Dì Út

Chương 4



"Con bây giờ ở thành phố lớn có tiền đồ, thành đạt rồi, cũng phải giúp đỡ em trai con một chút chứ."

 

"Chúng ta cũng không đòi hỏi nhiều, một trăm vạn? Không, tám mươi vạn! Tám mươi vạn là được!"

 

"Còn căn nhà của con nữa, con bảo là con cũng chẳng mấy khi về ở, chi bằng cho em trai con làm nhà riêng luôn đi. Đợi đến khi em trai con có con, chắc chắn sẽ giáo dục con mình hiếu thuận với dì…"

 

Dì út như không nghe thấy gì, mở cửa xe định lên xe.

 

Thấy bà ấy không trả lời, bà ngoại trực tiếp ngồi trước xe, bắt đầu ăn vạ.

 

"Trời ơi không có lý lẽ gì hết! Mọi người xem đi! Tôi đẻ ra đứa hỗn láo này, nó có tiền có thành đạt rồi, đến cả cha mẹ cũng không thèm quan tâm!"

 

"Câm miệng!"

 

Dì út quát lớn.

 

Từ lúc tôi gặp lại bà ấy đến giờ, bà ấy vẫn luôn là hiện thân của lý trí, chưa từng có lúc nào mất bình tĩnh.

 

Nhưng mà, gia đình gốc luôn có thể dễ dàng phá vỡ phòng tuyến của một người nhất.

 

Một người lý trí bình tĩnh khi nổi giận thì rất đáng sợ.

 

Bà ngoại khóe mắt còn treo nước mắt cố nặn ra, ngồi bệt xuống đất, ngây ngốc nhìn dì ấy.

 

Dì út thở dốc dữ dội, mãi một lúc sau, mới từ từ bình tĩnh lại.

 

"Mẹ." dì ấy giọng run run chất vấn: "Mẹ không cảm thấy con rất đáng thương sao?"

 

"Khi con mới ra trường, số tiền mà mẹ moi móc từ con, dù chỉ một xu, có phải mẹ đã tự mình tiêu không?"

 

"Nhờ tiền của con, bố đã đổi xe mới, em trai đã đổi máy tính mới. Còn con thì sao?"

 

"Mười năm mặc một bộ quần áo rách, dùng kem dưỡng da bôi mặt, đồ ăn hỏng không nỡ vứt, xào lại rồi tự ăn."

 

"Mẹ, mẹ nhìn xem mẹ bây giờ như thế nào, không biết xấu hổ ngồi dưới đất ăn vạ, là vì ai?"

 

Bà ngoại chết lặng.

 

Nhưng dường như não bà không thể tiêu hóa được ý nghĩa ẩn chứa trong lời nói này.

 

"Nhưng, con đã thành đạt." Bà ngoại ngây người nói. "Con là chị, có chút danh tiếng, có tiền rồi, giúp đỡ em trai một chút, không phải là lẽ thường tình sao?"

 

Tôi hơi nhíu mày.

 

Điều này hoàn toàn không thể lý giải nổi.

 

Dì út thở dài, cuối cùng cũng từ bỏ.

 

"Mẹ cũng biết con thành đạt à."

 

Dì khẽ nói, khóe miệng từ từ nở một nụ cười, trông có vẻ hơi độc ác.

 

"Mẹ đoán xem, khi con vừa không có tiền vừa không có mối quan hệ thì làm thế nào để kiếm được nhiều tiền như vậy?"

 

"Làm thế nào để kiếm được nhiều tiền như vậy?"

 

Bà ngoại lúc đầu ngẩn người, sau đó nổi giận.

 

"Con nhỏ hư hỏng, sao mày lại vô liêm sỉ thế!"

 

"Mẹ già này biết ngay mà! Chỉ cần nhìn mày là biết, mày có kiếm được đồng tiền nào trong sạch không!"

 

"Nói đúng rồi." Dì út gật đầu, đôi giày cao gót tiến lên vài bước, từ trên cao nhìn xuống bà ngoại đang ngồi dưới đất. "Tiền của con kiếm được không sạch sẽ nhưng lại quen biết không ít người trong giới thượng lưu."

 

"Nếu mẹ không đến tìm con nữa, chúng ta sẽ không liên quan đến nhau."

 

"Nhưng nếu mẹ còn đến tìm con, con không chắc sẽ có ai đến nhà mẹ làm gì đâu."

 

Ánh mắt dì quá sắc bén, khiến bà ngoại run rẩy.

 

"Dù sao thì nói đi nói lại, cũng chỉ là chuyện gia đình, cãi, vã, mâu, thuẫn thôi mà."

