Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Con trai mua một tặng một
chương 2
8
Tôi nhất thời không biết phải làm sao.
Chỉ có thể cố gắng đánh thức tình phụ tử đã ngủ say của Bùi Trác.
Sáng sớm, khi mẹ tôi đưa đứa con lớn đến trường mẫu giáo, tôi trực tiếp chặn ở cửa nhà.
[Đi thôi! Vừa hay em cũng định đi mua đồ ở đó.]
[Chú hai, chú có thể phiền chú đưa em đi một chuyến không?]
Bố tôi trừng mắt nhưng lời còn chưa kịp nói ra đã bị mẹ tôi bịt miệng.
Bùi Trác khựng lại, mới lạnh lùng mở miệng: [Được.]
Trên đường đến trường mẫu giáo, tôi cố tình tạo cơ hội cho Bùi Trác ở riêng với đứa con lớn.
Đợi đứa con lớn vào lớp, tôi mới vỗ vai anh ấy hỏi:
[Thế nào, cảm giác làm bố có phải cũng không tệ không?]
Rõ ràng là một giây trước khóe miệng Bùi Trác còn cong lên.
Lời này vừa thốt ra, anh ấy lập tức mặt không biểu cảm quay lại xe.
Tôi không cam lòng ngồi vào ghế phụ: [Có phải không? Anh đừng có không thừa nhận.]
Bùi Trác một tay đánh vô lăng, [Bỗng dưng làm bố, em nghĩ anh sẽ thấy thế nào?]
Tôi nhất thời nghẹn lời.
Đều tại lúc đầu tôi diễn quá đạt, khiến anh ấy tin chắc là tôi ngoại tình.
Dẫn đến bây giờ muốn giải thích, không ai tin.
Tôi hối hận không thôi nhưng cũng không trách được Bùi Trác.
[Không về nhà, hôm nay em phát cho anh một thẻ trải nghiệm làm bố.]
[Hơn nữa, nhặt được một đứa con trai năm tuổi không phải anh nên vui mừng sao?]
[Nếu thấy tiếc vì bỏ lỡ thời kỳ trẻ thơ của con thì không phải vẫn còn một đứa nữa sao?]
Tôi chỉ vào bụng mình, cố gắng để biểu cảm của mình trông chân thành hơn.
Nhưng Bùi Trác không nói gì, đạp ga lái xe thẳng về nhà.
Được.
Đây là trực tiếp dùng hành động thực tế từ chối tôi rồi.
Tôi buồn bã, có chút nản lòng.
Kéo Bùi Trác đi làm xét nghiệm quan hệ cha con?
Tôi thì không sao nhưng như vậy chẳng phải là sỉ nhục đứa con lớn của tôi sao?
Nghĩ đi nghĩ lại, tôi gửi cho Bùi Trác một bức ảnh đứa con lớn.
[Anh xem kỹ đi, nó có giống anh không?]
Bùi Trác không trả lời.
Đến giây tiếp theo, cửa phòng tôi bị gõ.
Lương tâm trỗi dậy rồi sao? Chuẩn bị nhận con rồi sao?
Tôi phấn khích mở cửa nhưng đập vào mắt lại là một khuôn mặt lạnh tanh.
[Hà Dư.]
[Cô hối hận thì cứ nói thẳng, ngày nào cũng bày trò thế này có ý nghĩa gì?]
[Năm năm trước vô cớ chia tay, đội cho tôi cái mũ xanh.]
[Cho dù bây giờ để tôi tiếp quản thì cô cũng phải có thái độ phù hợp chứ?]
Tôi bị anh ấy quát đến ngẩn người.
Trước khi mắt cay xè, tôi đã đóng cửa lại.
Cái đồ gì thế này.
9
Bùi Trác không nhận, đứa bé này tôi không thể giữ lại.
Nhưng đứa trẻ này mới hơn 20 ngày tuổi, tôi muốn phẫu thuật thì phải đợi thêm hai tuần nữa.
Kể từ khi anh ấy quát tôi, tôi đã bật chế độ mặt lạnh.
[Bố, anh họ này của bố ở nhà mình lâu thế rồi, bao giờ thì đi vậy?]
Tôi khá bất mãn nhìn bố tôi.
[Bất tiện quá, bố cứ dẫn người về nhà, đuổi người ta đi nhanh...]
Lời còn chưa dứt, bố tôi đã vỗ vào cánh tay tôi, nháy mắt ra hiệu.
[Vỗ tôi thì tôi cũng phải nói, vốn dĩ là bất tiện...]
Quay người thấy Bùi Trác, tôi ngượng ngùng cào chân.
Nhưng nghĩ đến đứa bé trong bụng mình, tôi lập tức thẳng lưng.
