Tiếng Chim Oanh Hót

Chương 1



1

 

Ngày thứ hai sau khi thành thân, ta đã bị phạt quỳ ở Thọ An đường hai canh giờ.

 

Nguyên nhân chỉ là vì, ta mắc bệnh về mắt, khi dâng trà cho thái thái.

 

Vì mù lòa, ta vô tình làm đổ một chén trà nóng xuống đất.

 

Ta quỳ dưới ánh mặt trời, trong lòng hoảng hốt, người cũng lảo đảo.

 

Cho đến khi một cánh tay hữu lực đỡ ta dậy, trên người chàng có mùi mực thơm ngát.

 

[Mẫu thân, đứng dậy đi.]

 

Chàng gọi ta là mẫu thân.

 

Phải là đích trưởng tử của Hầu gia, Thẩm Hành Chu.

 

Lòng bàn tay chàng hữu lực, đỡ lấy cánh tay ta nhưng dường như lại chống đỡ cả xương sống của ta, [Mẫu thân, đừng để trong lòng.]

 

Thẩm Hành Chu cười, [Chỉ là... một chén trà.]

 

Miệng chàng nói nhẹ nhàng nhưng chính vì chén trà này, ta đã phá vỡ quy củ của Hầu phủ, bị phạt quỳ trước điện.

 

Giờ này, thời hạn chưa đến, Thẩm Hành Chu đã vội vã đến bên ta.

 

Có ai sẽ trách phạt chàng không?

 

Ta nhìn về phía Thẩm Hành Chu.

 

Trước mắt một màu đen kịt, lại hoảng loạn quay đầu đi.

 

[Mẫu thân, có phải mệt rồi không?] Thẩm Hành Chu hẳn cũng đang nhìn ta, giọng chàng ấm áp dễ nghe, khiến tai ta ngứa ngáy.

 

Chàng gọi thị nữ đỡ ta, [Phụ thân bảo ta đưa người về.]

 

Lòng bàn tay ướt đẫm, tim đập như trống.

 

Ta đáp chàng: [Được.]

 

Bỗng nhớ đến ngày đó khi chàng đến đón dâu, chàng thì thầm bên tai ta:

 

[Mẫu thân mới, vậy mà lại trẻ trung đến thế.]

 

2

 

Ta chỉ là tiểu thư không được coi trọng nhất của nhà họ Tạ giàu có.

 

Mẫu thân mất sớm, phụ thân lạnh nhạt.

 

Năm cập kê đi lễ cầu nguyện, lại bị mù cả hai mắt.

 

Đến tuổi lấy chồng, lại bị cha gả cho Trường Khánh Hầu đã già làm kế thất.

 

Phủ Trường Khánh Hầu cưới con gái nhà họ Tạ, có thể nhận được mười vạn lượng bạc trắng của phủ Tạ.

 

Còn phủ Tạ, đang cần một mối thông gia quyền quý, để thông suốt các mối quan hệ.

 

Ta không có ai bảo vệ.

 

Mù cả hai mắt, ngay cả cửa nhà cũng không thoát ra được.

 

Dứt khoát không khóc không nháo.

 

Ngồi lên kiệu nhỏ của Hầu phủ đến đón người.

 

Nghe thị nữ nói, người đến đón dâu còn rất trẻ, phong thần tuấn lãng nhưng lại lạnh lùng, sắc mặt rất khó coi.

 

Không phải phu quân đã ngoài bốn mươi của ta, Trường Khánh Hầu.

 

Mà giống như đích trưởng tử nổi danh kinh thành của chàng, Thẩm Hành Chu.

 

Nghe nói tính tình chàng kỳ quái, không thích nói chuyện.

 

Nhưng hôm nay chàng đã giải vây cho ta.

 

Còn gọi ta là mẫu thân.

 

Ta cũng nên đối xử tốt với chàng.

 

3

 

Ta [gặp] phu quân vào ban đêm.

