Con trai mua một tặng một

chương 3



[Ồ, lần này đưa vợ đến à!] Bùi Trác cười với ông chủ: [Giống như trước đây là được.]

Sau khi ngồi xuống, tôi không nhịn được hỏi anh ấy:

[Anh thường đến đây sao? Ông chủ trông rất quen anh.]

Tôi chưa kịp đợi Bùi Trác nói, ông chủ đã mang lên một đĩa tôm say.

[Bùi Trác là khách quen ở đây rồi, cô là vợ anh ấy phải không?]

[Chậc chậc, cuối cùng thì thằng nhóc này cũng được khổ tận cam lai rồi.]

Hả?

Tôi còn choáng hơn cả đĩa tôm say trên bàn.

Bùi Trác giúp tôi bóc đũa, lúc giải thích thì mặt không đổi sắc.

[Ông chủ cứ hỏi tôi và bạn gái năm xưa đã kết hôn chưa.]

[Tôi nói em đi du học nước ngoài rồi.]

Tôi cầm đũa ngây người.

Năm năm trước, tôi và Bùi Trác là khách quen ở đây.

Sau khi chia tay, tôi chưa từng đến đây lần nào.

Hóa ra Bùi Trác vẫn luôn nói như vậy với mọi người.

16

Gỏi sống rất ngon nhưng vì đang mang thai nên không thể ăn nhiều.

Trên đường về, lòng tôi rối bời.

Năm năm rồi, chẳng lẽ Bùi Trác vẫn còn thích tôi sao?

Kết nghĩa huynh đệ với bố tôi thực sự không phải ngẫu nhiên?

Nhưng năm năm trước tôi giận dỗi chia tay, rõ ràng đã nói hết lời cay đắng.

Mặc dù năm năm qua tôi cũng thường nhớ đến Bùi Trác.

Nhưng vì lời nói dối năm xưa, tôi không còn mặt mũi để quay lại.

Đang ngẩn người, Bùi Trác gọi điện đến.

Công ty có việc, anh ấy phải quay lại công ty một chuyến.

[Anh cứ để em ở ven đường là được.]

Bùi Trác nhìn đồng hồ, nhíu mày.

[Không sao, anh đưa em về nhà.]

Tôi nhìn bầu trời nắng chói chang bên ngoài, mở cửa sổ đón gió ấm.

[Hôm nay thời tiết đẹp, em đi dạo một chút.]

[Tối nay...]

[Anh đến nhà mẹ em đón em được không?]

Đứa bé khỏe mạnh, Bùi Trác cũng sẵn sàng chịu trách nhiệm.

Chuyện này hình như cũng nên công khai rồi.

Sau khi xuống xe, Bùi Trác dặn dò tôi rất nhiều lần mới đi.

Nhìn chiếc xe của anh ấy dần biến mất ở đầu bên kia con đường, tôi cong môi cười.

Trong lòng Bùi Trác, hẳn là vẫn còn tôi chứ?

Nhưng vấn đề là...

Tôi phải giải thích chuyện này với bố mẹ thế nào đây?

17

Trong quán cà phê cách nhà không xa, tôi và một nam một nữ trừng mắt nhìn nhau.

[Hai người đừng chỉ uống thôi, nghĩ cách giúp tôi đi.]

Bạn thân và em trai cô ấy nhìn nhau.

[Còn có thể nói thế nào nữa? Gạo đã nấu thành cơm rồi, em đừng ngại nữa.]

[Nhưng chuyện năm xưa em phải giải thích rõ ràng chứ?]

[Nếu không đến lúc đó chị xuất hiện trong đám cưới của hai người, anh rể chị không đánh người tại chỗ mới lạ.]

Em trai bạn thân tôi co rúm người lại run rẩy.

Tôi bất lực chống trán, giơ tay lên tát cho cậu ta một cái.

Từ lần trước bất đắc dĩ hôn lên má cậu ta, tên này cứ nhất quyết nhận tôi làm chị gái nuôi.