[Chú hai dậy rồi à, chào buổi sáng.]
Anh ấy hờ hững đáp một tiếng.
Đúng lúc tôi chuẩn bị đưa đứa con lớn ra cửa đi học, anh ấy cầm chìa khóa xe.
[Tôi đưa hai người đi.]
Tôi hừ lạnh định từ chối nhưng đứa con lớn đã ngồi lên xe trước rồi.
Tôi:...
Tôi ngồi ghế phụ, vô cùng im lặng.
[Nôn nóng đuổi tôi đi, rồi để người mới của cô dọn vào à?]
Lời này tôi không! Thích! Nghe!
Tôi cau mày nhìn anh ấy: [Người mới nào cơ?]
Ánh mắt Bùi Trác dừng lại ở bụng tôi.
Ý tứ trong đó không cần nói cũng hiểu.
Một cơn giận dữ từ lòng bàn chân chạy thẳng lên đỉnh đầu.
Nếu không phải đứa con lớn ở đây, Hà Dư hôm nay đã đánh người rồi!!!
Để thể hiện sự tức giận.
Sau khi đưa đứa con lớn đi học, tôi xuống xe tự đi bộ về nhà.
Đi giày cao gót, tôi càng đi càng tức.
Sao tôi không ngồi bẹp xuống làm hỏng ghế phụ của anh ấy nhỉ.
10
Buổi tối ăn cơm, tôi ủ rũ.
Ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức trong nhà, tôi lại buồn nôn.
Mặc dù tôi đã cố kiềm chế nhưng vẫn không nhịn được mà nôn ọe.
Tất cả mọi người trên bàn ăn đều nhìn nhau.
Ngoại trừ Bùi Trác, đáy mắt anh ấy thoáng hiện lên một tia lo lắng.
Nguyễn Thị Mỹ Hà, [07/09/2024 05:28 PM]
[Hà Dư, cô làm sao thế?]
Ánh mắt của bố mẹ tôi quá quen thuộc.
Lần đầu mang thai, phản ứng của họ cũng như vậy.
Tôi ôm bụng, buông đũa.
[Hôm nay dạ dày không khỏe, con không ăn nữa.]
Tôi sợ bố mẹ nhìn ra điều gì đó, liền đứng dậy về phòng ngủ.
Sau bữa tối, đứa con lớn bưng cho tôi một bát trái cây.
[Mẹ ơi, mẹ ăn một chút đi.]
[Mẹ không muốn ăn, con tự...]
Ánh mắt lướt qua bát trái cây, tôi khựng lại.
Đây hẳn là... do Bùi Trác làm.
Anh ấy biết tôi không thích sữa chua bị thanh long nhuộm đỏ, lần nào cũng cho sữa chua trắng.
Mẹ tôi thì lần nào cũng nói màu đỏ đẹp, chỉ cần làm trái cây thì thanh long đỏ là không thể thiếu.
[Mẹ ơi, chú hai bảo mẹ ăn vào là sẽ không khó chịu nữa.]
Hốc mắt đỏ hoe của tôi vì câu "Chú hai" này mà lập tức tan biến.
Tôi lắc đầu cười, có chút bất lực.
Bị con trai mình gọi là chú hai.
Nếu Bùi Trác biết Tuấn Tuấn thực sự là con trai mình, chắc sẽ tức đến mức cả ngày không muốn nói chuyện.
Ăn hết một bát trái cây, cơn cuộn trào trong dạ dày quả nhiên đỡ hơn nhiều.
Nhưng buổi tối tôi vẫn ôm bụng trằn trọc không ngủ được.
Đứa bé này, thực sự không phải tôi không muốn đâu.
11
Để tránh bị phát hiện điều bất thường ở nhà.
Ngày hôm sau, tôi trực tiếp kéo vali chuẩn bị đến nhà bạn thân ở nhờ một thời gian.
Bố mẹ và Bùi Trác cùng nhìn tôi.
[Ra ngoài ở hai tuần mới về à?]
Tôi gật đầu như gà mổ thóc.
Vì không đành lòng nhìn ánh mắt đáng thương của đứa con lớn.
Tôi xách vali đi luôn.
Nhưng giây tiếp theo, chiếc vali trong tay tôi đột nhiên nhẹ bẫng.
[Trời tối rồi, tôi đưa cô qua đó nhé.]
Tôi ra hiệu cho bố tôi.
Sao không quản anh họ của bố đi?
Nhưng bố tôi không để ý đến ánh mắt của tôi.
Chưa kịp lên xe, Bùi Trác đã vội vàng hỏi tôi:
[Tại sao lại đến nhà bạn ở lâu như vậy?]
