Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Mẹ Chồng Tôi Ngày Nào Cũng Không Vui
Chương 4
Đó chính là chúng tôi đột nhiên trở thành đối thủ cạnh tranh trong thương trường.
Chúng tôi vốn là đồng nghiệp, quen biết nhau trong một buổi họp mặt thương mại, vì cùng là bên B, lại có nhiều chủ đề chung nên chúng tôi rất hợp nhau.
Nhưng không ngờ, khi gặp phải bên A, chúng tôi lại không còn hợp nhau nữa.
Một dự án không thể để hai công ty cùng làm được. Tôi và Mạnh Khởi đều đảm nhiệm cùng một vị trí ở công ty của mình, đối với việc giành được bên A này, chúng tôi đều quyết tâm giành được.
“Chồng ơi, xin lỗi anh, lần này em sẽ không nương tay đâu.”
“Vợ ơi, câu này anh mới nên nói nhưng nếu đến lúc đó em thua thì anh vẫn có thể cho em dựa vào vai mà khóc.”
“Hừ, mơ đi!”
Vì vậy, tôi và chồng tôi bắt đầu dồn sức vào kế hoạch đấu thầu căng thẳng.
Chúng tôi đều bắt đầu đi sớm về muộn, mỗi ngày ôm máy tính ngủ, buồn ngủ thì cùng nhau gọi chung một ly cà phê đen đá.
Mặc dù là những ngày tràn đầy sức chiến đấu nhưng trong mắt bố mẹ chồng thì đó lại là những ngày đầy mùi thuốc súng.
Trong mắt họ, hai chúng tôi không nói chuyện nữa, không còn tình tứ như trước, thậm chí còn nói chuyện với nhau bằng lỗ mũi.
“Hừ.”
“Hừ.”
Họ bắt đầu tìm chúng tôi nói chuyện riêng, hai chúng tôi vì quá mệt mỏi với công việc, lười giải thích mối quan hệ thương mại phức tạp giữa chúng tôi, chỉ nói với họ rằng không sao, rất tốt, đừng lo lắng.
Chúng tôi không biết rằng, sự nghi ngờ của họ càng tăng cao.
Bố chồng tôi lẩm bẩm với mẹ chồng tôi: “Có lẽ chúng nó chỉ cãi nhau thôi.”
Mẹ chồng tôi lắc đầu: “Tôi thấy không đơn giản như vậy, ông không thấy dạo này con trai mình đêm nào cũng không về nhà sao? Tôi thấy sắp có chuyện, chuyện lớn rồi.”
Mẹ chồng tôi vẻ mặt kiên định: “Xem ra vẫn phải để mẹ ra tay thôi.”
13.
Tôi và chồng tôi đang bước vào giai đoạn cuối cùng của dự án nhưng dạo gần đây mẹ chồng tôi lại càng ngày càng kỳ lạ.
Buổi tối chồng tôi nhấp một ngụm cà phê đen đá, thở dài: “Anh luôn có cảm giác mẹ anh đang theo dõi anh.”
“Anh nghĩ nhiều quá rồi, mẹ mình giờ kinh tế tự do, đi đâu cũng được, theo dõi anh làm gì?”
“Em không thấy dạo này anh vừa ra khỏi cửa thì mẹ anh cũng ra khỏi cửa sao?”
“Có thể là tiện đường thôi, đừng nghĩ nhiều nữa, anh không làm việc thì dự án này sẽ thuộc về công ty chúng ta.”
Nhưng không ngờ, lời tiên đoán của chồng tôi lại chuẩn xác.
Tôi đang họp ở công ty thì chồng tôi đột nhiên gọi điện cho tôi: “Dương Dương, em đến công ty anh nhanh đi. Mẹ anh đang làm loạn ở công ty anh này!”
???
Tôi chạy đến công ty chồng tôi, quả nhiên, mẹ chồng tôi đang túm lấy cổ áo chồng tôi mắng anh không phải là thứ tốt đẹp gì, một đám đồng nghiệp vây quanh họ xem.
Hơn nữa trên sàn còn rơi vãi một đống ảnh.
Tôi nhặt ảnh lên xem, đây đều là ảnh chụp lén chồng tôi và nữ trợ lý của anh.
Tôi xem mà chẳng hiểu gì cả.
Mẹ chồng tôi thấy tôi đang xem những bức ảnh này, vội vàng ngăn cản: “Đừng xem đừng xem, ôi chao, hỏng rồi!”
“Sao vậy mẹ. Đây là những bức ảnh gì?”
Chưa đợi chồng tôi nói gì, mẹ chồng tôi đã nói: “Dương Dương, thằng nhóc thúi này đối xử không tốt với con, mẹ sẽ giúp con dạy dỗ nó, hai đứa đừng có mà ly hôn nhé.”
Hả? Ly hôn gì chứ, tôi ngơ ngác.
Mẹ chồng tôi ngượng ngùng chỉ vào bức ảnh nói: “Làm sai thì phải nhận, mẹ không bênh con trai mình, đều là lỗi của thằng nhóc thúi này.”
