Lăng Ý Nồng

Chương 4



Đôi mắt sâu thẳm của Kỳ Hạc Tuyết đập vào mắt, gió cát của Mạc Bắc dường như cũng dừng lại vào khoảnh khắc này.

 

[Ngày này, ta đã chờ năm năm.]

 

Ta mặc cho hắn vụng về nhưng nghiêm túc giúp ta tháo trâm cài, không khí xung quanh dần nóng lên.

 

Yết hầu của Kỳ Hạc Tuyết khẽ chuyển động, ta có chút khô miệng, không biết nói gì.

 

[Bà mẫu thích ăn gì? Tay nghề của thiếp cũng tạm...]

 

Kỳ Hạc Tuyết như đột nhiên nhớ ra điều gì, cười nói.

 

[Nương nói đàn gà vịt ở quê không có ai trông nom, đã về quê từ đêm qua rồi, từ nay mọi việc trong phủ đều do ngươi làm chủ, không có chuyện gì thì đừng làm phiền bà ấy.]

 

[Tính nết của nương vốn như vậy, không giỏi giao tiếp với người khác, gặp người lạ là thấy không thoải mái.]

 

Ta trợn tròn mắt, không thể tin được: [Sao lại vội vàng như vậy, ta còn chưa kịp thỉnh an, nương có dặn dò gì cho ta không?]

 

Kỳ Hạc Tuyết xoa xoa đỉnh đầu ta, nhận ra ta đang căng thẳng.

 

[Về sau đây chính là nhà của nàng, không cần phải sợ hãi như vậy, muốn làm gì thì làm, mở tiệm thuốc hay làm gì khác đều được, không ai dám bắt nạt nàng nữa, kể cả ta.]

 

Hắn cười, chỉ tay lên trời, ta biết chàng đang nói đến thánh chỉ kia.

 

Thánh chỉ do chính tay Kỳ Hạc Tuyết xin về, giống như một bức tường thành kiên cố, ngăn cản mọi tổn thương trước mặt ta.

 

Trước đây mẫu thân từng nói, nữ tử trên đời vốn phải sống trong khe hở, nếu không thể ngăn chặn lời ra tiếng vào của thiên hạ, không thể đối xử với nhau một cách tôn trọng thì cả đời sẽ là một sự thất bại.

 

Phụ nữ trên đời giống như đang đi trên mũi dao.

 

Nhưng bây giờ, ta là huyện chủ, lại có thánh chỉ trong tay, phụ thân cũng được truy phong làm ngự y, dường như mọi thứ đã hoàn toàn khác trước.

 

Mắt ta cay cay, chủ động nắm lấy tay Kỳ Hạc Tuyết.

 

[Cảm ơn chàng, nếu không có mạch án của hoàng hậu nương nương, phụ thân ta...]

 

Chàng nắm chặt tay ta, thuận thế ôm ta vào lòng: [Là ta nên cảm ơn nương tử.]

 

[Ta hơn nàng tám tuổi, nàng tốt như vậy, lại nguyện gả cho một kẻ thô lỗ như ta.]

 

[Ta đã rời khỏi Hầu phủ, không ai quan tâm đến sự an nguy của ta, trên chiến trường đao kiếm không có mắt, biết đâu một ngày nào đó sẽ tử trận sa trường...]

 

Sắc mặt Kỳ Hạc Tuyết có chút buồn bã.

 

Tim ta đau nhói, vô thức đưa tay che miệng chàng: [Đừng nói bậy, chúng ta sẽ bình an vô sự.]

 

Đột nhiên, ngón tay như bị một con thú dữ liếm nhẹ, đôi mắt của nam nhân cao lớn sáng ngời đến kinh người.

 

Ta vô thức rút tay lại nhưng lại vô tình đụng vào ngực chàng, chỉ nghe thấy chàng rên lên một tiếng.

 

[Chàng… chàng làm sao vậy?]

 

[Không sao, chỉ là một vết thương nhỏ thôi.]

 

Áo trung y màu trắng trên ngực chàng từ từ thấm ra một vệt máu, ta sợ hãi vội xé áo chàng ra.

 

Thật kỳ lạ, cởi ra rất dễ dàng.

 

[Nương tử, nhìn chỗ này nữa, cũng đau lắm...]