Còn nói nếu không thì cậu ta không còn trong sạch nữa.

Ba chúng tôi đã lâu không tụ tập, vừa nói chuyện đã quên cả thời gian.

Đến khi chúng tôi dừng lại thì điện thoại của bạn thân tôi reo.

[Alo? Miêu Miêu à, Hà Dư có ở bên em không?]

Tôi nghe thấy bên cạnh điện thoại mà ngây người, vội vàng cầm lấy điện thoại.

[Mẹ ơi, con đây, có chuyện gì vậy?]

Đầu dây bên kia thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó là một tràng mắng như tát nước vào mặt:

[Bùi Trác nói trưa nay con về rồi, điện thoại không nghe, tin nhắn không trả lời, con muốn dọa chết ai hả!]

[Bùi Trác lo lắng đến phát điên rồi con có biết không!!]

[Mau về cho mẹ ngay.]

Tôi không bật loa điện thoại...

[Xong rồi.]

Tôi xách túi chuẩn bị đi nhưng vừa đứng dậy thì nhìn thấy Bùi Trác đang đứng bên ngoài quán cà phê.

Anh ấy đứng hơi xa chúng tôi, tôi chỉ có thể nhìn thấy anh ấy đang nắm chặt điện thoại trong tay.

Vô thức tôi liếc nhìn điện thoại.

Hai chữ Bùi Trác vẫn đang nhảy trên màn hình điện thoại.

Nhưng người bên ngoài cửa sổ đã cúp điện thoại ngay sau đó.

Bạn thân và em trai cô ấy cũng ngây người: [Xong rồi, anh rể không hiểu lầm chứ.]

[Em có nên trốn không?]

Tôi không nghe rõ hai người này nói gì.

Chỉ nhớ Bùi Trác quay người đi rất dứt khoát.

18

Tôi đuổi theo, Bùi Trác đã lái xe đi rồi.

[Lần này hiểu lầm to rồi.]

Tôi vội vã đón xe bên đường nhưng càng vội thì xe càng không đến.

Cuối cùng vẫn là bạn thân vào thời khắc then chốt lái xe đưa tôi đi.

Trên đường đi mẹ tôi lại gọi điện cho tôi.

Nguyễn Thị Mỹ Hà, [07/09/2024 05:29 PM]
[Thôi, tìm được là tốt rồi.]

[Bùi Trác lo lắng đến mức sắp báo cảnh sát rồi.]

Tôi cắn môi nhìn bạn thân: [Có thể đi nhanh hơn nữa không?]

Trên đường đi, tôi tưởng tượng ra rất nhiều cảnh Bùi Trác chất vấn tôi.

Nhưng khi mở cửa đối diện với đôi mắt không gợn sóng của anh ấy, tôi mới thực sự hoảng sợ.

[Bùi Trác, anh nghe em giải thích.]

Bùi Trác nghiêng người để tôi vào, vẻ mặt không chút biểu cảm, khác hẳn với người vừa ở bên ngoài quán cà phê.

[Bùi Trác, thực ra cậu bé đó là em...]

[Anh biết.]

Bùi Trác ngắt lời tôi: [Tối nay em muốn ăn gì, anh nấu.]

Tôi bực bội gãi đầu.

[Hôm nay em không bật loa điện thoại, không phải cố ý khiến anh lo lắng.]

[Anh biết, em như vậy là vì trong bụng em có con của anh.]

Bùi Trác đang nấu ăn trong bếp đột nhiên quay đầu nhìn tôi.

Giống như đang nghiêm túc sửa lỗi cho tôi vậy:

[Anh lo lắng cho em, không liên quan đến đứa trẻ.]

Tôi có chút bối rối, cũng đỏ mắt trong nháy mắt.

Bùi Trác vẫn còn tình cảm với tôi.

[Nhưng dù là năm năm trước hay năm năm sau, sự lo lắng của anh đều là thừa.]

[Em tìm chồng cũ để bàn bạc chuyện sinh con xong rồi tái hôn với anh ta à?]