 

Câu đầu tiên chàng nói khi vào phòng là: [Sao không thắp đèn?]

 

Ta vội vàng đứng dậy, mò mẫm đi về phía chàng, [Là phu quân sao? Thiếp không biết trời đã tối rồi...]

 

Chỉ là khi quỳ ở Thọ An đường, đầu gối bị thương.

 

Chưa đi được hai bước, hai đầu gối đau nhói, ta sắp ngã, may mà được chàng đỡ.

 

[Không bôi thuốc sao?] Phu quân bế ta lên, đặt lên giường, [Sau này đừng sợ bọn họ.]

 

Chàng vén váy ta lên, bàn tay ấm áp xoa lên đầu gối.

 

[Không sao.] Ta ngồi trên giường, trong lòng có chút lo lắng.

 

Kinh thành có rất nhiều lời đồn đại về Trường Khánh Hầu.

 

Nói rằng chàng mệnh cứng khắc thê, trước ta đã khắc chết ba người vợ; cũng có người nói chàng giết người như ngóe, mỗi ngày đều có xác chết vô danh được khiêng ra khỏi hậu viện của Hầu phủ.

 

Chàng còn tham tài háo sắc, lưu luyến chốn lầu xanh ở kinh thành, cả tháng không về nhà.

 

Nhưng đêm động phòng hoa chúc hôm qua, chàng đã uống rượu hợp cẩn với ta.

 

Đối xử với ta rất dịu dàng.

 

Khi ta nói đau, chàng liền nhẫn nại không động đậy, những giọt mồ hôi to như hạt đậu rơi xuống cổ ta, nhẹ nhàng hỏi ta có được không?

 

Có lẽ là lời đồn đại...

 

Ta nắm lấy tay phu quân, [Hôm nay nhờ Đại lang giải vây cho thiếp, phu quân có biết chàng ấy thích gì không? Trong của hồi môn của thiếp cũng có thể chọn hai thứ hữu dụng, tặng cho chàng ấy.]

 

Giọng phu quân rất khàn, nhẹ nhàng ừ một tiếng.

 

[Đại lang?]

 

Ta đột nhiên cảm thấy mặt nóng lên, [Chàng ấy là trưởng tử trong phủ, không nên gọi là Đại lang sao?]

 

Phu quân cười khẽ.

 

Sau đó nắm tay ta, nằm trên đùi ta lắc lư, [Ta mới nghe thấy cách gọi này lần đầu.]

 

[Khá đặc biệt.]

 

Bàn tay nắm lấy ta, đầu ngón tay có một lớp chai mỏng, xoa xoa trên mu bàn tay ta, hơi ngứa.

 

Ta thấy lạ trong lòng nhưng vẫn nắm lại, [Phu quân nói trước đi, đừng cười nữa.]

 

Phu quân suy nghĩ một chút, [Chàng ấy xuất thân từ Hầu phủ, tự nhiên là không thiếu ăn thiếu mặc, chỉ là từ nhỏ đã mất mẹ, có lẽ trong lòng có khuyết điểm.]

 

[Ta hiểu.]

 

Ta cũng mất mẫu thân từ nhỏ.

 

4

 

Năm tuổi, mẫu thân mất.

 

Phụ thân rất nhanh đã đón tiểu nương vào phủ, bọn họ cùng đệ đệ muội muội là một nhà.

 

Còn ta là người ngoài.

 

Sau khi thắp hương trở về, ta đột nhiên không nhìn thấy gì nữa, tiểu nương bàn bạc với phụ thân, người như ta đã không ai muốn.

 

Chi bằng gả cho Trường Khánh Hầu làm kế thất.

 

Ta liền gả đến Hầu phủ, mặc dù cuộc sống trong hậu viện rất khó khăn nhưng may mắn thay phu quân rất dịu dàng.

 

Sau khi ân ái, phu quân ngủ lại bên ta.

