Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Lăng Ý Nồng
Chương 5
Sắc mặt Thẩm Trường Phong vô cùng khó coi: [Nàng ấy chẳng biết gì cả.]
Dương Phàm Nhi cười lạnh: [giờ ngươi mới biết ta không biết gì sao?]
Nói xong liền quay người bỏ đi, xa xa đã truyền đến tiếng tù và xuất phát.
Thẩm Trường Phong lau nước mắt nơi khóe mắt, nghiêm túc nhìn ta.
[Ý Nồng, những thứ nàng muốn ta đều có thể tranh thủ cho nàng, ý của thánh thượng đã rất rõ ràng, có kẻ dựa vào gia thế làm những chuyện mờ ám, sớm muộn gì cũng là người chết.
[Ta khuyên nàng sớm từ bỏ bóng tối theo ánh sáng, nhìn rõ ai mới là chỗ dựa tương lai của nàng!]
Kỳ Hạc Tuyết trầm ngâm nhìn theo bóng lưng Thẩm Trường Phong, lại khôi phục vẻ điềm tĩnh.
[Nương tử, ta có thể ứng trước hai tháng tiền lương không? Ngày mai thánh thượng sẽ đi thu sơn săn bắn, ta phải đi mua loại quả xanh thành Nam mà người thích ăn.]
Ta vì câu nói "Người chết" vừa rồi của Thẩm Trường Phong mà căng thẳng cả người, bỗng chốc xìu xuống, trừng mắt nhìn hắn.
[Vậy ta muốn ăn đậu hũ não ngọt ở ngõ Tây Nam.]
[Được, mua hai bát, ta ăn mặn.]
Kỳ Hạc Tuyết ôm ta chậm rãi về nhà, đến chiều ta đã quên mất món đậu hũ hoa gì đó, chỉ biết chân đau nhức vô cùng.
15
Lần xuất chinh tiếp theo của Kỳ Hạc Tuyết là vào đầu xuân, nghe nói trận chiến mà Thẩm Trường Phong tham gia rất đẹp mắt, quân man di lui về năm trăm dặm.
Tháng tư mưa phùn gió bấc, ngày tháng cứ thế trôi qua, ta cho người mang từng đợt thuốc mê mà mình nghiên cứu chế tạo ra tiền tuyến.
Ta tin Kỳ Hạc Tuyết sẽ phát huy tác dụng thực sự của nó, chứ không như lần trước bị Thẩm Trường Phong tùy tiện ném vào lò.
Cuối mỗi tháng, Kỳ Hạc Tuyết luôn mang về một xấp thư dày cộp.
Trong đó có những điều hắn thấy nghe, thỉnh thoảng kẹp theo một nắm cát, có khi là kẹo sữa dê ở biên cương, ngọt đến phát ngán.
Nhưng Kỳ Hạc Tuyết đã rất lâu rồi không gửi tin tức về.
Chờ mãi chờ mãi, lại một vầng trăng mới lên cao, tiếng pháo đưa người vào năm mới.
Đại quân hồi triều, bà gia sợ người lạ đột nhiên đập cửa.
[Hạc Tuyết xảy ra chuyện rồi!]
Tay cầm kim khâu run lên, đâm sâu vào thịt, máu chảy như suối.
Ta chạy ra phố Chính Dương Môn, một nhóm binh lính oai phong lẫm liệt áp giải xe tù đi qua, trong tiếng người ồn ào, ta mơ hồ nghe nói Thẩm Trường Phong lập đại công, bắt được trinh thám của quân man, mười thành thoát nạn.
Chỉ có một tiểu đội xung phong hy sinh.
Vừa hay là tiểu đội do Kỳ Hạc Tuyết chỉ huy, lần nào hắn cũng xung phong đi đầu, lần này ngay cả thi thể cũng không tìm thấy.
Mắt ta mờ đi, ta hung hăng bấm móng tay vào thịt.
Ta không tin, Kỳ Hạc Tuyết rõ ràng nói lần này về sẽ đưa ta đến Giang Nam ăn đậu hũ não ngọt ngon nhất mà...
Đội ngũ chậm rãi dừng lại trước mắt ta, Thẩm Trường Phong cưỡi ngựa cao lớn nhìn xuống ta từ trên cao.
Trong mắt hắn lộ rõ vẻ đắc ý.
[Ý Nồng, nàng đến đón ta sao?]
[Ý Nồng, về nhà với ta đi, hắn đã chết, nàng cũng đừng làm loạn nữa.]
16
Ta nhìn qua hắn, nhìn về phía xe tù sau lưng hắn, bên trong là một nữ nhân tóc tai bù xù, toàn thân đầy máu, chỉ có đôi mắt còn chút ánh sáng của người sống.
