập đầu: [Tạ ơn công chúa điện hạ.]

 

Hứa Mẫn Chi dường như vẫn chưa cam lòng, tiếp tục xúi giục ta:

 

[Công chúa, người phải nghiêm trị, người từ dân gian trở về, nếu người không giết nàng để răn đe những nô tài này, e rằng sau này những nô tài này đều muốn cưỡi lên đầu người.]

 

Ta vẫn giả bộ ngây thơ vô tội: [Nhưng phụ hoàng vẫn luôn lấy đức phục người, đối đãi khoan dung với mọi người, ta là con gái của người, đương nhiên cũng phải học theo phụ hoàng.]

 

[Nếu thật sự muốn răn đe nô tài, bản công chúa có nên giết ngươi trước để răn đe bọn họ không?]

 

Sắc mặt Hứa Mẫn Chi lập tức tái nhợt.

 

Còn ta thì cười nói: [Được rồi, ta khát nước rồi, nếu nói thêm nữa thì thật sự sẽ khát chết mất.]

 

Dễ dàng lấy mạng nàng như vậy, thật là quá hời cho nàng.6

 

Có lẽ là đã ăn quả đắng, mấy ngày tiếp theo Hứa Mẫn Chi không còn động tĩnh gì mới.

 

Còn tôi sau khi đã quen thuộc với hoàn cảnh trong cung, đã tìm được vị chất tử Tiêu Cẩn An từ nhỏ đã được nước Đại Lịch đưa đến.

 

Trong tòa nhà cũ nát, thiếu niên gầy gò bị mấy tên thái giám đánh đập túi bụi.

 

Mặc dù cậu gầy và nhỏ, mặc dù sức lực không bằng bọn chúng nhưng cậu vẫn không chịu khuất phục mà chống trả.

 

Bọn thái giám càng ra tay tàn độc hơn, mấy tên chồng lên người cậu, đè cho cậu không thể nhúc nhích.

 

Một tên khác cầm một nắm thức ăn thừa trong thùng nước rửa bát, vừa cười lớn vừa nhét vào miệng cậu.

 

Cậu ngoan cố nghiến chặt răng không chịu mở miệng, đổi lại là đối phương cầm gậy thô bạo cạy răng cậu, cho đến khi đầy miệng máu, cũng không hề mở ra nửa phần.

 

Nhìn thấy cảnh này, ngực tôi đau nhói, lớn tiếng quát:

 

[Các ngươi đều đứng dậy cho bổn công chúa, ai cho phép các ngươi bắt nạt hắn như vậy!]

 

Kiếp trước Tiêu Cẩn An chính là sống trong khe hở như vậy, giống như con kiến.

 

Lúc đó cậu bị bọn thái giám này ức hiếp, tôi cũng thường xuyên bị Hứa Mẫn Chi trừng phạt.

 

Hứa Mẫn Chi phạt tôi cọ bô, cậu sẽ ở bên cạnh giúp tôi cọ.

 

Những cung nữ khác bắt nạt tôi, cậu cũng sẽ không màng tất cả mà xông ra trước mặt bảo vệ tôi.

 

Cho dù chờ đợi cậu là sự trả thù tàn bạo hơn của bọn thái giám, cậu vẫn cười nói với tôi: [Đừng sợ, ta là đàn ông, da dày thịt béo, không đau đâu.]

 

[Tiểu Thư, ta sẽ mãi mãi bảo vệ nàng.] Hắn làm tất cả những điều này, có lẽ vì hai người cùng cảnh ngộ, cũng có lẽ vì lần đầu gặp mặt, khi hắn bị đám thái giám đánh đến nửa chết, ta đã cho hắn một chiếc bánh bao nóng hổi.

 

Nhưng số phận vẫn không bao giờ mỉm cười với hắn.

 

Hứa Mẫn Chi ghen tị với sự bảo vệ của ta dành cho hắn nên đã bày mưu hãm hại hắn, vu khống hắn đã làm nhục nàng ta.

 

Hoàng đế nổi giận nhưng vẫn nể tình hắn là hoàng tử nước Đại Lịch nên đã báo chuyện này cho hoàng đế nước Đại Lịch.

 

Hoàng đế nước Đại Lịch sai mẫu phi của hắn mang lễ vật đích thân đến tạ tội.

 

Ngày thứ hai sau khi gặp mẫu phi của hắn, hắn để lại một bức thư viết bằng máu, rồi nhảy từ trên lầu cao xuống.

 

Lúc đó, Hứa Mẫn Chi cao cao tại thượng nhìn ta, nắm lấy tóc ta, ép ta nhìn gần đôi mắt tuyệt vọng và trống rỗng của hắn.

 

[Bản công chúa nói dối thì sao chứ? Ta chỉ không ưa hắn đối xử tốt với ngươi.]

 

[Ngươi có biết hắn đáng thương đến mức nào không? Ngay cả mẫu phi của hắn cũng không tin hắn trong sạch, thậm chí còn bắt hắn quỳ xuống, dập đầu tạ tội ta.]

 

[Đúng rồi, ngươi có biết giọt nước tràn ly khiến hắn chết là gì không?]

 

[Là ta nói với hắn, là ta tìm người bắt chước nét chữ của ngươi, tố cáo hắn vô liêm sỉ, đê tiện, cho nên hắn mới chết trong tuyệt vọng, chậc chậc, thật đáng thương.]

 

...

 

Khuôn mặt không chút máu, đôi mắt trống rỗng đó chồng lên khuôn mặt tái nhợt của thiếu niên trước mắt, ta xông lên, bất chấp tất cả ôm hắn vào lòng.

 

[Tiêu Cẩn An, Tiêu Cẩn An...]