 

Ta đưa tay ra, mò mẫm trên người chàng, bị chàng nắm lấy cổ tay, [Vừa rồi còn chưa đủ sao?]

 

Giọng chàng khàn khàn, lại có chút ướt át.

 

Ta liên tục lắc đầu, [Muốn sờ mặt chàng, biết chàng trông như thế nào?]

 

Chàng nắm tay ta từ từ đưa lên, từ môi, chóp mũi, lông mày, mắt, rồi đến trán.

 

Nhất định là một dung mạo rất tuấn tú.

 

Chỉ là đã ngoài bốn mươi nhưng lại không có râu.

 

Tay ta trượt xuống, đầu ngón tay dừng lại ở khóe môi chàng.

 

Phu quân khẽ mở miệng, ngậm lấy đầu ngón tay ta, chàng gọi ta: [Oanh Oanh.]

 

[Nàng muốn nhìn thấy không?]

 

[Tự nhiên là muốn.] Ta cố gắng mở to mắt nhưng trước mắt vẫn là một màu đen, [Muốn nhìn thấy dáng vẻ của chàng.]

 

[Muốn thêu khăn tay, may quần áo cho chàng, rửa tay nấu canh, ta biết rất nhiều.]

 

Phu quân cười khẽ, [Vừa khéo ta quen biết một vài danh y.]

 

[Nàng đã muốn nhìn thấy thì phải để nàng toại nguyện.]

 

5

 

Phu quân lần lượt mời danh y đến phủ.

 

Bọn họ bắt mạch, châm cứu, kê đơn, cuối cùng luôn để lại một câu, [Bệnh của phu nhân, khó chữa.]

 

Mặc dù trong lòng có chút tiếc nuối nhưng ta đã sớm có dự liệu.

 

Cũng không đến nỗi quá đau buồn.

 

Phu quân ban ngày thường không ở trong phủ, mỗi ngày đều rất muộn mới về, trời còn chưa sáng đã đi.

 

Ngay cả thị nữ cũng nói chàng thần không thần quỷ không ra quỷ.

 

Ta nghe xong muốn cười, chẳng trách danh tiếng của chàng bên ngoài lại kém như vậy, ngay cả thị nữ trong phủ cũng không hiểu rõ con người chàng.

 

Chớp mắt đã đến tiệc Trung thu.

 

Lão phu nhân yêu cầu các viện đều đến Thọ An đường dùng bữa, trên đường ta gặp nhị phòng phu nhân.

 

Nàng ta khinh thường ta, cũng không chịu gọi ta là trưởng tỷ, [Thật sự là xuất thân từ thương hộ sa sút, chưa từng thấy qua thế giới, chỉ là một bữa tiệc bình thường mà cũng ăn mặc lòe loẹt như vậy.]

 

[Sợ là biết đại ca tối nay sẽ về nhà, muốn trói buộc Hầu gia đi!] Nàng ta vừa nói vừa cười khẩy.

 

Ta thấy nàng ta thật kỳ lạ.

 

Nếu phu quân một tháng không về nhà, vậy ngày ngày cùng ta ân ái là ai?

 

[Nhị phu nhân vẫn nên quản lý đôi mắt của mình đi, chỉ là trang sức bình thường, vậy mà khiến ngươi đỏ mắt rồi.]

 

Ta vỗ vỗ các thị nữ.

 

Ra hiệu cho bọn họ tránh nhị phòng, đưa ta đến Thọ An đường.

 

Nhưng không biết nhị phu nhân phát điên cái gì, đột nhiên lớn tiếng ầm ĩ, ta vô thức muốn tránh đi.

 

Không ngờ nàng ta cố ý đẩy ta.

 

Nàng ta đẩy mạnh, mà ta lại không nhìn thấy gì, trong lúc hoảng loạn ngay cả chân cũng không đứng vững.

 

Liền ngã xuống nước.

Chương tiếp
Loading...