Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Bóng đêm giày đặc tại hầu phủ
Chương 2
Đúng như hắn dự đoán.
Sau khi ta chủ động nhận tội, bệ hạ im lặng hồi lâu.
Cuối cùng, ngài cũng nhớ ra rằng Tĩnh Quốc tướng quân còn có một cô con gái nuôi đang ở phủ thừa ân hầu.
Không những không trách tội, còn thúc giục Hầu phủ nhanh chóng chuẩn bị đại hôn, lại ban thưởng không ít châu báu ngọc ngà để an ủi.
Khi ta vào cung tạ ơn, Tĩnh Vương nhìn ta từ xa, nụ cười rất có ẩn ý.
"Ngươi thua rồi." Hắn dùng khẩu hình nói với ta.
Ta cười thảm, quay người bước lên con đường cung điện dài thăm thẳm, lòng như tro tàn.
Đúng vậy, ta thua rồi.
Ngày hôm sau yến tiệc thưởng xuân, Tĩnh Vương lẻn vào Quyết Yến Các, chất vấn ta tại sao lại không biết điều, dụ Thôi Bảo Châu đến các lầu, suýt nữa khiến hắn phạm phải sai lầm lớn.
Hắn cao ngạo, không coi trọng Thôi Bảo Châu, cũng không thèm kết thông gia với Hầu phủ.
Ta cúi mắt cười khẽ: "Cưới nàng ta, đối với ngươi cũng có lợi mà, không phải sao?"
Thừa ân hầu vẫn luôn tự nhận là thần tử trung thành.
Theo lẽ thường, trước khi thái tử chưa định, Hầu phủ không nên gả con gái cho bất kỳ hoàng tử nào.
Nhưng lúc trước đại tiểu thư và hoàng trưởng tử đã phải lòng nhau, thề sống chế.t cũng phải lấy nhau.
Điều này mới khiến Hầu phủ sớm đứng về phía đại hoàng tử.
Cho nên hôm đó ta mới thuận nước đẩy thuyền, muốn nhân cơ hội này thúc đẩy hôn sự của Tĩnh Vương và tam tiểu thư, để lập trường của Hầu phủ trở lại trung lập.
Đối với Tĩnh Vương mà nói, có thêm một người bạn còn hơn có thêm một kẻ thù.
Nhưng hắn lại cười nhạo: "Ngươi tính toán lộ liễu như vậy, ta sắp không chịu nổi nữa rồi. Như vậy, bất kể sau này ai lên ngôi, Thôi Cảnh Ngạn cũng đều là quốc cữu, vẫn vinh hiển như thường. Chỉ không biết, ngươi tận tâm tận lực bày mưu tính kế cho hắn như vậy, có đáng hay không?"
Ta cứng cổ cãi cùn: "Chúng ta từ nhỏ đã định hôn ước, lại cùng nhau lớn lên như thanh mai trúc mã, đương nhiên là đáng."
Hắn nhìn căn phòng bị đập nát bét, còn có ta vì bị bỏng ở lưng nên chỉ có thể nằm một mình trên giường, suýt nữa thì bật cười thành tiếng.
Quay người nhảy ra khỏi cửa sổ bỏ đi.
Ngay hôm đó đã mách chuyện này với bệ hạ.
Ta biết, hắn có phần không ưa ta.
Muốn dạy ta làm người, ép ta nhận rõ thực tế.
Ta chịu thua.
Trong mắt trong lòng Thôi Cảnh Ngạn không có ta.
Trước đây không có, sau này cũng sẽ không có.
Giữa ta và hắn, không tồn tại chuyện phu thê nhất thể.
Bây giờ, hắn đã bảo vệ được người hắn muốn bảo vệ, quả đắng do ta nuốt.
Mặc dù bệ hạ không trách tội nhưng chuyện này đã nhanh chóng truyền khắp kinh đô.
Bây giờ khắp phố phường đều bàn tán về việc ta nóng lòng muốn gả cho tiểu hầu gia, ngay cả loại thủ đoạn đê tiện như xuân dược cũng dùng đến.
Là một người đàn bà hạ tiện, không từ thủ đoạn để đạt được mục đích.
Trước cửa Hầu phủ.
Ta vừa xuống xe ngựa, đã có người ném trứng thối, rau cải thối vào ta, miệng còn mắng: "Đập chế.t con đàn bà không biết xấu hổ này đi!"
Công chúa và Thôi Bảo Châu vừa vặn ra ngoài, thấy vậy thì che miệng cười lớn.
Mọi người thấy Hầu phủ không những không có ai quản, ngay cả công chúa và tiểu thư cũng dừng lại xem náo nhiệt, càng mắng hăng hơn.
Ta chịu đựng đầy mình bẩn thỉu, ngẩng đầu nhìn cổng Hầu phủ sạch sẽ không tì vết, chỉ thấy vô cùng buồn cười.
Mẫu thân và ta, đều rất ngây thơ.
Thật sự tin rằng sẽ có người vô điều kiện bảo vệ ta chu toàn.
Ta đã ở Hầu phủ mười năm, đến hôm nay mới hiểu ra.
Trên đời này đã không còn ai bảo vệ ta nữa.
Muốn sống tốt, chỉ có thể dựa vào chính mình.
5
Ta không biết mình đã trở về Quyết Yến Các như thế nào.