 

Dì út nhìn chằm chằm vào mắt bà, nhấn mạnh từng chữ.

 

14

 

Đêm hôm đó, tôi dụi mắt đi vệ sinh nhưng phát hiện không có ai bên cạnh.

 

Dì út không có trên giường.

 

Phòng khách tỏa ra ánh sáng mờ ảo.

 

Dì út ngồi trước quầy bar, ly rượu trong tay nhấp nháy dưới ánh đèn.

 

Tôi nhẹ nhàng bước tới, đứng bên cạnh dì út.

 

"Dì út."

 

Dì út giật mình, ly rượu trong tay suýt rơi xuống. "Con bé này, làm dì giật cả mình."

 

Tôi lè lưỡi. "Dì út, dì đang uống gì vậy?"

 

"Đây là rượu vang đỏ." Dì út nói. "Nhưng con còn nhỏ, chỉ có thể uống sữa đậu nành thôi."

 

Một phút sau, tôi ôm bình sữa đậu nành, áp chặt vào bên cạnh dì út.

 

"Con hiểu rồi." Tôi đột nhiên nói.

 

"Hiểu cái gì?" Dì út hỏi.

 

"Người nhà đều cầm trong tay một con dao, có thể đâm mình bất cứ lúc nào." Tôi nói.

 

Dì út bật cười.

 

"Nên, cũng không bi quan như vậy." Dì xoa đầu tôi. "Chỉ là hai chúng ta không may mắn thôi."

 

Đúng vậy, chỉ là hai chúng ta không may mắn.

 

Hai năm trước, bạn học cấp hai của tôi nói rằng mẹ cô ấy vừa sinh cho cô ấy một em trai.

 

Tôi lấy bản thân mình để suy nghĩ cho người khác, quanh co lòng vòng nói với cô ấy, về sau ở nhà không được tùy hứng nữa, phải sống thật cẩn thận.

 

Bạn học không hiểu ý tôi ám chỉ.

 

Có lẽ, cô ấy hiểu nhưng chỉ thấy buồn cười.

 

Cho dù sinh em trai thì sao chứ, bố mẹ sẽ không hết yêu cô ấy.

 

Tôi không hiểu cô ấy, cô ấy cũng không hiểu tôi.

 

Cảm giác an toàn và tự tin của cô ấy là thứ mà tôi cả đời này cũng không có được.

 

Hai năm sau, ngoài phòng thi vào cấp ba, bố mẹ cô ấy bế em trai đến cổ vũ cô ấy.

 

Em trai ôm bó hoa mua cho cô ấy, thấy cô ấy liền ê a đòi chị bế.

 

Bạn học cười tít mắt bế em trai lên, hôn lên đôi má mềm mại của em hai cái.

 

Nhìn xem, thế giới này không phải không có người hạnh phúc.

 

Chỉ là vận may của chúng ta quá tệ.

 

Nhưng mà…

 

"Nhưng mà, đây không phải lỗi của chúng ta."

 

Dì út khẽ nói.

 

"Bố mẹ không yêu tôi thì tôi cũng không yêu họ."

 

"Khi bạn hoàn toàn từ bỏ họ, bạn sẽ phát hiện ra rằng, cầu xin họ một chút tình yêu thương là điều ngu ngốc nhất mà bạn từng làm."

 

"Tương lai của bạn có tươi đẹp hay không, là dựa vào năng lực, kiến thức, lòng dũng cảm của bạn, chứ không phải tình yêu thương viển vông của bố mẹ."

 

"Thậm chí, không có họ, bạn sẽ sống tốt hơn."

 

15

 

Điểm thi vào cấp ba đã có.

 

Vì sự cố ngày đầu tiên, môn Ngữ văn của tôi có chút sai sót nhưng vẫn đạt được thành tích tốt là hạng ba toàn trường, hạng bảy toàn thành phố.

 

Giáo viên chủ nhiệm liên lạc với tôi, nói rằng mười học sinh đứng đầu toàn thành phố có thể được tuyển thẳng vào trường cấp ba trọng điểm của tỉnh, hỏi tôi có muốn đi không.

 

Trường cấp ba trọng điểm có tỷ lệ đỗ đại học khối một vô cùng cao, tôi cũng muốn đi.

 

Nhưng mà, chi phí sinh hoạt ở tỉnh quá cao.

 

Nhưng khi dì út nghe nói vậy, lại hết sức khuyên tôi đến tỉnh.

 

"Con đừng lo chuyện tiền bạc, trường đó là trường nội trú, chi phí không lớn đâu."

 

Nói xong, dì đưa cho tôi một thẻ ngân hàng.

