Yểu Yểu

Chương 4



Không ai trả lời hắn, dưới ánh mắt thích thú của Vân Trì, hắn thất hồn lạc phách lui ra ngoài.

 

20

 

Người vừa đi, mọi người trong điện dường như đều được giải thoát khỏi sự ràng buộc nào đó.

 

Cung Thận Vương gia thay đổi vẻ nghiêm nghị, tìm một chiếc ghế gần đó ngồi xuống.

 

"Không ngờ nhỉ, Thẩm thái phó, cuối cùng thì chúng ta lại thành thông gia."

 

Phụ thân ta giận dữ: "Thúc Hoài! Thần đã điều tra Tống Vân Trì lâu như vậy, lẽ nào người không biết?"

 

Hoàng thượng cười ha hả: "Trẫm biết nhưng Vân Trì đã cầu xin trẫm, trẫm không thể nói rõ được."

 

Vân Trì tìm đến bên ta, đưa thẳng chiếc quạt trước mặt ta, đôi mắt phượng sáng lấp lánh, khiến tim ta đập thình thịch.

 

"Mặt dây quạt của ta đâu?"

 

Ta trả lời một cách khó chịu: "Không đưa cho ngươi."

 

Vân Trì mím môi, kể lể sự ấm ức.

 

"Là Tập Triệu làm mặt nạ người cho ta, hắn nói khuôn mặt của ta không thích hợp để làm con tin. Nhưng hắn không ngờ rằng loại da này phải hơn một tháng mới có thể lột ra được, ta cũng rất muốn sớm tìm ngươi."

 

Ta không nói gì, tay lục lọi trong túi, mặt lạnh lùng buộc nó vào cho hắn nhưng vẫn không kìm được sự tò mò.

 

"Những miếng ngọc bội mà ngươi cầm trên tay nãy?"

 

Vân Trì ừ một tiếng.

 

"Nàng quen thói đa tình, hai hộp ngọc bội tặng từng người một."

 

Hai chúng ta trò chuyện nhỏ, đến khi ta phản ứng lại thì phụ thân ta và Cung Thận Vương gia đã bắt đầu bàn đến ngày lành tháng tốt rồi.

 

Mẹ ta càng nhìn Vân Trì càng thích, hận không thể lập tức định đoạt hôn sự của chúng ta.

 

Ta kéo tay áo Vân Trì.

 

"Có phải quá nhanh rồi không?"

 

Vân Trì cúi đầu nhìn ta, ánh mắt tập trung.

 

"Nhanh sao? Ta hiện tại muốn cưới nàng về nhà ngay đây."

 

21

 

Định thân, nạp thái gì đó đều được định rất nhanh.

 

Trong thời gian đó, Bùi Cảnh đã đến tìm ta, hắn trông như mấy đêm không ngủ, dáng vẻ vừa thấp kém vừa đáng thương.

 

"Yểu Yểu, là ta nhận nhầm người, người cứu ta hôm đó là nàng, là Thiếu Vũ đã lừa ta."

 

Ta không muốn nói nhiều với hắn. Vân Trì nói, hắn ở trong kho nhà tìm được một khối nguyên liệu ngọc cực lớn cực tốt, lát nữa sẽ đến đón ta đến nhà hắn xem, nói là có thể điêu khắc thành đồ trang trí hình hoa sen, ta rất mong chờ.

 

Bùi Cảnh tiếp tục nói: "Là ta gặp nàng trước, chỉ là ta quá tự tin, Yểu Yểu, nàng có thể cho ta một cơ hội không?"

 

Ta còn chưa kịp nhíu mày gọi gia đinh đánh hắn ra ngoài thì giọng nói của Vân Trì đã truyền đến từ phía sau.

 

"Ngươi tướng mạo không ra sao nhưng suy nghĩ thì đẹp lắm."

 

Mặt Bùi Cảnh tối sầm, ta thân thiết đi đến bên Vân Trì, cả hai chúng ta đều không để ý đến hắn nữa.

 

Sau đó không còn nghe tin tức gì về Bùi Cảnh nữa, nghe nói Thiếu Vũ có vẻ như đã có thai nhưng không hiểu sao lại sảy thai.

 

Vài ngày trước khi ta thành thân, Thiếu Vũ khóc lóc quỳ ở cửa nhà ta, nói rằng mình bị mỡ heo làm mờ mắt, cầu xin ta tha thứ, cho nàng được quay về bên ta hầu hạ.

 

Ta sai người áp giải nàng và nô tịch của nàng về Bùi Hầu phủ.

 

Ta tuy không có tâm cơ gì, không thích gây thù chuốc oán với người khác nhưng ta cũng không phải là người dễ mềm lòng.

 

Không có lý gì ai làm gì tổn thương ta, chỉ cần khóc lóc vài câu là ta tha thứ.

 

Ngày thành thân, náo nhiệt vô cùng.

 

Nhà ta và nhà Vân Trì rất hòa thuận, hoàng thượng còn đặc biệt ban thưởng cho phụ thân ta một ngôi nhà sát bên Cung Thận Vương phủ.