Tôi trợn mắt.
Bùi Trác hỏi câu này với tư cách là chú hai của tôi sao?
Nhưng tôi không định giấu anh ấy.
Tôi đứng im, ngón tay chỉ vào bụng mình.
[Vì tôi phải phẫu thuật, không thể để bố mẹ tôi phát hiện ra.]
Bùi Trác cau mày.
[Tôi nghén nặng, không nhịn được.]
Nói xong, tôi trực tiếp ngồi vào xe của anh ấy.
Mặc quần không nhận người, đưa tôi đi hai chuyến cũng là nên.
Bùi Trác ném vali vào ghế sau, sau đó chui vào xe.
[Không muốn đứa bé nữa à?]
[Bố của đứa bé... không nhận à?]
Tôi cười, suýt nữa thì không nhịn được chỉ vào mũi anh ấy mà mắng:
[Anh đã nói không muốn nhiều lần rồi, còn hỏi tôi?]
12
Bùi Trác cau mày, những ngón tay đặt trên vô lăng trắng bệch.
Tôi lười đôi co với anh ấy, trực tiếp dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần.
[Đi thôi.]
Xe không nhúc nhích.
[Bố mẹ tôi vẫn đang nhìn trên lầu.]
Đi lòng vòng một hồi, Bùi Trác dừng xe lại.
[Đến rồi à?]
Mở mắt ra, tôi thấy trước cửa một căn biệt thự.
Tôi hít một hơi thật sâu, kiên nhẫn chỉ đường cho anh ấy.
[Bùi Trác, anh...]
Anh ấy không nói không rằng kéo tôi xuống xe, ổ khóa vân tay trên cửa lớn cũng dễ dàng mở ra.
Cho đến khi ngồi xuống ghế sofa, tôi mới chậm chạp phản ứng lại.
[Nhà anh à?]
[Nhà anh gần nhà em như vậy, sao anh không về nhà mình ở?]
Bùi Trác mím chặt môi bắt đầu trả lời không đúng trọng tâm:
[Em nói hôm đó... là thật à?]
Tôi điều chỉnh tư thế ngồi nghiêm chỉnh.
[Em nói câu nào không thật?]
[Em say rượu đã làm chuyện tốt gì mà em quên hết rồi à?]
Bùi Trác ngạc nhiên nhìn tôi, trên mặt thoáng hiện lên một tia hoảng loạn.
[Em...]
[Em tưởng là giường quá mềm nên mới đau lưng.]
Tôi đỏ mặt trừng mắt nhìn anh ấy.
[Anh đưa em đến đây làm gì? Em đã hẹn với bệnh viện là thứ Hai tuần sau đi phẫu thuật rồi.]
Bùi Trác bắt đầu cúi đầu giúp tôi dọn đồ.
[Anh làm gì vậy? Em đã nói với bạn em là đến ở với bạn ấy rồi.]
Bùi Trác ngẩng đầu nhìn tôi.
[Em ở đây, dưỡng thai.]
[Em và Tuấn Tuấn, còn cả đứa bé này, anh đều muốn.]
Nhìn vẻ nghiêm túc của anh ấy, nhịp tim tôi bắt đầu tăng tốc vô cớ.
[Chúng ta đi đăng ký kết hôn.]
13
Tôi ngơ ngác nhìn Bùi Trác, tay khẽ đặt lên bụng mình.
Cái này...
Anh ấy thay đổi thái độ nhanh quá rồi.
Tôi đặt tay lên ngực anh ấy như trước đây.
Nhịp tim mạnh mẽ và hữu lực, không biết từ lúc nào đã cùng nhịp với nhịp tim của tôi.
Còn Bùi Trác thì ngây người ra.
Nguyễn Thị Mỹ Hà, [07/09/2024 05:28 PM]
Khi yêu nhau, mỗi lần Bùi Trác nói những lời ngọt ngào, tôi đều sờ vào tim anh ấy như thế này.
[Bùi Trác, anh chắc chứ?]
[Chắc chắn.]
Tôi rụt tay lại, nhất thời không biết nên nói gì.
Anh ấy thì chắc chắn rồi nhưng tôi phải nói chuyện này với bố mẹ tôi thế nào đây...
[Bố, con với anh bạn thân của bố yêu nhau rồi.]
[Mẹ, thực ra Bùi Trác là bố đẻ của Tuấn Tuấn, con đang mang thai đứa thứ hai.]
Tôi thậm chí đã tưởng tượng ra vẻ mặt kinh ngạc của bố mẹ.
Tôi dựa vào ghế sofa ngửa mặt lên trời thở dài.
Hóa ra kết hôn hay không kết hôn đều khổ não như nhau.