Thì ra là Dương Phàm Nhi.
Ta nghe thấy giọng mình khàn khàn: [Nàng ấy sao vậy?]
Thẩm Trường Phong nhàn nhạt nhìn Dương Phàm Nhi, thốt ra mấy chữ.
[Trinh thám của địch quân.]
Trong đám người, Thẩm Kiều chen ra, ôm lấy cánh tay Thẩm Trường Phong.
[Ca ca! Ca ca lợi hại quá! Lần này nhất định có thể thăng chức tướng quân! Mẫu thân nói bà đã sớm biết nữ nhân này là sao chổi, không ngờ lại là trinh thám, ta khinh!]
Thẩm Kiều lại ôm lấy cánh tay ta, kéo ta đến bên Thẩm Trường Phong.
[Tẩu tử về đi, ca ca ta nói sẽ không để ý đến quá khứ của tẩu, vừa hay cái tên Kỳ Hạc Tuyết kia không phải đã nói rồi sao? Nếu hắn tử trận sa trường, toàn bộ tài sản đều thuộc về tẩu, tẩu cứ điểm lại, ngày mai mẫu thân sẽ phái người đến đón tẩu!]
Thẩm Trường Phong nhìn ta chăm chú.
[Ý Nồng, nàng về ở bên ta, ta đảm bảo sẽ đối xử với nàng tốt hơn Kỳ Hạc Tuyết.]
Thẩm Kiều phụ họa: [Đúng vậy! Kỳ Hạc Tuyết chắc đã thành một đống thịt nát rồi, tẩu đừng nhớ nhung hắn nữa!]
[Chát chát!]
Ta dùng hết sức bình sinh tát hai cái vào mặt Thẩm Kiều: [Câm miệng.]
Ta không nhìn bọn họ nữa, tiến đến gần xe tù, nhìn Dương Phàm Nhi chỉ còn thoi thóp bên trong.
[Ta không tin ngươi là trinh thám, Kỳ Hạc Tuyết không chết đúng không?]
Ta nhìn chằm chằm nàng, gần như cầu khẩn nàng nói ra lời khẳng định: Đúng, Kỳ Hạc Tuyết không chết.
Toàn bộ thôn của nàng đều bị quân man di tàn sát, ta không tin nàng sẽ là trinh thám.
Nhưng Dương Phàm Nhi chỉ nhìn ta đầy mỉa mai, không trả lời.
Nàng không thể trả lời được nữa.
Lưỡi nàng đã bị cắt.
17
Nàng bình tĩnh nhìn ta, lại nhìn Thẩm Trường Phong, trong mắt là sự căm hận và điên cuồng đến tận cùng.
Dương Phàm Nhi là một đóa hoa mẫu đơn trong quân ngũ, lập vô số chiến công, là niềm hy vọng của nữ tử thiên hạ.
Nàng kiêu ngạo tùy ý, không coi ai ra gì, trong một lần ngoài ý muốn, nàng và Thẩm Trường Phong bị mắc kẹt trong sơn động, được hắn tận tình chăm sóc, đối đãi lễ phép.
Dù là võ tướng nhưng lại có phong thái của nho sĩ, thậm chí vì nàng mà bất chấp thiên hạ đại loạn, cưới nàng làm bình thê.
Nàng tưởng rằng mình đã mất đi gia đình, lại có thêm một gia đình, cam tâm dâng hiến toàn bộ gia sản, cược cả cuộc đời mình.
Sau khi mất đi hài tử, nàng mang theo thân thể bệnh tật ra chiến trường.
Đêm mưa tầm tã, nàng đứng ngoài doanh trướng nhìn trộm.
Thẩm Trường Phong và con trai của địch quân nâng ly cụng mừng, trong lòng ôm ấp nữ tử dị tộc yêu kiều, máu đỏ ngập tràn đôi mắt, nàng xông vào.
Tiếng chém giết làm kinh động mọi người, khi chạy đến thì Dương Phàm Nhi đã bị Thẩm Trường Phong đá ngã xuống đất, cùng một tiểu tốt của địch quân bị cắt lưỡi.
Hắn ghé vào tai nàng nói: [Bản tướng vốn định để ngươi chết oanh liệt trên chiến trường nhưng sao ngươi lại không nghe lời như vậy?]
[Ý Nồng ngoan ngoãn biết bao, sao ngươi không thể giống nàng, làm một nữ tử hiền thục đoan trang?]
[Người đâu, trói trinh thám lại, theo bản tướng rút lui!]
Bằng chứng rõ ràng, đóa hoa mẫu đơn năm xưa đã trở thành một tên trinh thám bẩn.