Tôi đỏ mắt lắc đầu, nhanh chóng bước đến bên Bùi Trác.

Để phòng anh ấy không tin, tôi nắm chặt tay anh ấy không chịu buông.

[Bùi Trác, bố của con em chỉ có anh.]

[Cậu nhóc đó là em trai bạn thân em, năm đó chia tay em lấy cậu ta làm cái cớ để lấp liếm với anh...]

Tôi nói càng về sau giọng càng nhỏ.

Hư quá!!

Năm đó còn trẻ bồng bột, chia tay hai chữ thốt ra dễ như trở bàn tay.

Quả nhiên, vẻ mặt kinh ngạc trên mặt Bùi Trác nhanh chóng bị thay thế bằng sự tức giận.

Anh ta gần như nghiến răng nghiến lợi chất vấn tôi:

[Hà Dư, cô nói lại lần nữa xem?]

19

Sau khi giải thích rõ ràng chuyện năm đó, sắc mặt Bùi Trác tái mét.

[Vậy nên, năm đó cô vẫn hôn người đàn ông khác.]

Tôi ôm trán: [Đó là em trai bạn thân tôi, kém tôi sáu tuổi, cũng có thể coi là tôi nhìn nó lớn lên...]

Bùi Trác trừng mắt nhìn tôi, vẻ mặt uất ức.

Tôi chột dạ nhưng lại không phục, chỉ có thể kéo hai đứa trẻ ra làm lá chắn.

[Năm năm nay! Tôi đã nuôi lớn con trai anh đấy!]

[Trong bụng tôi còn có con anh, đừng hòng bắt nạt tôi!!]

Ánh mắt Bùi Trác dừng lại trên bụng tôi một lúc, ánh mắt ngày càng nóng bỏng.

Không đợi tôi phản ứng, anh ta trực tiếp đè tôi xuống ghế sofa.

[Hà Dư, năm năm nay tôi sống khổ sở lắm.]

[Cô định bù đắp cho tôi thế nào?]

Anh ta cắn một miếng vào dái tai tôi, tê tê dại dại.

Tôi vừa né tránh vừa bảo vệ bụng mình.

[Anh cẩn thận đè trúng em bé!]

Bùi Trác cúi mắt nhìn tôi.

Bao nhiêu ngày nay, tôi hiếm khi lại nhìn thấy ánh sáng vụn vặt trong mắt anh ta.

Người đàn ông này không nói một lời đã hôn xuống, bá đạo mà triền miên.

Mãi đến nửa giờ sau, tôi mới giật mình ngồi dậy từ ghế sofa.

[Vừa nãy mẹ tôi gọi điện cho tôi, nói anh lo lắng lắm.]

[Mối quan hệ của chúng ta cô ấy có biết không...]

Bùi Trác bình tĩnh hơn tôi nhiều.

Còn mặt dày giúp tôi thay một bộ quần áo.

[Tôi tự làm, không cần anh giúp!]

[Em mang thai rồi, không tiện!]

Tôi nhìn cái bụng vẫn còn khá phẳng của mình mà thở dài.

Quả nhiên, Bùi Trác vẫn là Bùi Trác năm xưa, thật là dính người!

20

Lần đầu tiên đến nhà với tư cách là con rể, Bùi Trác đã mua rất nhiều thứ.

[Bố mẹ, chúng con về rồi...]

Tôi cười gượng đi vào, thằng con trai lớn vừa nhìn thấy tôi đã muốn chạy đến ôm tôi.

Nhưng lại bị mẹ tôi chặn lại.

Bố mẹ tôi ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sofa, không ai nhúc nhích.

Đặc biệt là bố tôi, còn hừ lạnh một tiếng với vẻ mặt khó chịu.

Tôi ra hiệu cho Bùi Trác, Bùi Trác lập tức cầm trà ngon đi tới:

[Chú ạ.]

Bố tôi ra vẻ nghiêm nghị của một người cha vợ, thậm chí còn không thèm nhìn.