Nhưng chưa kịp để tôi lên tiếng, Bùi Trác đột nhiên đứng dậy.
[Nếu em không muốn, sinh con ra đưa cho anh cũng được.]
[Không biết nói với chú bác thế nào, em có thể ở đây.]
Tôi ngơ ngác nhìn người đàn ông vừa thay đổi sắc mặt.
Vừa nãy còn rất tốt mà.
Tâm trạng anh ấy sao lại còn thất thường hơn cả bà bầu như tôi thế này?
Suy nghĩ đắn đo, tôi vẫn tạm thời ở lại nhà Bùi Trác.
Nhưng ba ngày sau!
Bùi Trác cũng chuyển đến ở.
[Anh đây là...]
Anh ấy nhàn nhạt nhìn tôi: [Bà bầu ở một mình không tiện.]
[Tôi...]
Tôi chưa kịp nói hết, anh ấy lại nói thêm một câu:
[Anh vì tốt cho đứa bé.]
Tôi bĩu môi không nói gì.
Con anh không phải vẫn đang ở trong bụng tôi sao?
14
Vài ngày sau, tôi phải đến bệnh viện kiểm tra.
Bùi Trác đi cùng tôi suốt, còn đưa tôi đến một bệnh viện tư rất cao cấp.
[Cô nằm xuống và để lộ bụng dưới ra.]
Tôi ngoan ngoãn nằm lên giường bệnh.
Khi cởi quần xuống, tôi ngại ngùng liếc nhìn Bùi Trác.
Anh ấy hiểu ý, quay người định ra ngoài.
Nhưng bác sĩ lại không hiểu...
[Thưa anh, anh có thể ở lại cùng vợ anh.]
Tôi...
Dưới ánh mắt dịu dàng của bác sĩ, tôi từng chút từng chút để lộ bụng dưới.
Tôi quay đầu nhìn hướng khác, thực sự không tiện nhìn thẳng vào Bùi Trác.
Bác sĩ bôi thứ gì đó lên bụng tôi, mát mát, trơn trơn.
Trong gương của phòng khám.
Tôi thấy vành tai Bùi Trác đỏ ửng.
[Em bé phát triển rất tốt, đã có thể lập hồ sơ rồi.]
[Nhớ đến khám định kỳ nhé.]
Bác sĩ kiểm tra xong thì cất máy móc đi, sau đó lại lấy ra một xấp khăn giấy.
Tôi đưa tay định nhận nhưng bác sĩ lại đưa thẳng cho Bùi Trác:
[Lau sạch sẽ người là có thể đứng dậy rồi.]
Bùi Trác cầm khăn giấy vành tai càng đỏ hơn.
Tôi cũng có chút bối rối: [Hay là để tôi tự làm.]
[Để bố và con giao lưu nhiều hơn, có lợi mà không có hại.] Bác sĩ cười nhìn Bùi Trác.
Khoảnh khắc ánh mắt tôi và Bùi Trác chạm nhau, cả hai đều ngại ngùng dời mắt đi.
Cuối cùng Bùi Trác vẫn không cãi lại bác sĩ.
Anh ấy cầm khăn giấy nhẹ nhàng lau bụng dưới cho tôi.
Cứu với, ngứa quá...
Khi tôi xuống giường bệnh, tim đập nhanh như thể có gắn một động cơ nhỏ.
15
Trên đường về, tôi luôn cảm thấy bầu không khí trong xe rất kỳ lạ.
Rõ ràng là thời tiết đầu xuân.
Nhưng khuôn mặt tôi vẫn nóng bừng mãi không tan.
Im lặng hồi lâu, Bùi Trác chủ động phá vỡ sự im lặng:
[Anh đã hỏi bác sĩ, cô ấy nói rằng trong thời kỳ mang thai nên ưu tiên khẩu vị của bà bầu.]
[Muốn ăn gì thì ăn, không cần kiêng khem, em có muốn ăn gì không?]
Tôi nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, thử dò hỏi anh ấy:
[Gỏi sống?]
Bùi Trác mím môi, mãi một lúc sau mới thốt ra vài chữ: [Ăn ít thôi.]
Anh ấy quay đầu xe đi ngược hướng về nhà.
Nhìn cảnh vật bên đường, tôi càng đi càng thấy quen thuộc.
Cho đến khi cuối cùng đến trước cửa hàng gỏi sống, tôi ngạc nhiên nhướng mày:
[Quán mà trước đây thường đến.]
[Năm năm rồi, bên này đều phá dỡ hết rồi mà quán vẫn còn sao!?]
Bùi Trác đáp một tiếng, dìu tôi vào cửa hàng không lớn không nhỏ.