Mẹ Chồng Tôi Ngày Nào Cũng Không Vui

Chương 3



Lúc này mọi người đều kinh ngạc, liên tục khen tôi giỏi quá giỏi quá, tôi đứng bên cạnh cười khiêm tốn, không biết rằng mặt mẹ chồng đã sớm đen lại.

 

Đây là đại hội đấu tố con dâu, lúc nào lại thành đại hội khen ngợi con dâu rồi?

 

Mẹ chồng ho một tiếng nói: “Dương Dương rất giỏi, là nữ cường nhân trong công việc nhưng chỉ tiếc là trong cuộc sống kém một chút, không biết nấu ăn, chăm sóc người thì...”

 

Mẹ chồng còn chưa nói hết lời đã bị chị em bạn dì của bà cắt ngang: “... Ôi chị ơi chị phải biết đủ chứ, con dâu giỏi như vậy còn nấu ăn làm gì? Nếu con dâu tôi mà giỏi như vậy thì tôi phải đốt hương cầu trời rồi.”

 

“Đúng vậy, nhà chị còn có người giúp việc, con trai con dâu lại giỏi như vậy, tôi thật là ghen tị với chị quá.”

 

Mẹ chồng nhìn mấy bà chị em bạn dì đeo những món quà tôi tặng, vẻ mặt chân thành nói chuyện với tôi, tức đến nỗi muốn nổ phổi.

 

Thậm chí những người thân thích bạn bè còn dặn dò chồng tôi phải trân trọng tôi, ngàn vạn lần đừng có ý đồ xấu, con dâu tốt như vậy không còn nhiều nữa.

 

Chồng tôi liên tục gật đầu, mẹ chồng tôi đã không còn biểu cảm gì trên mặt.

 

Lúc thanh toán, mẹ chồng nói: “Dương Dương, con ra quầy lễ tân thanh toán hóa đơn đi.”

 

Tôi nói một tiếng “Được”, sau đó rút ra một thẻ.

 

Mẹ chồng nhìn thấy thẻ đó thì đột nhiên mở to mắt: “Khoan đã, cái này, cái này là thẻ ai đưa cho con?”

 

“À, Mạnh Khởi đưa cho con ạ, anh ấy bảo con cứ tùy ý quẹt.”

 

“Vậy thì những món quà nãy là?”

 

“Cũng là quẹt thẻ này mua ạ.”

 

Mẹ chồng đột nhiên chân mềm nhũn, may mà bố chồng tôi đỡ bà ấy: “Vợ à, em làm sao vậy?”

 

Mẹ chồng yếu ớt nói: “Em chóng mặt, mau đưa em đi, em không thể nhìn thấy hai đứa nó.”

 

Hai đứa nó, chỉ tôi và chồng tôi.

 

Tôi hỏi chồng tôi, thẻ này có vấn đề gì sao?

 

Chồng tôi trả lời một cách hờ hững: “À, quên nói với em, đây là thẻ phụ của mẹ, tiền tiêu vặt bà ấy tích cóp mấy năm nay đều ở trong này.”

 

...

 

9.

 

Phải nói rằng, chồng tôi rất có tài chọc tức người khác.

 

Chúng tôi lái xe chuẩn bị về nhà nhưng mẹ chồng lại từ chối lên xe: “Mẹ ăn nhiều quá rồi, tự đi bộ về, hai đứa không cần quan tâm đến mẹ.”

 

Tôi nói: “Sao được chứ? Mẹ mau lên xe đi, nếu mẹ bị khó tiêu thì con mua thuốc cho mẹ.”

 

Mẹ chồng nói: “Không cần đâu, đã tiêu nhiều tiền như vậy rồi, mẹ không mua thuốc nữa.”

 

Chúng tôi khuyên mẹ chồng mãi mà bà ấy vẫn không chịu, nhất quyết phải đi bộ về nhà.

 

Nghĩ đến việc dù sao thì từ đây về nhà cũng không xa, khoảng 1,8 km, mẹ chồng cũng có thể gọi xe bất cứ lúc nào, tôi đành thỏa hiệp.

 

Lên xe, tôi có chút lo lắng nói: “Thật sự không sao chứ?”

 

Bố chồng nói: “Không sao đâu, lái xe về nhà đi, mẹ con chỉ đang giận dỗi thôi, giận dỗi một chút rồi sẽ hết.”