 

Việc Kỳ Hạc Tuyết cưới vợ khiến cả kinh thành xôn xao, nhất là khi chàng cưới một người đã tái giá, có người tuy ngoài mặt không nói gì nhưng sau lưng lại dần truyền ra những lời đàm tiếu.

 

Đầu tiên là những tên ăn mày ở đầu đường cuối ngõ bắt đầu hát những bài đồng dao không mấy hay ho.

 

Nào là mỹ nhân nhân lúc phu quân ra chiến trường mà vụng trộm sau lưng, ngược đãi bà mẫu già yếu và cô tiểu cô thơ ngây.

 

Nào là tên quan vô liêm sỉ cưỡng ép cưới vợ của hạ nhân, đánh đuổi uyên ương, ỷ thế hiếp người.

 

Nào là vị đại tướng đắm chìm trong sắc đẹp, ngày xuất chinh cứ kéo dài mãi...

 

Sau đó, thậm chí một số tửu lâu trà quán còn mời các ông đồ đến biên soạn sách mở tiệc, nhất thời truyền đến tận tai thiên tử.

 

Hoàng thượng triệu Kỳ Hạc Tuyết vào cung diện kiến, khi trở về người đầy vết trà và mảnh sứ vỡ, ngay cả hoàng hậu nương nương cũng bị liên lụy và bị quở trách.

 

Ta lo lắng trong lòng đã sớm chờ ở bên ngoài bức tường cung dài, gió đông lạnh lẽo thổi vào người đau nhói, xa xa có bóng người cao lớn đi tới, khi nhìn thấy ta thì bước nhanh hơn, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt, vết trà trên người loang lổ,

 

thế nhưng vẫn không giảm đi được nửa phần phong thái.

 

[Gió lớn, sau này chỉ cần ở nhà chờ là được.] Giọng hắn trách móc nhưng không giấu được vẻ vui mừng, cởi áo choàng trên người trùm kín ta.

 

Ta mím chặt môi, giọng nói buồn bã: [Có phải thánh thượng đã tin những lời đồn đại đó không?]

 

Kỳ Hạc Tuyết xoa nóng tay rồi nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt ta: [Đừng lo, biên quan bất ổn, thánh thượng sẽ không vì thế mà động đến ta.]

 

Nhưng ta vẫn có chút bất an, nắm chặt tay áo hắn, một đường không nói gì.

 

Ngày hôm sau, Kỳ Hạc Tuyết ra ngoài một chuyến, những ông đồ kể chuyện ở kinh thành dần thay đổi giọng điệu, thậm chí còn bắt đầu nói về chuyện bát quái của phủ Thẩm.

 

Bà vú của Thẩm gia đã lén cầm đồ đạc của Dương Phàm Nhi, đổi bạc mua thuốc cho lão thái thái, bị bắt quả tang.

 

Dương Phàm Nhi bụng mang dạ chửa, trước mặt lão thái thái đánh bà Lưu nửa sống nửa chết.

 

Bị Thẩm lão phu nhân nhốt vào từ đường phạt quỳ, giữa mùa đông giá rét lại sảy thai vào nửa đêm.

 

Dương Phàm Nhi mất đi đứa con đã cãi nhau một trận lớn với Thẩm Trường Phong, thậm chí còn động thủ, hai người ra ngoài thường xuyên mang thương tích trên mặt.

 

Nhất thời, mọi người đều bàn tán về cặp đôi kỳ duyên trên chiến trường năm xưa, giờ đây lại trở thành một đôi oan gia.

 

Ta ở y quán ngày ngày nghiên cứu những ghi chép mà Kỳ Hạc Tuyết tìm được cho ta trong cung do phụ thân để lại.

 

Không biết có phải ta ảo giác hay không, ban ngày luôn cảm thấy có người nhìn chằm chằm vào ta.

 

Nhưng khi ta nhìn theo hướng đó thì chỉ thấy một góc áo màu tím.

 

Thỉnh thoảng trên quầy còn xuất hiện thêm một chiếc trâm cài, ngọc bội hay những món đồ chơi nhỏ khác, đều được đựng trong hộp màu tím.

 

Ta nhớ rõ nhất là Thẩm Trường Phong thích mặc đồ màu tím.

 

13

 

Thánh thượng dường như thực sự có hiềm khích với Kỳ Hạc Tuyết, biên quan lại truyền đến tin cấp báo rằng người man di quấy nhiễu liên tục nhưng thánh thượng lại phái Thẩm Trường Phong làm giám quân đến đó.

