Tình Sâu Biết Bao

Chương 1



1

 

[Bẩm nương nương, hai đứa trẻ nô tài đã đưa đến cho người.]

 

Giọng nói quen thuộc và ẻo lả của thái giám Lưu vang lên, ta như bừng tỉnh khỏi giấc mơ.

 

Ngẩng đầu lên, vừa vặn chạm phải ánh mắt của hoàng hậu.

 

Bà ấy còn trẻ, chỉ mới ngoài hai mươi, vẫn cao quý và không thể xâm phạm như trước.

 

Nhưng chỉ trong chốc lát chạm mắt, ta lập tức cúi xuống.

 

Sự vui mừng trong lòng khiến cơ thể ta bắt đầu run rẩy không tự chủ.

 

Ta đã được tái sinh.

 

Và được tái sinh vào năm tám tuổi, ngày ta và Hứa Mẫn Chi được thái giám Lưu đưa về cung để thử máu nhận thân.

 

Kiếp trước, ta vô cùng sợ hãi, rụt rè cúi đầu.

 

Ngược lại, Hứa Mẫn Chi lại vô cùng thản nhiên, cho dù không thử máu nhận thân thì bất kỳ ai nhìn vào cũng đều thấy ta là nha hoàn, còn nàng ấy mới là chủ tử.

 

Kết quả cũng đúng như vậy.

 

Khi thử máu nhận thân, là công chúa thực sự nhưng máu của ta không thể hòa tan với máu của hoàng đế.

 

Còn máu của Hứa Mẫn Chi thì hòa tan với máu của hoàng đế, từ đó trở thành công chúa.

 

Cho đến khi ta sắp chết, Hứa Mẫn Chi mới đích thân nói cho ta biết thì ra ta mới là công chúa thực sự.

 

Còn nàng ấy, là người xuyên không đến từ thế giới khác.

 

Ta vẫn còn nhớ giọng điệu khinh thường của nàng ấy khi nói: [Chỉ là một thổ dân của chế độ phong kiến, cho dù để ngươi sống lại một lần nữa, cũng không đấu lại được ta, người đến từ thế giới tương lai.]

 

Đang suy nghĩ thì lại nghe thái giám Lưu lên tiếng:

 

[Bẩm nương nương, nô tài có một đề nghị, vì hai đứa trẻ đều có vết bớt, hay là thử máu nhận thân xem sao?]

 

Ta đột nhiên nắm chặt tay, kiếp trước, ta chính là thua ở chỗ thử máu nhận thân.

 

Sau đó, ta nghe thấy giọng nói của Hứa Mẫn Chi: [Thử máu nhận thân thật là ngu ngốc nhưng cũng chính là cơ hội.]

 

[Nếu trong nước có phèn trắng thì bất kỳ loại máu nào cũng có thể hòa tan.]

 

[Cho dù nàng ấy có thực sự là công chúa thì sao, ta chỉ cần dùng một chút thủ đoạn, vinh hoa phú quý sẽ nằm trong tay ta.]

 

Ta nhìn về phía Hứa Mẫn Chi, xác nhận rằng nàng ấy không hề mở miệng nói chuyện.

 

Còn về phần hoàng hậu và thái giám Lưu thì giống như không nghe thấy gì cả.

 

Đang lúc ta suy nghĩ rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra thì ngẩng đầu lên, ta thấy hoàng hậu dùng giọng điệu vô cùng kiềm chế nhìn ta nói: [Không cần thử nữa, nàng ấy mới là công chúa.]

 

2

 

Không chỉ ta kinh ngạc, mà ngay cả Hứa Mẫn Chi cũng kinh ngạc.

 

Chẳng lẽ hoàng hậu cũng...

 

Tiếp đó, ta lại nghe thấy giọng nói của Hứa Mẫn Chi.

 

[Chuyện gì thế này? Mụ già yêu quái này nói không cần thử nữa?]

 

[Không được, ta phải nghĩ cách, nhất định phải bắt ả thử máu nhận thân.]

 

Ta khẳng định, Hứa Mẫn Chi không hề nói chuyện.

 

Còn những gì ta vừa nghe được, kỳ thực chính là tiếng lòng của nàng ấy.