 

Tôi trở về công ty xử lý một số công việc, chồng và bố chồng tôi đã về nhà, kết quả là ba giờ sau, chồng tôi đột nhiên gọi điện cho tôi nói rằng có chuyện rồi.

 

“Mẹ chúng ta bị tai nạn xe rồi.”

 

“Hả???”

 

Tôi lập tức bỏ hết mọi công việc trong tay, cuộc họp tạm thời cũng hủy bỏ, chạy vội đến bệnh viện.

 

Tôi vừa chạy vừa gọi điện: “Đâm phải xe gì vậy? Mạnh Khởi, anh nói rõ ràng đi!”

 

“Xe điện!”

 

Tôi suýt nữa thì ngã nhào vì đôi giày cao gót: “Lần sau anh có thể nói hết câu rồi hãy cúp điện thoại được không? Em sợ chết khiếp!”

 

Sau đó chúng tôi đến bệnh viện mới biết, thực ra cũng không trách anh chàng đi xe điện kia. Lúc đó mẹ chồng tôi vừa đi vừa chửi bới om sòm, khí thế hừng hực, thậm chí còn không nhìn đèn đỏ, cứ thế băng qua đường.

 

Bố chồng tôi nói: “May quá may quá, may mà là xe điện.”

 

Bố chồng tôi nói lời hay ý đẹp tiễn anh chàng đưa mẹ chồng tôi đến bệnh viện, rồi bảo anh ta mau chóng rời đi.

 

Mẹ chồng tôi tỏ vẻ không muốn: “Anh ta đâm tôi mà!”

 

Bố chồng tôi nói: “Bà nên mừng là anh ta đâm bà chứ, chứ không phải xe máy hay xe tải gì đó, bà còn không nhìn đèn đỏ! Tôi thấy bà càng già càng lùi!”

 

Mẹ chồng tôi chu môi tủi thân.

 

Thấy vậy, tôi vội vàng nói đỡ cho mẹ chồng: “Người già nhất thời không nhìn thấy đèn đỏ cũng là bình thường, chuyện này cũng tại chúng ta, đưa mẹ về thì đã không xảy ra chuyện này rồi.”

 

Mẹ chồng tôi gật đầu, bố chồng và chồng tôi nhìn nhau, vẻ mặt bất lực.

 

10.

 

Mẹ chồng tôi không sao, chỉ bị gãy xương cẳng chân.

 

Gãy xương gãy gân phải nằm một trăm ngày, trong thời gian bà ấy nằm viện, hễ rảnh là tôi lại đến thăm bà.

 

Lúc đầu mẹ chồng tôi đối với tôi không mặn không nhạt, không thèm để ý nhưng không sao, tôi mặt dày mà.

 

Nghe nói người gãy xương gãy gân phải uống nhiều canh, tôi và đồng nghiệp đã cố tình học nấu canh, ngày nào cũng thay đổi cách nấu canh cho bà.

 

Tôi sợ bà buồn chán, lại mua cho bà nhiều sách truyện cười, mặc dù mẹ chồng tôi hoàn toàn không hiểu được những chuyện cười nhưng tôi có thể khiến những người khác trong phòng bệnh cười.

 

Những người bạn cùng phòng bệnh của mẹ chồng tôi không ngừng khen tôi với mẹ chồng tôi, dạo gần đây thái độ của mẹ chồng tôi đối với tôi cũng có phần dịu đi, không còn không thèm để ý nữa, thỉnh thoảng cũng có lúc vui vẻ, thậm chí còn để lại trái cây cho tôi ăn.

 

Tôi cảm động ôm chầm lấy mẹ chồng: “Mẹ, mẹ tốt quá.”

 

Mẹ chồng tôi kiêu ngạo lại chê bai: “Ai đối xử tốt với con thì con đều không nói xấu, con thật là không biết nhìn người.”

 

Tôi cười hì hì.

 

Một hôm, tôi và chồng đến tiệm bánh mới mở gần nhà mua một ít bánh mà mẹ chồng tôi vẫn thích ăn rồi đến bệnh viện.

 

Không ngờ, mẹ chồng tôi đang trò chuyện rất vui vẻ với Lục Tiểu Vũ, trên bàn của mẹ chồng tôi cũng có một chiếc bánh giống hệt như vậy.