Chỉ biết lòng đỏ trứng gà dính trên tóc, rất khó rửa sạch.
Bây giờ bên cạnh ta hầu hạ, trừ một Trương ma ma đã già là được đưa đến từ Tướng quân phủ, những người khác đều là hạ nhân của Hầu phủ.
Từ sau khi lão phu nhân mất, càng không sai khiến được bọn họ.
Trương ma ma đành tự mình run rẩy múc nước từng gáo một giúp ta gội đầu.
Vài nha hoàn nằm ở hành lang ngoài vừa ăn hạt dưa vừa nói chuyện phiếm.
Nói là sau khi ta đi, lại có một tiểu thị vệ không biết điều nhảy ra mắng công chúa và tam tiểu thư.
Nói bọn họ bên ngoài thì đẹp đẽ nhưng bên trong thì mục nát, ức hiếp cô nhi của danh tướng, sớm muộn gì cũng bị trời phạt.
Công chúa nổi giận, ra lệnh đánh chế.t hắn.
Nhưng hắn may mắn, đánh được một nửa thì tiểu hầu gia trở về nên không đánh tiếp nữa, chỉ ném vào kho củi rồi mặc hắn tự sinh tự diệt.
Trương ma ma thở dài thườn thượt: "Đứa trẻ này, sao lại như vậy chứ."
Đúng vậy, sao lại như vậy chứ.
Không ai có thể đánh thức được người giả vờ ngủ.
Ai cũng biết sau lưng ta không có ai, có thể tùy ý ức hiếp.
Hắn như vậy, chẳng qua là vô ích bỏ mạng.
Đêm đó, ta quen đường quen lối mò đến hậu bếp, nhóm lửa đun nước nấu một bát mì trứng, đến mang đến củi.
Tiểu thị vệ vì ta mà ra mặt đang nằm trên đất, thoi thóp.
"Còn có thể dậy ăn không?" Ta hỏi hắn.
Hắn nghe tiếng, khó khăn mở mắt, cố sức bò dậy, khàn giọng nói: "Có thể! Đói!"
Ta đưa bát đũa cho hắn, còn mình ngồi lên đống củi bên cạnh, nhìn hắn húp xì xụp ăn mì.
Thôi Cảnh Ngạn thích đọc sách đêm.
Sợ hắn nửa đêm đói bụng, ta đã nấu những bát mì trứng như thế này, không biết đã đưa đến thư phòng hắn bao nhiêu bát.
Nhưng hắn chưa bao giờ thèm ngó ngàng.
Nhưng thiếu niên này lại ăn rất ngon, ngay cả nước mì cũng húp sạch sẽ.
Hắn bị đánh rất thảm, toàn thân đầy máu, hai mắt thâm quầng, mặt cũng sưng một bên.
Nhưng hắn cười toe toét cảm ơn ta, dáng vẻ còn sạch sẽ sáng sủa hơn cả ánh trăng đêm nay.
"Ngươi không sợ chế.t sao?" Ta hỏi hắn.
Hắn không chút do dự nói: "Đương nhiên là sợ! Nhưng ta không thể nhìn thấy bọn họ ức hiếp người như vậy, nếu không có đại tướng quân và thiếu tướng quân dũng cảm lui địch thì làm sao bọn họ có được ngày tháng kiêu ngạo ở đây. Huống hồ... ta biết người không phải như bọn họ nói, người là người tốt!"
"Ừ?"
Hắn có chút ngượng ngùng cười: "Tiểu thư không nhớ sao, ba năm trước người đã cứu một đứa ăn mày dưới chân người gác cổng, còn cho nó hai lạng bạc."
Thì ra là vậy.
Cho nên sau này hắn tìm cách vào Hầu phủ làm thị vệ.
Đáng tiếc, bây giờ hắn không thể tiếp tục ở lại đây nữa, công chúa và tam tiểu thư sớm muộn gì cũng sẽ giế.t hắn.
Hắn nói hắn tên là Lý Ngụy.
Ta hỏi Lý Ngụy: "Ngươi có muốn tòng quân không?"
Mắt hắn sáng lên, nói: "Sao lại không muốn, từ nhỏ ta đã sùng bái Ôn tướng quân, trốn trong quán trà nghe người kể chuyện kể Ôn tướng quân giế.t địch như thế nào, đến nỗi quên cả đi ăn xin."
"Vậy ngươi hãy đến quân cũ của Ôn tướng quân tòng quân đi."
Hắn lại do dự, lắp bắp nói mình vất vả lắm mới vào được Hầu phủ, muốn ở lại bảo vệ ta.
"Trước tiên phải bảo vệ tốt bản thân mình, mới có thể bảo vệ người khác." Ta không nói hai lời, kéo hắn ra khỏi kho củi.
Góc vườn hoa sau có một cái hang chó.
Ta tháo hết đồ trang sức trên người đưa cho hắn làm lộ phí, cuối cùng lại nhét một cây trâm gỗ vào tay hắn: "Đừng làm mất cây trâm này, nó có thể giúp ngươi trong quân không gặp trở ngại."
Ánh trăng như dệt.
Nhìn thiếu niên nắm chặt cây trâm, nước mắt lưng tròng bò ra khỏi hang chó.
Cuối cùng ta cũng yên tâm.
Kiếp người, ai mà không khó?
Mong chúng ta, đều có thể tự cứu mình.