Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Tiếng Chim Oanh Hót
Chương 2
Ta chưa từng học bơi, liều mạng vung tay giãy giụa nhưng vô ích.
Trong nước chìm chìm nổi nổi.
Ta mơ hồ nghe thấy có người nhảy xuống nước, mà bàn tay đang quờ quạng của ta, bị một bàn tay ấm áp nắm lấy.
Đầu ngón tay thô ráp, có chút chai sạn.
Chàng gọi ta: [Oanh Oanh.]
6
Sau khi rơi xuống nước bị cảm lạnh, ta mắc bệnh nặng.
Trong phòng mỗi ngày đều là mùi thuốc, uống đến nỗi trước mắt ta có thể nhìn thấy những vì sao lấp lánh.
Thị nữ tận tâm tận lực, ngày đêm canh giữ bên giường ta.
Liên tiếp mấy ngày ta đều không gặp phu quân.
[Hầu gia thật là, phu nhân bệnh thành như vậy, đều là do nhị phu nhân gây họa. Chàng không đòi công bằng cho người cũng thôi, ngay cả đến thăm cũng không!]
Tiểu thị nữ bất bình thay ta.
[Còn không bằng thế tử, tuy không phải con ruột của người nhưng hôm đó thấy người rơi xuống nước, chàng không nói hai lời liền nhảy xuống hồ cứu người.]
[Ngay cả con ruột của người, cũng chỉ như vậy thôi.]
Ta vốn nằm trên giường nghe nàng ta nhỏ giọng lẩm bẩm, trong lòng đột nhiên hẫng một nhịp.
[Là thế tử cứu ta?]
[Đúng vậy,] giọng tiểu thị nữ trong trẻo, [Hôm đó có rất nhiều người, mọi người đều nhìn thấy, sau khi người rơi xuống nước, nhị phu nhân mặt mày tái mét.]
[Chỉ có thế tử quyết đoán, nhảy xuống hồ!]
Ta nắm lấy tay nàng ta, [Thế tử là ai?]
[Nô tỳ sao dám gọi tên thế tử, người biết chàng mà, chính là đích trưởng tử của Hầu gia.]
Đích trưởng tử, Thẩm Hành Chu.
Không đúng.
Hôm đó cứu ta rõ ràng là phu quân, đầu ngón tay chàng có chai sạn, nắm lấy cổ tay ta rất dụng lực.
Chàng sẽ gọi ta là Oanh Oanh.
Sao lại biến thành Thẩm Hành Chu rồi?
Trong lòng ta có điều bất thường, không nằm được nữa, bảo thị nữ hầu hạ ta mặc quần áo, mang theo cả bút mực quý giá đi tìm Thẩm Hành Chu.
Hôm nay chàng có thơ hội, không ở nhà.
Ta liền đợi ở viện của chàng.
Ta không biết đã đợi bao lâu, ngay cả tiếng chim trên cây cũng đã mệt mỏi, mới nghe thấy tiếng bước chân rất nhẹ.
Giọng nam lạnh lùng hỏi ta.
[Mẫu thân, người tìm nhi?]
7
Ta theo tiếng tìm kiếm.
Tất nhiên là không nhìn thấy gì.
Chỉ là giọng nói của chàng trong trẻo dễ nghe, không giống như giọng trầm khàn của phu quân, ta vịn vào bàn đá đứng dậy.
[Trung thu rơi xuống nước, đa tạ chàng đã cứu ta. Trước đó cũng là chàng ở trước mặt lão phu nhân giải vây cho ta, không biết chàng có gì cần không, ta mang theo chút bút mực tặng chàng.]
Ta thử dò xét bước ra hai bước.
Thật khéo, bị đá trước mặt vấp phải, liền ngã về phía trước.
Chàng không nhúc nhích.
Dường như không muốn đỡ ta.
Trong lòng ta chùng xuống nhưng lại thở phào nhẹ nhõm, khi chuẩn bị ngã xuống đất thì rơi vào vòng tay ấm áp.
[Cẩn thận.]
[Để chàng chê cười rồi.] Ta giả vờ đẩy chàng ra, lại đi tìm tay chàng, [Trên ngón tay chàng hình như có vết thương, vừa khéo ta có thuốc.]
Thẩm Hành Chu nắm lấy bàn tay đang quấy phá của ta.
[Mẫu thân,] giọng chàng rất nhẹ nhưng như tảng đá đè lên tim ta.
[Người đang thăm dò gì?]
8
Ta bỏ chạy thục mạng.
Trong lòng có chút hối hận: Ta không nên nghi ngờ Thẩm Hành Chu.
Chàng là con trai của nguyên phối Hầu gia, vừa sinh ra đã được phong làm thế tử, từng nghe thị nữ nói về chàng.
Quân tử đoan phương, như ngọc như mài.
Một người như chàng, hẳn chỉ coi ta là mẫu thân, ta sao có thể nghĩ bậy bạ về chàng.
Còn đi thăm dò chàng.
Ta mơ mơ màng màng nghĩ, chỉ cảm thấy là do ta suy nghĩ nhiều, sắp ngủ thiếp đi thì cảm thấy có thứ gì đó ướt át trên mặt.
[Oanh Oanh.] Chàng trêu ta.
[Phu quân?] Ta mơ màng mở mắt, thuận thế ôm lấy cổ chàng, [Sao giờ chàng mới đến?]
Chàng yêu thương hôn lên trán ta, nhẹ nhàng vỗ về ta, [Gần đây triều chính nhiều việc, không thể quan tâm đến nàng, bệnh đã đỡ hơn chưa?]
Ta ít khi bị bệnh.