 

Lục Tiểu Vũ thấy tôi và chồng tôi đến, vội vàng đứng dậy chào chúng tôi: “Hai người đến rồi à.”

 

Tôi cũng chào Lục Tiểu Vũ nhưng chồng tôi lại không nói chuyện với cô ấy.

 

Mẹ chồng tôi cũng nhận ra bầu không khí ngượng ngùng, từ từ nói: “Thực ra Tiểu Vũ chỉ muốn đến thăm mẹ, dù hai đứa đã chia tay nhưng vẫn có thể làm bạn mà, mẹ coi Tiểu Vũ như con gái nuôi, không có ý gì khác.”

 

Cả phòng bệnh đều im lặng.

 

Tôi nói với Lục Tiểu Vũ: “Cảm ơn cô thường xuyên đến thăm mẹ tôi, ngày thường trò chuyện với mẹ tôi, lúc mẹ tôi ốm cũng đến thăm, đã giúp chúng tôi rất nhiều.”

 

“Đâu có đâu.”

 

hàn huyên vài câu, Lục Tiểu Vũ đứng dậy định đi, khi đi đến bên chồng tôi, Lục Tiểu Vũ khẽ nói: “Mạnh Khởi, anh không tiễn em sao?”

 

Mạnh Khởi nhìn tôi một cái, đột nhiên lấy chìa khóa xe trong túi ra, ném cho tôi:

 

“Xin lỗi em, anh không biết lái xe, để bà xã anh đưa em đi, đến trạm tàu điện ngầm hay đâu cũng được.”

 

Khả năng nói dối của chồng tôi lại tăng lên rồi.

 

Tôi nhận lấy chìa khóa xe, cười nói với Lục Tiểu Vũ: “Đi thôi, tôi đưa cô đi.”

 

Lục Tiểu Vũ tức giận đi theo tôi, trên đường đi cô ấy không nói chuyện với tôi nhiều, ngược lại tôi thì liên tục nói với cô ấy về những món ăn ngon ở gần đây.

 

Trước khi xuống xe, Lục Tiểu Vũ nói: “Tôi thật hâm mộ cô, không ngờ Mạnh Khởi lại đối xử tốt với bà xã như vậy.”

 

“Thật không? Ha ha ha, có lẽ là do tôi không biết nhìn người nên anh ấy mới chăm sóc tôi nhiều hơn một chút.”

 

Lục Tiểu Vũ đi rồi, lúc tôi trở lại phòng bệnh thì vừa khéo gặp chồng tôi và mẹ chồng tôi từ bên ngoài trở về.

 

Chồng tôi đưa thuốc cho tôi: “Mẹ, ngày mai mẹ có thể xuất viện rồi, vừa rồi con đưa mẹ đi thử đi bộ rồi. Em ở lại với mẹ một lát nữa nhé, con về công ty đây.”

 

Chồng tôi đi ngang qua tôi thì thì thầm với tôi một câu: “Anh đã giải thích rõ ràng chuyện của anh và Lục Tiểu Vũ với mẹ anh rồi, em không cần lo lắng nữa.”

 

“Ừm, không sao, vốn dĩ em cũng không lo lắng.”

 

11.

 

Kể từ đó, mẹ chồng tôi hầu như không còn qua lại với Lục Tiểu Vũ nữa.

 

Mặc dù mối quan hệ giữa hai người khá tốt nhưng nếu liên quan đến chuyện cướp con trai của bà thì hầu như không có người phụ nữ nào có thể chịu đựng được.

 

Mẹ chồng tôi vốn là người kiêu ngạo, đương nhiên cũng không thể chịu đựng được.

 

Sau đó, Lục Tiểu Vũ gọi điện cho bà, bà đều lạnh lùng cúp máy trước mặt tôi, đồng thời nói với Lục Tiểu Vũ rằng bà có con dâu bầu bạn, không cần cô ấy bận tâm nữa.

 

Sau đó, khi mẹ chồng tôi xuất viện, tôi sợ bà đột nhiên mất đi người bạn đi mua sắm nên chủ động nói sẽ đi mua sắm với bà.

 

Ban đầu mẹ chồng tôi không muốn đi nhưng tôi đã kéo bà đến trung tâm thương mại.