 

Bên cạnh, thái giám Lưu cũng lên tiếng vào lúc này: [Bẩm nương nương, việc tìm lại công chúa là chuyện hệ trọng, vẫn nên thử cho chắc...]

 

Nào ngờ, lời của thái giám Lưu còn chưa dứt, đã bị hoàng hậu cắt ngang.

 

[Ngươi to gan!]

 

[Bản cung là mẫu thân, lẽ nào lại không nhận ra con gái mình hay sao? Bản cung nói là nàng thì chính là nàng.]

 

Hứa Mẫn Chi bất chấp nguy hiểm, quỳ phịch xuống đất, cung kính mở miệng: [Bẩm hoàng hậu nương nương, dân nữ cho rằng lời của công công có lý, việc nương nương tìm lại công chúa không phải chuyện đùa.]

 

[Để tránh lời ra tiếng vào, vẫn nên thử máu nhận thân cho thỏa đáng, xin nương nương cân nhắc.]

 

Hoàng hậu không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn nàng ấy, còn ta cũng tỉ mỉ quan sát Hứa Mẫn Chi bên cạnh.

 

Kiếp trước, ngay từ đầu, nàng ấy đã thể hiện mình thông minh hơn ta, xử lý mọi việc tốt hơn ta.

 

Hơn nữa, lại có thân phận là con gái duy nhất của hoàng đế và hoàng hậu, sau khi thử máu nhận thân, Hứa Mẫn Chi được phong làm công chúa Gia Hòa.

 

Lại bởi vì thiên tư thông minh, làm thơ hay, hoàng đế càng thêm sủng ái nàng ấy, đạt đến mức chưa từng có.

 

Lúc đó ta không hiểu nhưng giờ nghĩ lại, một tiểu cô nương tám tuổi, cho dù thông minh đến đâu thì cũng thông minh đến mức nào chứ.

 

Nhưng nếu thân thể của một tiểu cô nương tám tuổi lại chứa đựng linh hồn của một nữ tử trưởng thành, thêm vào đó nàng ta lại đến từ dị giới thì mọi chuyện đều hợp lý cả.

 

[Nếu bản cung vẫn không đồng ý thì sao?]

 

Ta rất rõ ràng, nếu không đồng ý, Hứa Mẫn Chi chắc chắn sẽ nghĩ ra cách khác.

 

Hơn nữa, Hứa Mẫn Chi nói cũng đúng, cho dù hoàng hậu thừa nhận ta là con gái của bà ta thì văn võ bá quan chưa chắc đã thừa nhận ta là công chúa.

 

Vì vậy, ta rất thoải mái quỳ xuống: [Xin nương nương cho phép chúng ta thử máu nhận thân.]

 

Hoàng hậu nhìn ta, hơi nắm chặt tay, im lặng một lát rồi mới mở miệng: [Được.]

 

3

 

Ta và Hứa Mẫn Chi nhanh chóng được đưa đến đại điện.

 

Lần thử máu nhận thân đó, chúng ta cũng làm trước mặt văn võ bá quan, lần này cũng vậy.

 

Thái giám Lưu nhận hai bát nước trong từ tay cung nữ, đặt trước mặt ta và Hứa Mẫn Chi.

 

Sau đó, một tiểu thái giám đâm thủng ngón tay hoàng đế, nhỏ hai giọt máu vào hai bát.

 

Thấy Hứa Mẫn Chi chuẩn bị tiến lên, ta liền nhanh chân hơn một bước, cắn thủng ngón tay, nhỏ một giọt máu vào bát mà nàng ta định nhỏ vào.

 

Có lẽ vì chuyện xảy ra quá đột ngột, Hứa Mẫn Chi ngẩn người.

 

Sau đó, nàng ta không tự chủ được mà kêu lên: [Ngươi làm gì vậy? Rõ ràng là ta muốn thử bát này.]

 

Ta không nói gì, vẫn bình tĩnh đứng đó, ánh mắt liếc thấy lông mày hoàng đế hơi nhíu lại.

 

Lúc này, hai giọt máu đã hòa vào nhau, văn võ bá quan không ai không xuýt xoa.

 

[Hòa rồi hòa rồi.]

 

[Ta đã nói vị này dung mạo phi phàm, chắc chắn là công chúa, quả nhiên ta đoán đúng.]

