Dì Út

Chương 3



"Huyên Huyên cũng lớn rồi, không thể để hai đứa ở chung một phòng được nữa..."

 

Nụ cười của ông ấy có chút cay đắng.

 

Dì út tắt điện thoại, vỗ nhẹ vào lưng tôi.

 

"Đi dọn đồ đi, Duệ Duệ."

 

"Ở đây cứ yên tâm giao cho dì út nhé."

 

09

 

Phòng ngủ của tôi bừa bộn.

 

Đồ chơi của đứa em trai bày đầy trên giường.

 

Trên mặt bàn bày những bức tranh màu cậu bé vẽ bậy, sách vở giấy kiểm tra của tôi đều bị quét sang một bên.

 

Bằng chứng về sự tồn tại của tôi đang dần biến mất.

 

Cũng giống như năm năm trước, sau khi đứa em trai ra đời, từng bước từng bước xâm chiếm không gian sống của tôi.

 

Khi chưa có đứa em trai, mẹ kế thực sự rất tốt với tôi.

 

Nhưng sau khi đứa em trai ra đời, ánh mắt bà ấy nhìn tôi trở nên đề phòng và cảnh giác.

 

Giống như một con sư tử cái vừa sinh con, hung dữ nhìn tôi, kẻ đã vô tình xâm nhập lãnh địa của nó.

 

Mẹ kế đã thay đổi.

 

Đối mặt với tôi, bà ấy vẫn sẽ cười dịu dàng.

 

Nhưng quần áo mới, đồ chơi mới của tôi đều biến mất.

 

Thậm chí tôi uống một hộp sữa trong tủ lạnh, bà ấy cũng sẽ ngạc nhiên một phen.

 

"Duệ Duệ, sao con uống sữa của em trai?"

 

Khi bà ấy nói câu này, bố tôi đang ngồi trên ghế sô pha đọc báo, thậm chí còn không ngẩng đầu lên.

 

Dì út nói, sau này ở trong căn nhà này, tôi phải sống thật cẩn thận.

 

Dì ấy nói đúng, cũng không đúng.

 

Tôi rúc người lại, cẩn thận sống sót, kết quả là bị đuổi đi.

 

Trong một giờ tôi dọn đồ, tiếng động trong phòng khách vẫn không ngừng.

 

Mẹ kế chửi bới, đứa em trai khóc thét, bố tôi trách móc...

 

Dì út vẫn luôn điềm nhiên.

 

Giọng dì ấy bình tĩnh, nói rõ từng chữ, logic rõ ràng.

 

Dọn xong hành lý, tôi ôm gói đồ ngồi lặng lẽ ở góc tường.

 

Cho đến khi nghe thấy tiếng gõ cửa "Thình thịch." hai tiếng.

 

Dì út mở cửa phòng ngủ.

 

"Duệ Duệ, đi nào,"

 

Dì ấy đưa tay về phía tôi,

 

"Dì út đưa con về nhà."

 

10

 

Nhà dì út ở một căn hộ cao cấp ở trung tâm thành phố.

 

Căn hộ ba phòng ngủ lớn nhưng đã được cải tạo thành một phòng ngủ và hai phòng khách.

 

Trang trí tinh tế đắt tiền nhưng hầu như không có hơi thở của cuộc sống.

 

Dì út nói, đây là căn nhà dì ấy mua hai năm trước. Chỉ là dì ấy không thường về quê nên cơ bản là không ở.

 

Dì ấy cũng không nghĩ sẽ có người khác đến.

 

Vì là một phòng ngủ nên dì út và tôi ngủ chung một giường.

 

Đưa tiền và điện thoại cho tôi, dì út bắt đầu đi sớm về muộn.

 

Không giống với công việc nhàn nhã của bố tôi ở đơn vị sự nghiệp, công việc của dì út rất bận rộn, bận đến mức chân không chạm đất.

 

Chiều hôm đó, tôi đang ngủ trưa thì đột nhiên bị một tiếng gõ cửa gấp gáp và chói tai đánh thức.

 

"Mở cửa ra! Thẩm Thúy Thúy! Em biết chị ở nhà!"

 

"Chị, là em, Thiên Tứ. Chúng em đến thăm chị, mau mở cửa ra!"

 

Giọng nói có chút quen thuộc.

 

Tôi lăn đùng từ trên giường xuống, chạy đến cửa.

 

Mở chuông cửa có hình, thấy có ba người đứng trước cửa.

 

Là ông bà ngoại và cậu tôi.