Lửa cháy ngút trời thiêu cháy mái tóc nhưng trái tim nàng đã bị đóng băng thành băng giá.
Cuộc đời vốn nên hoa đoàn gấm vóc như vậy đã sụp đổ.
Nàng đã sai, sai một cách thảm hại.
Một người ngay cả thê tử cùng cực cũng có thể vứt bỏ, sao có thể là lương nhân?
18
Thẩm Trường Phong phái người bao vây toàn bộ phủ đệ của Kỳ gia.
Hắn bận rộn nên tạm thời không có thời gian làm bẩn ta, không khí ở kinh thành dường như căng thẳng trong một đêm, mấy vị hoàng tử đều lấy cớ trở về kinh thành.
Đêm ta quyết định cùng bà gia chạy trốn khỏi mật đạo, Thẩm Trường Phong lại đến.
Khuôn mặt hắn thay đổi rất nhiều, hai má hóp vào như ác quỷ sinh ra trong đêm tối.
[Ý Nồng, tất cả những gì ta làm đều là vì nàng.]
[Từ nay về sau, nàng chỉ thuộc về một mình ta, ta sẽ cho nàng một thân phận mới, không ai biết nàng từng theo Kỳ Hạc Tuyết.]
Hắn đưa tay ôm chặt ta, dường như muốn bóp ta vào trong cơ thể hắn.
Ta khó khăn sờ đến con dao găm giấu ở thắt lưng, nghe Thẩm Trường Phong thâm tình nói.
[Ý Nồng, chỉ có nàng mới xứng làm chính thê của ta, đêm nay chúng ta cùng tạo phản đi.]
[Sống cùng sống, chết cùng chết.]
[Nếu thành công, đêm nay chính là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta.]
Ta trợn tròn mắt, nghe thấy tiếng chém giết, tiếng la hét dần dần náo nhiệt trong thành.
Thẩm Trường Phong quấn lấy ta chạy ra ngoài cửa, con dao găm cũng đã bị hắn đánh rơi xuống đất.
Mẫn Nhi lao tới muốn cứu ta nhưng bị hắn đá văng ra, miệng phun máu tươi.
Ta đau lòng vô cùng, đã có ý định muốn chết.
Thuốc độc giấu trong răng, chỉ cần cắn vào bất kỳ vị trí nào trên cơ thể hắn, chúng ta đều có thể cùng chết.
Đang chuẩn bị bước qua ngưỡng cửa, ta chớp thời cơ chuẩn bị ra tay nhưng sau lưng đột nhiên cảm thấy một luồng gió mạnh ập đến.
Thẩm Trường Phong bất đắc dĩ phải buông ta ra để nghênh chiến.
Ta cầm lấy một chiếc bình hoa bên cạnh chuẩn bị đập xuống bất cứ lúc nào nhưng đột nhiên rơi vào một vòng tay ấm áp quen thuộc.
19
Tuyết đã ngừng rơi, Thẩm Trường Phong bị bà gia đánh gãy một chân, nằm sõng soài trên đất không đứng dậy nổi.
Ta nhìn nam nhân cao lớn nhưng gầy đi một vòng trước mắt, trên tay vẫn là cảm giác thô ráp.
Nước mắt như dòng nước không dứt, rơi lã chã.
Kỳ Hạc Tuyết cười, giúp ta lau nước mắt.
[Đừng khóc, ta đã nhớ nàng năm năm, sao nỡ chết được? Dù có bò cũng phải bò về bên nàng rồi mới chết.]
[Cái kia... hai người cứ từ từ nói chuyện, ta về trước.]
Bà già lại trở về dáng vẻ sợ sệt, hiền lành như trước, lại chuẩn bị tức tốc về quê.
Kỳ Hạc Tuyết sờ mũi.
[Mẫu thân tuy không giỏi giao tiếp nhưng lại biết đôi chút quyền cước.]
Ta lập tức hiểu ra tất cả mọi chuyện đều là do hắn và thánh thượng bày ra, mục đích chính là dẫn rắn ra khỏi hang.
Ta trừng mắt nhìn hắn, quay người trở về chuẩn bị thay quần áo, vừa rồi bị tên kia đụng vào, thật xui xẻo!
Kỳ Hạc Tuyết ở phía sau đuổi theo, nói lời ngon tiếng ngọt.
[Lần sau không dám nữa, xì... ngực đau quá.]
[Ta sai rồi, nương tử phạt tiền tháng của ta được không?]
[Đừng giận nữa vài ngày nữa ta sẽ đưa nàng đến Giang Nam ăn đậu hũ não ngọt ngon nhất.]
Ta đóng sầm cửa lại.
[Vậy thì phạt chàng ăn đậu hũ não ngọt một năm vậy!]
- Hoàn -