 

[Chỉ có công chúa thực sự mới có khí chất vương giả như vậy.]

 

Ta cố nén sự chế giễu trong lòng.

 

Chỉ là một đám người xu nịnh mà thôi.

 

Kiếp trước thử máu nhận thân, bọn họ cũng nói như vậy về Hứa Mẫn Chi.

 

Ta lặng lẽ nhìn Hứa Mẫn Chi, nhàn nhạt mở miệng: [Đến lượt ngươi rồi.]

 

Hứa Mẫn Chi nghiến chặt răng, đưa tay ra, mặc cho thái giám đâm thủng tay nàng ta.

 

Máu tươi nhỏ vào bát, có thể thấy nàng ta rất căng thẳng.

 

Nhưng kết quả vẫn khiến nàng ta thất vọng, hai giọt máu đó không hề hòa vào nhau.

 

Lần này, Hứa Mẫn Chi không thể nhịn được nữa, nước mắt tuôn rơi như mưa.

 

Nhưng nàng ta vẫn cố nén, lặng lẽ quỳ xuống, cùng quần thần hô to: [Chúc mừng hoàng thượng tìm lại được công chúa điện hạ.]

 

Nhưng trong lòng lại nghiến răng nghiến lợi: [Chờ đấy, cho dù ngươi là công chúa thì thế nào, với năng lực của ta, vẫn có thể dẫm ngươi dưới chân!]

 

4

 

Tối hôm đó, hoàng hậu ôm chặt lấy ta, vừa khóc vừa xin lỗi.

 

[Xin lỗi Thư nhi, đều tại mẫu hậu... Con yên tâm, lần này mẫu hậu nhất định sẽ bảo vệ con thật tốt.]

 

Ta rất chắc chắn, hoàng hậu cũng đã trọng sinh.

 

Kiếp trước sau khi thử máu nhận thân, ta đáng lẽ phải được ban thưởng một trăm lượng bạc rồi bị đuổi khỏi cung nhưng lại bị Hứa Mẫn Chi ngăn cản.

 

Nàng ta chớp đôi mắt to ngây thơ vô tội, nũng nịu trong lòng hoàng hậu.

 

[Mẫu hậu, trong cung này ngoài phụ hoàng mẫu hậu ra, con không quen biết ai cả, với nàng ta lại có chút duyên phận, hay là để nàng ta ở lại bên cạnh con đi ạ?]

 

Ta biết, ở đâu nàng ta cũng không yên tâm, chi bằng để ở bên cạnh.

 

Dù sao thì có gì thú vị hơn việc hành hạ một công chúa vốn dĩ phải cao cao tại thượng?

 

Cứ như vậy, ta trở thành cung nữ thấp hèn nhất trong hoàng cung, chuyên rót trà dâng nước, thỉnh thoảng còn bị nàng ta dùng làm bao cát để trút giận.

 

Kiếp này, Hứa Mẫn Chi cũng đáng lẽ phải bị đuổi khỏi cung nhưng ngày hôm sau, thái hậu lại đích thân đưa Hứa Mẫn Chi đến tẩm cung của mẫu hậu.

 

[Ta thấy nha đầu này rất hợp mắt, lại cùng Thư nhi cùng năm cùng tháng cùng ngày sinh, hay là cho phép nó ở lại bên cạnh Thư nhi làm bạn, hoàng hậu thấy thế nào?]

 

Không cần nghe Hứa Mẫn Chi nghĩ gì, ta cũng có thể đoán được nàng ta đang tính toán điều gì.

 

Chỉ là mượn cớ ở lại trong cung, rồi tìm cơ hội cướp đi mọi thứ thuộc về ta.

 

Một tiểu cô nương mà ngay cả thái giám trong cung cũng có thể mua chuộc để động tay động chân vào nước thử máu thì chắc chắn không đơn giản.

 

[Theo ý con dâu thì không cần đâu ạ.]

 

[Thư nhi vốn đã lưu lạc dân gian, không hiểu lễ nghĩa, nếu bên cạnh lại có thêm một nha đầu nhà quê không biết lễ nghĩa, e rằng sẽ làm hư nàng ấy.]

Chương tiếp
Loading...