 

Kể từ khi mẹ tôi mất, tôi chưa từng gặp lại họ.

 

Ngay cả trong đám tang của mẹ, họ nhìn thấy tôi, giống như nhìn thấy côn trùng mang mầm bệnh, sợ tôi lây sang họ.

 

Căn hộ này là một thang máy một hộ, mỗi tầng thang máy đều phải quẹt thẻ.

 

Sao họ biết dì út ở đây? Lại lên được đây bằng cách nào?

 

Tôi vẫn chưa mở cửa, ba người bên ngoài gõ cửa một lúc lâu, cũng mệt.

 

"Thiên Tứ, Thúy Thúy thực sự ở đây sao?" Ông ngoại do dự hỏi: "Bạn của con thực sự nhìn thấy Thúy Thúy ở đây sao?"

 

"Còn có thể giả sao!" Cậu tôi vung tay: "Bạn con và con chơi với nhau từ nhỏ, không thể nhận nhầm chị hai được."

 

"Chị hai bây giờ phát đạt rồi, đổi tên rồi, nhan sắc cũng đẹp hơn rồi."

 

"Bạn con làm bảo vệ ở tòa nhà này, anh ấy nói hôm đó chị hai đeo toàn hàng hiệu Chanel."

 

"Chanel bố mẹ biết chứ? Chiếc túi rẻ nhất cũng phải mấy chục triệu!"

 

"Mấy chục triệu!" Bà ngoại kinh ngạc: "Con nhóc chết tiệt này bây giờ lại có thể giàu như vậy sao?"

 

"Còn có thể giả sao!" Cậu tôi chỉ vào cửa phòng: "Bố mẹ biết nhà ở đây giá bao nhiêu một mét vuông không? Hai mươi triệu! Nhà chị hai diện tích lớn, một căn như thế này ít nhất cũng phải ba trăm triệu!"

 

"Trời ơi, nhiều tiền như vậy!" Bà ngoại mở to mắt.

 

"Cho nên mẹ ạ, mẹ đừng cãi nhau với chị hai nữa." cậu tôi nói: "Chờ lát nữa chị hai về, mẹ đừng nói, cứ nghe con nói."

 

"Chị hai những năm trước bị mẹ chọc tức, con nói chuyện tử tế với chị ấy, chị ấy chắc chắn sẽ không giận nữa."

 

"Con và chị hai là anh em cùng mẹ khác cha, đánh gãy xương cũng còn dính vào gân, làm sao chị có thể không quan tâm đến em trai được?"

 

"Chị ấy chưa kết hôn, cũng không có con, em trai này là chỗ dựa duy nhất của chị ấy."

 

11

 

Tôi vội vàng gọi điện cho dì út.

 

Kể lại tình hình bên ngoài cửa cho dì út nghe, đầu dây bên kia vẫn không trả lời.

 

Một lúc sau, mới nghe thấy một tiếng đáp nhàn nhạt:

 

"Được, dì biết rồi."

 

Giọng dì út vẫn điềm nhiên.

 

Dì ấy vẫn lý trí, bình tĩnh, như thể những người đứng bên ngoài cửa không phải là cha mẹ ruột của dì ấy, không phải là em trai cùng mẹ khác cha với dì ấy.

 

Tôi ngồi trong nhà, nghe ba người bên ngoài cửa nói chuyện rôm rả.

 

Dường như cậu tôi đã có bạn gái, chuẩn bị kết hôn.

 

Nhưng bên gái yêu cầu một căn nhà riêng và hai mươi vạn tiền sính lễ, không thể thiếu một xu.

 

Ông bà ngoại không có tiền, lại chuyển sang để mắt đến dì út.

 

Gần một tiếng trôi qua, cửa thang máy mở ra.

 

Cậu tôi sáng mắt lên: "Chị hai…"

 

Lời còn chưa dứt, sau lưng dì út lại bước ra hai cảnh sát, còn có một người đàn ông trung niên mặc đồng phục bảo vệ.

 

Dì út chỉ vào ba người đứng trước cửa: "Các đồng chí cảnh sát, chính là ba người này chưa được tôi đồng ý, xâm nhập bất hợp pháp vào nhà riêng."

 

12

 

Nghe vậy, bà ngoại lập tức nhảy dựng lên.