 

Đến trung tâm thương mại, tôi và mẹ chồng tôi mua sắm điên cuồng, cùng nhau thử quần áo, trông giống như một cặp mẹ con.

 

Phải nói rằng, thẩm mỹ của mẹ chồng tôi rất tốt, không giống như mẹ tôi, tôi và mẹ ruột đi mua sắm, thẩm mỹ của hai mẹ con có thể khác nhau một trời một vực.

 

Ngay cả nhân viên bán hàng cũng tưởng chúng tôi là mẹ con, liên tục giới thiệu quần áo cho chúng tôi nhưng mẹ chồng tôi cũng bất ngờ không phản bác.

 

Khi thử quần áo, tôi tình cờ gặp một đồng nghiệp trong công ty.

 

“Ê Tần Dương Dương, đây là mẹ cô sao?”

 

“Không phải, đây là mẹ chồng tôi.”

 

Đồng nghiệp tôi mắt sáng lên, lớn tiếng nói: “Đây chính là mẹ chồng mua cho cô bốn chiếc túi Hermès sao?”

 

Đồng nghiệp tôi vốn là người nói rất to, sự chú ý của những người xung quanh lập tức bị thu hút.

 

Vô số ánh mắt ngưỡng mộ đổ dồn vào tôi, vô số ánh mắt ngưỡng mộ đổ dồn vào mẹ chồng tôi.

 

Đồng nghiệp tôi nắm lấy tay mẹ chồng tôi, chân thành nói: “Dì ơi, nhà dì còn con trai không? Không được thì cháu trai cũng được, không có gì khác, chỉ muốn trải nghiệm cảm giác tự do của Hermès thôi.”

 

Mẹ chồng tôi cười ngượng ngùng, tôi vội tìm một cái cớ kéo mẹ chồng tôi ra khỏi cửa hàng.

 

Lúc chia tay, đồng nghiệp tôi vẫn còn hét lên: “Cháu trai cũng được nhé!”

 

Tôi nói với mẹ chồng: “Xin lỗi mẹ, đồng nghiệp con nói chuyện hơi khoa trương.”

 

Mẹ chồng tôi có chút cảm động nói: “Không ngờ con lại nói với người khác rằng những chiếc túi đó là mẹ mua cho con.”

 

Tôi thân mật nắm tay mẹ chồng: “Vốn dĩ là mẹ mua cho con mà.”

 

Mẹ chồng cảm thán: “Được rồi, đi nào, mẹ sẽ dẫn con đi mua thêm một chiếc nữa.”

 

Nói rồi định kéo tôi vào cửa hàng đồ xa xỉ.

 

“Mẹ ơi, không cần đâu, con có nhiều túi lắm rồi.”

 

“Được rồi, được rồi, túi đủ rồi thì xem thứ khác.”

 

...

 

12.

 

Kể từ khi mẹ chồng tôi và tôi thống nhất chiến tuyến thì chồng tôi và bố chồng tôi lại không thể nhìn nổi nữa.

 

Khi mẹ chồng tôi mặc quần áo mới đi lại trong nhà, bố chồng tôi tỏ vẻ khinh thường, nói mẹ chồng tôi làm ảnh hưởng đến việc xem tivi của ông.

 

Mẹ chồng tôi mặt sầm lại, tôi vội vàng đi ra nói: “Bố ơi, bố xem mẹ mặc chiếc váy này đẹp không? Bố thấy không đẹp sao?”

 

Bố chồng tôi ngẩng đầu lên, trầm ngâm một lúc: “Đẹp thật.”

 

“Đúng không, con cũng nói là mẹ mặc bộ này trẻ ra mười tuổi.”

 

Mẹ chồng tôi nghe tôi khen ngợi, lại vui vẻ như một đóa hoa hướng dương.

 

Chồng tôi chế giễu: “Tình bạn của phụ nữ chính là ngày nào cũng mua sắm, ngày nào cũng nịnh nọt nhau.”

 

Tôi đáp lại: “Chúng em là khen ngợi và công nhận từ tận đáy lòng, anh có hiểu không, không hiểu thì đừng nói.”

 

Hai người đàn ông bất lực nhìn nhau.

 

Thời gian trôi qua rất nhanh, vấn đề của mẹ chồng tôi đã được giải quyết nhưng tôi và chồng tôi lại đột nhiên gặp phải một vấn đề.

Chương trước Chương tiếp
Loading...