Chồng tôi muốn khóc không ra nước mắt kêu lên: “Con làm sai gì chứ, mẹ làm sao vậy!”
Mẹ chồng tôi trợn mắt nói: “Không phải con ngoại tình sao? Con muốn mẹ nói rõ ra à!”
Chồng tôi:?
Tôi:?
Mẹ chồng tôi: Hừ.
Tôi kéo chồng tôi và mẹ chồng tôi xuống quán cà phê dưới tầng, sau một hồi giải thích như vịt nghe sấm, cuối cùng chúng tôi cũng làm rõ được chuyện này.
Hóa ra mẹ chồng tôi thấy dạo này không khí giữa chúng tôi không ổn nên muốn điều hòa, dưới sự xúi giục của mấy bà chị em già thì còn thuê cả thám tử tư điều tra.
Không ngờ thám tử tư đó lại không làm việc đàng hoàng, không phân biệt trắng đen mà chụp lia lịa.
Kết quả là toàn chụp được ảnh chồng tôi và trợ lý của anh.
Trợ lý của anh là người được điều từ chỗ sếp lớn sang để phụ trách dự án này, ngày nào cũng than thở với tôi rằng trợ lý ở bên cạnh anh giống như sếp giám sát anh làm việc vậy. Chồng tôi nào có gan đi tán gái.
14.
Chồng tôi mặt mày đắng như quả khổ:
“Mẹ, mẹ có phải không có chỗ tiêu tiền không, mẹ có biết con xấu hổ thế nào không! Chắc lát nữa phòng nhân sự sẽ trừ lương phạt con mất! Mẹ cũng chẳng bênh con trai mình tí nào!”
Mẹ chồng tôi chột dạ nói: “Ai bảo hai đứa bận rộn thế, có chuyện gì cũng không nói với mẹ.”
Tôi kiên nhẫn kể cho mẹ chồng tôi nghe tình hình hiện tại, mẹ chồng tôi có vẻ hiểu mà cũng có vẻ không hiểu.
“Hai đứa là vợ chồng, vì một thứ mà cạnh tranh, kiếm được có một đồng tiền, cần gì phải thế?”
Tôi và chồng tôi nhìn nhau, hình như bà nói cũng đúng.
“Mẹ thấy hai đứa học cao hiểu rộng, học hành đến đâu rồi? Hai đứa có thể mở một công ty tự làm dự án mà.”
“Mẹ nói thì dễ, mở công ty có dễ thế không?”
Mẹ chồng tôi hừ mũi, khóe miệng nở một nụ cười: “Mẹ con có tiền, mẹ có thể đầu tư một công ty, hai đứa cứ làm đi.”
Tôi và chồng tôi trao đổi ánh mắt, tôi thì thầm với chồng tôi: “Anh nói với em là mẹ anh có tiền, mẹ anh rốt cuộc có bao nhiêu tiền?”
“Cũng khá có tiền, cụ thể thì anh không biết nhưng hồi trẻ mẹ anh khởi nghiệp đã tích cóp được kha khá.”
“Thế sao anh lại sống tằn tiện thế?”
“Em không thấy anh giản dị à! Mẹ anh cũng không nói cho em biết.”
Mẹ chồng tôi đứng bên cạnh đợi không kiên nhẫn nữa: “Đừng thì thầm nữa, hai đứa nói được không?”
Tôi và chồng tôi mắt sáng lên, cùng nắm tay mẹ chồng tôi: “Được được.”
Mẹ chồng tôi nói: “Vậy mới ngoan, hai đứa cũng đừng có mà tạo không khí gián điệp trong nhà nữa, chúng tôi già rồi chịu không nổi.”
Dù thế nào thì đùi mẹ chồng, cứ ôm trước đã!
Sau này chuyện này trở thành một câu chuyện cười trong công ty chồng tôi, vì cùng ngành nên sau đó đồng nghiệp công ty chúng tôi cũng biết.
Từ đó mẹ chồng tôi ngoài việc là người sẽ mua bốn chiếc túi Hermes cho con dâu, còn là một bà mẹ chồng tuyệt vời sẽ chủ động giúp con dâu “bắt gian”.
Mỗi ngày đều có đồng nghiệp chưa kết hôn nhờ tôi gửi lời hỏi thăm mẹ chồng tôi.
Lúc này điện thoại tôi có tin nhắn của mẹ chồng tôi:
“Tan làm đến thẳng trung tâm thương mại xxx, mẹ đợi con ở đó, hôm nay chúng ta ăn bên ngoài.”
“Vâng ạ.”
Một lát sau chồng tôi gọi điện đến: “Dương Dương, tan làm anh đón em nhé~”
“Không cần đâu, hôm nay em và mẹ đi ăn.”
Giọng chồng tôi thay đổi: “Lại đi ăn nữa, lại không cho anh đi! Hai người quá đáng!”
“Hihi, về anh sẽ có quà, ngoan nào~”
Cuộc sống vẫn tiếp diễn như thường lệ, ngày nào cũng cãi cọ ầm ĩ, những chuyện vặt vãnh vẫn diễn ra như thường.
Nhưng như vậy là tốt lắm rồi.
- Hoàn-