 

Trong thời gian đó, bức tường đã được đập thông, xây dựng một cánh cửa mặt trăng cực kỳ đẹp.

 

Vân Trì nắm tay ta, hơi nóng tỏa ra từng đợt.

 

Hắn cúi đầu, giọng nói trong trẻo trầm xuống, vô cớ mang theo một tầng khàn khàn.

 

"Nguyện cùng Yểu Yểu, sớm tối bên nhau, bạc đầu không rời."

 

Ngoại truyện Tống Vân Trì:

 

Mẹ ta sinh ta khó khăn, ta ra đời gần như lấy đi nửa mạng của bà, còn ta chỉ còn nửa cái mạng.

 

Sinh ra trong hoàng gia, được nuôi dưỡng bằng những thứ quý giá trên trời dưới đất, cũng chỉ miễn cưỡng sống sót.

 

Biểu ca Thái tử nói ngày mười lăm có đèn hội, chuẩn bị đầy đủ để đưa ta ra ngoài chơi, không ngờ sơ suất, ta rơi vào tay bọn bắt cóc.

 

Căn phòng tối om rất lạnh, bên trong nhốt rất nhiều đứa trẻ không biết bị bắt cóc từ đâu, chỉ chờ đến khi đóng cửa thành sẽ tìm mọi cách bắt cóc ra khỏi thành.

 

Có lẽ vì cơ thể ta không tốt nên thân hình gầy gò, bọn chúng cũng tưởng ta còn nhỏ.

 

Đang lúc ta chờ chết trong góc thì cánh tay bỗng có một bé gái chui vào.

 

Nàng ta trông rất dễ thương, không giống như những người khác khóc lóc thảm thiết.

 

Ta lùi lại phía sau nhưng không tránh được.

 

Nàng ta rất thích nói, ba câu hai lời đã nói ra họ tên, nhà ở đâu, thích ăn bánh táo tàu, thích đồ ngọt.

 

Ta lười biếng trả lời, đầu óc choáng váng chỉ còn hai phần tỉnh táo.

 

Trong cơn mơ màng, ta bỗng nghe thấy nàng nắm tay ta, nói thích ta.

 

Ta nhếch mép cười chế giễu nói với nàng.

 

"Một người vô vị và đoản mệnh như ta, sẽ chẳng có ai thích."

 

Nàng lập tức phản bác: "Ai nói! Ngươi ấm áp lắm, ngươi giống như mặt trời nhỏ! Ta thích ngươi."

 

Ta ngẩn người, đẩy nàng ra xa.

 

"Đó là vì ta đang sốt, tốt nhất ngươi nên tránh xa ta."

 

Hốc mắt nàng ửng đỏ, run rẩy làm nũng.

 

"Đừng mà, ta thực sự rất sợ lạnh."

 

Ta biết thực ra nàng đang sợ, nếu chúng ta đều phải chết thì nàng có thể ấm áp một lúc cũng được.

 

Ta không nói thêm gì nữa.

 

Trong cơn mơ màng, ta bỗng nhận ra nàng nhét thứ gì đó cứng ngắc vào túi tay áo ta, ta nghe nàng nói.

 

"Ca ca, ngươi thật đẹp trai, ngươi là người đẹp nhất mà ta từng gặp. Ta tặng ngươi tất cả ngọc bội trên người ta, đợi ta lớn lên, ta sẽ gả cho ngươi được không?!"

 

Ta không còn sức trả lời nàng.

 

Ừm, nếu ta có thể lớn lên.

 

Ta cảm thấy bàn tay mềm mại của cô gái đặt lên thái dương đau đến gần như ngất xỉu của ta, nhẹ nhàng xoa bóp.

 

"Ngươi không nói gì, vậy ta coi như ngươi đồng ý nhé! Cứ quyết định như vậy đi."

 

...

 

Sau khi tỉnh dậy vì sốt cao, ta phát hiện mình đã ở Giang Nam, muốn sống thì không thể đi.

 

Ta nhìn chiếc túi đựng ngọc bội nhỏ mà mẫu thân cất kỹ ở đầu giường, nếu ta còn có thể lớn lên.

 

Trời thương ta, ta ở Giang Nam mười lăm năm, cuối cùng thân thể cũng khỏe mạnh như người thường.

 

Trên đường về kinh đô, ta gặp phải một ổ thổ phỉ, ta không quan tâm nghe theo lời Sài Triệu, liều mình phạm hiểm, dù sao cũng không có nhiều nguy hiểm.

 

Cũng là căn phòng tối, cũng lạnh như vậy.

 

Đôi mắt đen trắng của cô gái trẻ ngây thơ như mèo, nàng run rẩy chui vào vòng tay ta.

 

"Mẹ kiếp, trời này lạnh chết người mất."

 

Ta cúi đầu nhìn nàng.

 

Ừm, ta đã lớn và trở về, nàng là của ta rồi.

 

- Hết -

Chương trước
Loading...