 

Lần này, ta tuyệt đối sẽ không để bi kịch xảy ra.

 

7

 

Ta đưa Tiêu Cẩn An về tẩm cung dưỡng thương.

 

Hắn còn nhỏ tuổi, gầy trơ xương, trên người đầy những vết thương lớn nhỏ.

 

Vết roi, vết bỏng và vết sẹo do vật sắc nhọn đâm, tất cả đều ẩn dưới lớp áo bào trông có vẻ lộng lẫy.

 

Lần này, hắn hôn mê suốt ba ngày ba đêm mới tỉnh lại, mở mắt ra, thấy ta trước mặt, hắn đầy vẻ cảnh giác.

 

Khi nhìn thấy gấm vóc trên người ta, hắn còn nhỏ tuổi nhưng trong mắt đã thoáng hiện một tia ghê tởm.

 

[Các ngươi, những quý tộc Đại Vinh, không định che che giấu giấu nữa, mà đổi thành trắng trợn rồi sao?]

 

[Muốn giết muốn mổ, tùy các ngươi.]

 

Môi hắn khẽ run, có thể thấy được trong lòng hắn đang chịu đựng nỗi đau đớn tột cùng.

 

Ta nhẹ nhàng ôm lấy hắn: [Không, ta chỉ muốn bảo vệ ngươi.]

 

Thật khéo, phụ hoàng bận trăm công nghìn việc, vậy mà lại biết được chuyện ta đưa Tiêu Cẩn An vào tẩm cung.

 

Khi cung nữ báo tin phụ hoàng đến tẩm cung của ta, Hứa Mẫn Chi còn hoảng loạn hơn cả ta.

 

Nàng ta vội vàng chạy đến trước mặt ta quỳ xuống: [Công chúa điện hạ, hoàng thượng vốn không thích vị tiểu điện hạ này, nếu biết người đưa hắn vào tẩm cung, chắc chắn sẽ nổi giận, phải làm sao bây giờ?]

 

Nếu là tính tình kiếp trước của ta, chắc chắn sẽ vì lời nàng ta nói mà hoảng sợ nhưng bây giờ thì khác, ta đã biết ý đồ của nàng ta.

 

Bởi vì dù ta giấu Tiêu Cẩn An ở đâu, nàng ta cũng sẽ giả vờ bất đắc dĩ, khai ra nơi ẩn náu.

 

Phụ hoàng vốn đa nghi, thích người khác thẳng thắn trước mặt mình, kiếp trước Hứa Mẫn Chi chính là nắm bắt được điểm này, mới lấy lòng được phụ hoàng, trở thành công chúa được sủng ái nhất.

 

Vì vậy, ta quay đầu nhìn nàng ta: [Ngươi, tiện tỳ, hoảng cái gì? Tiểu điện hạ là khách, dù bản công chúa đưa hắn vào tẩm cung thì sao?]

 

[Đại quốc uy nghiêm, phụ hoàng của ta là minh quân, sẽ không hẹp hòi như vậy.]

 

Vừa dứt lời, tiếng cười sảng khoái của phụ hoàng đã truyền vào tai.

 

[Nói hay, không hổ là công chúa của trẫm, lời nói và suy nghĩ đều giống trẫm.]

 

Tất cả mọi người đều quỳ xuống, ta cũng theo đó hành lễ, bên tai lại truyền đến giọng nói của Hứa Mẫn Chi:

 

[Đáng ghét, tiểu tiện nhân trông có vẻ ngu ngốc này sao lại thông minh như vậy?]

 

nhân phụ hoàng hỏi thăm, ta lại nói lại quan điểm của mình một lần nữa.

 

Chỉ là phân tích lợi hại cho phụ hoàng, cho dù nước Đại Lịch không bằng triều đại Đại Vinh của ta nhưng đối với vị tiểu hoàng tử này vẫn nên đối đãi theo lễ nghĩa.

 

Đặc biệt là câu nói cuối cùng, khiến phụ hoàng hoàn toàn kiên định niềm tin đối xử tốt với Tiêu Cẩn An.

 

Ta nói: [Phụ hoàng, thiên hạ ngày nay chia làm hai, lòng phụ hoàng hướng về thiên hạ, sớm muộn gì cũng sẽ thống nhất hai nước, phụ hoàng vốn nhân từ, được lòng dân.]

 

[Nếu vị tiểu hoàng tử này được phụ hoàng bồi dưỡng, một là có thể tuyên bố với thiên hạ về sự khoan dung của phụ hoàng, hai là sau này thống nhất thiên hạ, cũng có thể cho mọi người biết, bất kể là ai, chỉ cần là thần dân trên đất nước của phụ hoàng, đều sẽ không bị bạc đãi.]

 

8

 

Tất nhiên, ta nói câu này là thì thầm bên tai phụ hoàng.

 

Phụ hoàng nghe vậy, càng thêm vui mừng, sau khi trở về tẩm cung, liền ban thưởng cho Tiêu Cẩn An một cung điện mới ngay cạnh ta.

 

Không chỉ vậy, còn xử tử mấy tên thái giám trước đây đã bắt nạt Tiêu Cẩn An.

 

Sau một loạt hành động này, trong toàn bộ hoàng cung triều Đại Vinh, không còn ai dám bắt nạt Tiêu Cẩn An nữa.

 

Mẫu hậu vẫn vô cùng lo lắng cho tình hình của ta, đã có mấy lần nổi sát tâm với Hứa Mẫn Chi.

 

Nếu không phải vì ta, nàng ta đã chết mấy lần rồi.

 

Nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc để nàng ta chết.

 

Mẫu hậu muốn nói lại thôi, vẻ mặt vô cùng bất lực.

Chương trước Chương tiếp
Loading...