 

"Con nhóc chết tiệt, mày nói bậy bạ gì vậy!" Bà ấy xắn tay áo, xông lên định tát dì út một cái: "Tao là mẹ mày! Mày dám báo cảnh sát bắt mẹ mày à? Mày…"

 

"Ê ê ê, làm gì vậy!" Cảnh sát tiến lên ngăn bà ngoại lại: "Trước mặt chúng tôi mà còn dám đánh người sao?"

 

Cảnh phục vừa xuất hiện, khí thế của bà ngoại lập tức mềm xuống,

 

"Làm sao có thể chứ, đồng chí cảnh sát... Tôi là mẹ của nó! Đây là bố nó, em trai nó."

 

"Đúng đúng đúng." Ông ngoại cũng tiến lại: "Đồng chí cảnh sát, chúng tôi đến nhà con gái tôi, không thể coi là xâm nhập trái phép."

 

"Bố? Mẹ? Em trai?"

 

Ánh mắt cảnh sát đảo qua họ một lượt, rồi lại tập trung vào dì út:

 

"Có đúng như vậy không?"

 

Dì út khẽ nhếch miệng: "Về mặt pháp luật và huyết thống, đúng là như vậy."

 

"Vậy thì chỉ có thể coi là tranh chấp gia đình." Cảnh sát nói.

 

Bạn thấy đấy, đây chính là sức mạnh của huyết thống.

 

Về mặt pháp luật, người lạ đánh bạn, làm bạn bị thương, sẽ bị giam giữ, sẽ phải ngồi tù.

 

Nhưng người thân làm chuyện tương tự, cuối cùng chỉ trở thành một câu nói nhàn nhạt: "Tranh chấp gia đình."

 

Dì út cười khẩy.

 

Dường như dì ấy đã sớm biết trước kết quả này.

 

"Tranh chấp gia đình thì cứ là tranh chấp gia đình đi." Dì ấy lắc đầu: "Tôi không muốn truy cứu họ, mà là muốn truy cứu bảo vệ."

 

Người quản lý bảo vệ đi theo sau giật mình.

 

Dì út nhìn anh ta, ánh mắt lạnh lùng như thể đông cứng lại: "Tại sao bảo vệ lại tự ý cho người vào khi chưa được tôi cho phép?"

 

Người quản lý bảo vệ há hốc mồm:

 

"Cái này... Họ nói là cha mẹ và em trai của cô..."

 

"Họ nói thì các người tin sao?" Dì út khí thế bừng bừng, từng bước ép sát: "Các người đã gọi điện xác nhận với tôi chưa?"

 

"Chưa xác nhận với cô nhưng mà... Quả thực họ là cha mẹ và em trai của cô mà." Người quản lý bảo vệ mặt mày ủ rũ.

 

"Là tôi đóng tiền bảo vệ hay họ đóng tiền bảo vệ? Chưa được tôi cho phép, nghiêm cấm để bất kỳ ai lên lầu, điều này không phải đã ghi trong quy định của bảo vệ rồi sao, tôi còn phải nhắc lại nữa sao?"

 

Dì út ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn anh ta,

 

"Hơn nữa, chuyện tôi ở đây tôi không nói với bất kỳ ai, họ làm sao biết tôi ở đây?"

 

"Các đồng chí cảnh sát, bảo vệ tự ý tiết lộ thông tin chủ nhà, tự ý cho người vào nhà dân, bằng chứng rõ ràng!"

 

"Tôi yêu cầu bảo vệ bồi thường tổn thất tinh thần cho tôi!"

 

13

 

Cuối cùng, mọi chuyện vẫn ầm ĩ đến đồn cảnh sát.

 

Thấy dì út không chịu bỏ qua, người quản lý bảo vệ vội vàng tìm ra bảo vệ đã tự ý cho người lên, ngay tại chỗ đuổi việc anh ta.

 

Ông bà ngoại và cậu tôi vì "Tranh chấp gia đình", cuối cùng chỉ bị dạy dỗ một trận, rồi được thả đi.

 

Bảo vệ ban đầu chỉ định tiện tay giúp bạn một việc nhỏ, không ngờ lại mất việc, nhìn cậu tôi như muốn giết người.

 

Ông bà ngoại không nhận ra tôi, chỉ nghĩ tôi là một cô bé trọ ở nhà dì út.

 

Sau khi dì út dắt tôi ra khỏi đồn cảnh sát, ông bà ngoại vẫn không muốn buông tha dì ấy.

 

"Thúy Thúy, em trai con sắp kết hôn rồi." Bà ngoại chặn dì út lại, lải nhải.

Chương trước Chương tiếp
Loading...