 

Ta lo lắng trong lòng nhưng không biểu hiện ra ngoài, chỉ muốn nhanh chóng nối lại bàn tay bị đứt, thuốc mê, mười ba mũi kim quỷ môn trong ghi chép của phụ thân.

 

Kỳ Hạc Tuyết bị thánh thượng ghẻ lạnh nhưng không thấy phiền muộn, ngược lại còn dẫn ta đi khắp khu dân nghèo ở phía bắc thành phố mỗi ngày.

 

[Chỉ xem thì làm sao được? Phải đích thân châm vào người mới biết được.]

 

Hóa ra chàng đã sớm biết ta đang nghiên cứu những thứ này, không những không ngăn cản mà còn tự mình thử nghiệm.

 

Những người đó thấy đại tướng quân bị châm đầy kim trên người nhưng không có bất kỳ phản ứng bất lợi nào, dần dần cũng dám để ta châm cứu dùng thuốc.

 

Thực ra hồi nhỏ phụ thân đã dạy ta dùng thuốc mê, lúc đầu khi biết Thẩm Trường Phong bị thương, ta đã bỏ một gói thuốc mê nhỏ vào trong thư, dặn chàng nếu đau quá thì có thể dùng.

 

Ta vốn tưởng chàng sẽ khen ta hiền lương tháo vát nhưng không ngờ trong thư hồi lại chỉ có một dòng ngắn ngủi.

 

[Nếu quá nhàn rỗi thì may thêm vài bộ quần áo mùa đông gửi về, giữ gìn bổn phận của nữ tử.]

 

Sau đó ta không dám nhắc đến chuyện y thuật với chàng nữa.

 

Chỉ là khi những nha hoàn, bà vú trong nhà bị bệnh mà cố chịu không đi khám, ta sẽ nhờ Mẫn Nhi lén đưa thuốc đến.

 

Họ chỉ nghĩ là lão thái thái phát lòng tốt, cảm kích không thôi.

 

Như vậy cũng tốt, tránh cho lời ra tiếng vào, dù sao thì ngay cả phu quân của mình cũng không tin ta có thể chữa bệnh cứu người.

 

Nhưng giờ đây, Kỳ Hạc Tuyết lại dẫn ta đi ngày càng xa trên con đường này, danh tiếng dần lan truyền, ta đành phải mua luôn cả tiệm bánh bao bên cạnh y quán, cải thành phòng khám.

 

Kỳ Hạc Tuyết bị ghẻ lạnh, ở nhà không có việc gì làm, dứt khoát theo ta cả ngày, lấy cớ là học cách tự cứu.

 

Ta nghỉ ngơi trong phòng, người đau nhức ê ẩm.

 

Kẻ gây họa Kỳ Hạc Tuyết thì thản nhiên xoa bóp bắp chân cho ta, trên mặt tràn đầy ý cười và thỏa mãn.

 

[Nàng ngày ngày rong chơi, thánh thượng e rằng càng thêm tức giận.] Ta lo lắng nói.

 

Hắn lại thâm ý đáp: [Thỉnh thoảng để hắn tức giận cũng tốt, trăng tròn thì khuyết, nước đầy thì tràn, quá mức phồn hoa rực rỡ mới đáng lo.]

 

[Cho nên, ta sẽ dựa vào nương tử nuôi dưỡng một thời gian, được không?]

 

Nghĩ đến sự không kiềm chế của hắn đêm qua, ta tức giận đá vào vai hắn: [Kỳ Hạc Tuyết!]

 

Hắn nào cần ta nuôi, ngày hôm sau thành thân hắn đã dẫn ta vào mật đạo, mật đạo dài hun hút được xây dựng đến tận dưới hồ ở phía bắc thành phố. Một căn phòng đầy ắp ánh sáng vàng rực rỡ, hắn cười vô tư nhét chìa khóa mật đạo vào tay ta.

 

[Sau này nương tử mỗi tháng cho ta tiền tiêu vặt được không? Nếu không vui thì cứ trừ đi, ta nghe theo sự sai khiến của nàng…]

 

Kỳ Hạc Tuyết nắm lấy chân ta, dùng lực vừa phải xoa bóp, như thể nghiện vậy.

 

[Chỗ đó còn đau không?]

 

Hắn còn hỏi!

 

Má ta dần ửng hồng, vô thức nhìn xung quanh xem có ai không.