Lần này nằm trên giường dưỡng bệnh nửa tháng, ngày nào cũng có người châm cứu bốc thuốc cho ta, ngoài di chứng rơi xuống nước đã khỏi.
Dường như mắt cũng khác với ngày thường.
Không phải hoàn toàn không có màu sắc, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy những đường viền mơ hồ, ví dụ như lúc này.
Ta có thể nhìn thấy bóng dáng thanh tú, chàng dường như đang ngồi bên giường.
Ta giơ tay chạm vào đám mây khói này nhưng lại chọc vào môi chàng.
[Sức khỏe đã tốt hơn nhiều rồi, chỉ là trong lòng nhớ chàng.] Ta vuốt ve khuôn mặt chàng, [Chàng luôn không đến thăm ta.]
Phu quân cười nhẹ, [Oanh Oanh, nàng đang dỗ ta. Nếu nhớ ta, sao nàng lại không biểu lộ gì?]
Nhiệt độ từ lòng bàn tay chàng truyền đến, hơi ấm thấm dần vào xương cốt ta, lúc đầu là ấm áp, sau đó trở nên nóng bỏng.
Ta khóc nức nở trong lúc sôi trào.
Cắn vào cổ tay chàng.
Phu quân đau cũng không kêu, chỉ khẽ rên một tiếng, dùng ngón tay miêu tả trên lông mày và đôi mắt ta.
[Về sau nếu có chuyện gì không gặp được ta, có thể đi tìm thế tử, chàng ta đối với nàng...] Phu quân dừng lại một chút mới nói, [Một lòng một dạ.]
[Đừng.]
Ta lập tức từ chối nhưng đổi lại là sự xâm chiếm như mưa rào của phu quân, chàng vừa vui mừng vừa thất vọng.
Chàng gọi tên ta: [Oanh Oanh.]
9
Phu quân ngày càng dậy sớm.
Mỗi ngày khi ta tỉnh dậy, chăn gối bên cạnh đã nguội lạnh, thậm chí khiến người ta mơ hồ, đêm qua chàng đã ngủ bên cạnh ta.
Cùng ta lên đỉnh núi Vu Sơn.
Chỉ là ta tự lừa mình dối người một giấc mộng.
Liên tiếp mấy ngày đều không bắt được chàng nhưng mắt ta nhìn đồ vật ngày càng rõ ràng.
Không còn là một đám sương mù mờ mịt nữa.
Lão đại phu khám bệnh phong hàn cho ta từng nói, bệnh mắt này của ta không phải bệnh, mà là độc thai.
Nếu không gặp được chàng thì cả đời này sẽ mù.
Lúc đó, ta không để lời ông ta vào lòng. Nhưng giờ đây, ta đứng bên cửa sổ, gió nhẹ thổi vào mặt.
Có thể nhìn thấy cây hoa quế trong sân, nở hoa màu vàng nhạt; có thể nhìn thấy bức chân dung phu quân trong phòng.
Râu dài, đẹp trai.
Ta không nói chuyện này với bất kỳ ai, trong lòng muốn phu quân là người đầu tiên biết tin vui này.
Phu quân đến phòng ta vào đêm khuya.
Chàng đã quen với việc ta mù, ban đêm vào phòng cũng không thắp đèn, chỉ lặng lẽ ngủ bên cạnh ta, hôn lên má ta.
Ta ôm lấy cổ chàng thì thầm bên tai chàng: [Phu quân, ngày mai chàng dậy sớm đừng đi.]
[Ta có tin vui muốn nói với chàng.]
Phu quân cắn vành tai ta, giọng khàn khàn, [Tin gì mà phải đợi đến ngày mai?]
Ta ôm lấy cánh tay chàng, [Phật dạy, không được nói.]
[Ngày mai, chỉ một lát thôi.]
Những nụ hôn dày đặc rơi xuống.
Mượn ánh trăng, ta nhìn thấy trong đêm tối, đôi mắt chàng sáng như sao.
Đêm nay, ta không ngủ ngon.
Phu quân vừa động đậy, ta liền mở mắt tỉnh dậy, nhìn trời vẫn tối đen như mực.
Cứ giày vò như vậy bốn năm lần.
Cuối cùng phu quân cũng đứng dậy, chàng nằm nghiêng, một tay chống cằm, một tay nhẹ nhàng vỗ vai ta.
[Oanh Oanh, Oanh Oanh.]
Trời đã sáng rõ.
Ta quay đầu, mở mắt nhìn chàng nhưng người trước mắt chỉ là một thiếu niên, tuyệt không phải Trường Khánh hầu.
Mắt phượng mày ngài, mặt trắng môi hồng, nụ cười ấm áp.
Dung mạo này——rõ ràng là đích trưởng tử của ta!
10
Ta lùi về sau.
Suýt nữa ngã xuống giường, bị Thẩm Hành Chu dùng cánh tay dài kéo lại, ngã vào lòng chàng.
Nhưng ta thực sự quá kinh ngạc.
Không hề che giấu vẻ kinh hoàng trên mặt, bị chàng nâng cằm lên, [Oanh Oanh, không phải nàng có tin vui muốn nói với ta sao?]
Giọng nói khàn khàn, tuyệt không phải âm thanh va chạm của kim loại.
Một hơi thở nghẹn ở cổ họng, không lên được cũng không xuống được, những lời đã chuẩn bị sẵn không thể nói ra được.
Ta phải nói với chàng thế nào, phu quân, ta có thể nhìn thấy rồi, chàng vui không?
Chàng không phải phu quân của ta.
Mặc dù có quan hệ vợ chồng nhưng lại là danh nghĩa mẹ con.