 

"Bố con và dì đã bàn bạc rồi, sau này, mỗi tháng bố con sẽ chuyển vào đây một nghìn tệ, làm tiền sinh hoạt phí cho con."

 

Có một nghìn tệ này đảm bảo, tôi đồng ý với việc tuyển thẳng vào trường cấp ba trọng điểm của tỉnh.

 

Trường dán bảng đỏ ngoài tường, sau tên tôi, có ghi tên một trường cấp ba nổi tiếng trong tỉnh.

 

Nhìn thấy bảng danh sách này, bố lại nhớ đến tôi.

 

Ông nói muốn đưa tôi đi ăn.

 

Không đưa mẹ kế, cũng không đưa em trai, chỉ có hai chúng tôi.

 

Tôi không chút do dự chọn nhà hàng hải sản mà mình vẫn luôn muốn đến.

 

Nhà hàng này mỗi người phải trả hai trăm tệ.

 

Có lẽ ngay cả bố cũng không nhớ vào học kỳ mà em trai tôi chào đời, ông đã từng hứa với tôi, nếu tôi thi được nhất lớp, ông sẽ đưa tôi đi ăn một bữa thật no.

 

Nhưng sau đó, khi tôi thi được nhất lớp, háo hức muốn cùng bố đến nhà hàng này thì chỉ nhận được sự hời hợt và trách móc.

 

"Oa, Duệ Duệ thật giỏi, lại thi được nhất lớp."

 

"Em trai mới chào đời, chi phí trong nhà lớn. Giang Duệ, con có thể hiểu chuyện một chút không."

 

Sau đó, tôi toàn tâm toàn ý muốn làm đứa con gái ngoan của bố, đầu óc chỉ nghĩ đến chuyện nghe lời, hiểu chuyện, để bố có thể yêu thương tôi nhiều hơn một chút.

 

Nhưng bây giờ tôi đã nghĩ thông suốt rồi.

 

Một chút tình yêu viển vông đó thì có tác dụng gì chứ?

 

Thậm chí còn không thiết thực bằng một bữa ăn ở nhà hàng hải sản.

 

Nhưng kỳ lạ là, khi tôi không còn khao khát tình yêu của bố nữa thì ông lại bắt đầu níu kéo tôi.

 

"Duệ Duệ, đây là một vạn tệ, con cất đi." Ăn được nửa bữa, bố lấy ra một phong bao lì xì đưa cho tôi.

 

"Bố thay dì xin lỗi con, mấy năm nay bố bận công tác, dì ấy ở nhà một mình chăm con, đúng là đã làm nhiều chuyện không công bằng với con..."

 

"Dì ấy đã nói hết với bố rồi, bố cũng đã mắng dì ấy rồi."

 

Tôi cất tiền vào cặp, khóe miệng cũng nở một nụ cười có chút độc địa.

 

Giống như đêm đó, trước cửa đồn công an, dì út đã nói với bà ngoại.

 

"Bố, bố thực sự không biết sao?"

 

Bố cứng đờ người.

 

"Mẹ kế đã làm những gì với con, bố thực sự không biết chút nào sao?"

 

Tôi hỏi.

 

"Hay là, bố biết rõ nhưng không muốn quản."

 

"Con gái chịu ấm ức thì không sao, người vợ mới cưới có oán khí cũng không sao, chỉ cần gia đình duy trì được sự hòa bình bề ngoài, bố về nhà có đèn sáng, có cơm nóng là được."

 

Tôi nghĩ, nụ cười của mình chắc hẳn rất châm biếm.

 

"Bố có yêu con không, bố?"

 

"Hay là, bố có yêu mẹ kế không? Có yêu em trai không?"

 

"Bố đều không yêu." tôi nói: "Bố chỉ yêu bản thân mình."

 

Bố ngồi trên ghế, bị lời tôi nói làm cho có chút bối rối.

 

"Bố đứng trên vị trí mà xã hội sắp đặt cho bố, theo trình tự đóng vai một người chồng tốt, một người cha tốt." Tôi tiếp tục nói,

 

"Bố phải có một người vợ, thế nên sau khi mẹ mất, bố rất nhanh đã cưới mẹ kế."

 

"Bố còn phải sinh một đứa con trai, để thỏa mãn kỳ vọng của xã hội xung quanh về việc bố phải nối dõi tông đường. Thế nên sau khi tái hôn, bố đã sinh ra em trai."

 

"Nhưng bản thân bố nghĩ thế nào? Tình cảm thực sự của bố ở đâu? Điều bố thực sự muốn là gì?"

Chương trước Chương tiếp
Loading...