 

Nhưng Kỳ Hạc Tuyết đã nhấc cả chân kia của ta lên, hai bàn tay to xoa bóp khiến ta thoải mái đến mức buồn ngủ.

 

Bỗng nghe thấy một giọng nam khàn khàn: [Ý Nồng, nàng còn chút liêm sỉ nào không?]

 

14

 

Kỳ Hạc Tuyết lập tức vung tay áo che chắn ta nghiêm ngặt, ôm ta vào lòng.

 

Không biết Thẩm Trường Phong đến từ lúc nào, trên người mặc áo giáp, dáng vẻ chuẩn bị xuất chinh, phía sau là Mẫn Nhi thở hồng hộc chạy đến với vẻ mặt giận dữ.

 

Hắn vừa nói gì?

 

Liêm sỉ?

 

Đúng rồi, Thẩm Trường Phong là người coi trọng lễ tiết của nữ tử nhất, trước thềm thành thân hắn đã tặng ta một gói đồ, ta vốn tưởng là một số món đồ chơi nhỏ để dỗ ta vui.

 

Mở ra xem thì thấy ba cuốn sách dày cộp ngay ngắn: 《Nữ đức》, 《Nữ giới》, 《Nữ huấn》.

 

Dù trong lòng có hơi khó chịu nhưng ta vẫn nghiêm túc đọc hết, giống như mong muốn của mẫu thân, trở thành một nữ tử hiền lương thục đức.

 

Thẩm Trường Phong đương nhiên hài lòng nhưng giờ đây ta ngồi ở hậu viện của y quán nhà mình, cùng Kỳ Hạc Tuyết đùa giỡn, mặc hắn nâng chân xoa bóp, đâu còn là Lăng Ý Nồng đoan trang thùy mị mà hắn từng quen biết?

 

[Ban ngày ban mặt lại kéo kéo nam tử, dáng vẻ yêu kiều chẳng khác gì những nữ tử kia?]

 

Kỳ Hạc Tuyết quay lưng về phía hắn, chậm rãi giúp ta mang giày, sau đó mới quay đầu nhìn hắn, sắc mặt lạnh nhạt.

 

[Giám quân đại nhân ban ngày ban mặt xông vào nội viện, quát tháo chính thê của ta, có coi Kỳ Hạc Tuyết ta là người chết không?]

 

Thẩm Trường Phong lộ vẻ kinh ngạc: [Tướng quân? Sao người lại ở đây?]

 

Sau đó sắc mặt hắn bình tĩnh trở lại, hơi ngẩng cằm nói.

 

[Cũng phải, tướng quân giờ nhàn rỗi không có việc gì làm, đi dạo khắp nơi cũng là chuyện bình thường.]

 

[Ta sắp xuất chinh, đi ngang qua đây nhớ ra một chuyện, Ý Nồng.] Hắn tiến lên hai bước, ánh mắt rực rỡ nhìn ta.

 

[Bệnh của mẫu thân lại tái phát rồi, trước kia nàng xoa bóp cho bà thế nào? Thuốc trong nhà cũng hết rồi, nàng nhớ gửi ít về, lần này ta ra chiến trường sẽ nhanh chóng trở về…]

 

Thẩm Trường Phong như mất trí nhớ, lải nhải không ngừng, cuối cùng khóe mắt còn hơi ửng đỏ.

 

[Còn nữa, giày mùa đông của ta đã hỏng rồi, đây là đôi cuối cùng.]

 

Kỳ Hạc Tuyết nghe không nổi nữa, lạnh lùng nói: [Thẩm Trường Phong, ngươi ăn nhầm nấm rồi sao? Ngươi nhìn cho rõ, người trước mặt này là thê tử của ta, thê tử ngươi cầu xin bằng quân công đang ở đằng kia, muốn giày mùa đông thì về nhà mà xin.]

 

Ta nhìn theo ánh mắt hắn, Dương Phàm Nhi cũng mặc một thân trang phục nhung trang, đứng ở cửa, đờ đẫn nhìn mọi chuyện, không biết đã đến từ lúc nào.

 

Mấy tháng không gặp, ánh mắt vốn sáng ngời của Dương Phàm Nhi giờ đã ảm đạm vô hồn, khuôn mặt hốc hác, đôi môi tái nhợt.

 

Đau đớn vì mất đi hài tử, ngay cả một nữ tử sắt đá như nàng cũng khó mà chịu đựng nổi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...