Nhưng chưa kịp ai nói gì, thằng con trai lớn của tôi đã lay lay cánh tay Bùi Trác.

[Không phải chú đâu ạ, là anh cả.]

Nghe vậy, tôi và mẹ tôi đều không nhịn được bật cười.

Sắc mặt của bố tôi và Bùi Trác vô cùng đặc sắc.

Thấy không khí đã bớt căng thẳng, tôi liền kéo mẹ tôi vào phòng ngủ.

Ngay khi đóng cửa, mẹ tôi đã đỏ hoe mắt.

[Chúng ta đều biết rồi, Bùi Trác chính là bố của Tuấn Tuấn đúng không?]

Tôi gật đầu, trong lòng cũng thấy khó chịu.

Nguyễn Thị Mỹ Hà, [07/09/2024 05:29 PM]
Bố mẹ tôi tuy thoáng tính nhưng con gái chưa chồng mà đã sinh con, hàng xóm không ít lời ra tiếng vào.

Những năm qua, bố mẹ tôi vừa giúp tôi nuôi con vừa giúp tôi đáp trả hàng xóm.

Dù chưa bao giờ nói ra nhưng trong lòng cũng chịu không ít áp lực.

[Thôi, chuyện của các con mẹ không quản.]

[Giờ thì cả nhà đã đoàn tụ rồi sao?]

Nói rồi, mẹ tôi còn xoa bụng tôi.

Tôi đỏ mặt, vẫn không nhịn được mà biện hộ cho Bùi Trác.

Nghe xong, mẹ tôi liền thay đổi thái độ vừa rồi, trực tiếp chọc vào trán tôi hai cái:

[Con đúng là vô tâm!]

21

Không biết Bùi Trác đã làm thế nào để thuyết phục được bố tôi.

Đến khi chúng tôi ra ngoài, hai người này lại bắt đầu hòa thuận.

Mấy ngày không gặp, Tuấn Tuấn ôm chặt lấy tay tôi không buông.

[Tối nay con phải ngủ với mẹ!]

Bùi Trác sợ Tuấn Tuấn ngủ đá vào bụng tôi, nhất quyết lừa thằng con trai lớn của tôi về phòng anh ta.

Đến tối, tôi lén sang xem thì thấy thằng con trai lớn ngủ rất ngon trong vòng tay Bùi Trác.

Bùi Trác nằm nghiêng, bàn tay to còn đặt trên cái bụng tròn vo của thằng con trai lớn.

Tôi không nhịn được mà dùng điện thoại chụp trộm một tấm.

Cảnh tượng ấm áp như vậy, năm năm trước chưa từng có.

Hôm sau, khi đưa thằng con trai lớn đến trường mẫu giáo, mẹ tôi đột nhiên nhét sổ hộ khẩu cho Bùi Trác:

[Kết hôn rồi thì ba mẹ con nó đều giao cho con.]

Bùi Trác hai tay nhận lấy sổ hộ khẩu, ngay tại chỗ đã đổi cách xưng hô thành mẹ.

Thằng con trai lớn nghe mà ngơ ngác.

Trên đường đến trường mẫu giáo, cuối cùng nó cũng không nhịn được mà nhìn Bùi Trác:

[Ông nội, tại sao ông lại gọi bà cháu là mẹ?]

Tôi suýt phun hết ngụm nước ra ngoài.

Đúng là con trai tôi mà...

Sắc mặt Bùi Trác cũng không khá hơn là bao, thậm chí còn ra hiệu cầu cứu tôi.

Nhớ lại cảnh tôi bị ép gọi anh là chú hai suốt bao nhiêu ngày...

Tôi nhịn cười quay đầu đi không nhìn anh.

Đáng đời.

[Ai bảo anh nhận bừa anh em chứ?]

Bùi Trác lắc tay tôi nũng nịu: [Vợ ơi, em không thấy anh làm vậy là để trà trộn vào bên trong kẻ địch sao?]

[Em mau giải thích giúp anh đi mà...]

[Anh không chịu đâu~]

——Hết

Chương trước
Loading...