Vô Tình Đạo: Khi Nữ Chính Chống Lại Số Mệnh
Chương 1
Xuyên không thành nữ chính trong truyện tu tiên ngược luyến nhưng ta lại phát hiện tình duyên của ta bị nữ phụ cướp mất.
Hệ thống công lược khóc lóc thảm thiết: [Phải làm sao đây? Không có tình duyên thì làm sao ngươi chinh phục được nam chính?]
Ta mừng rỡ: [Còn có chuyện tốt như vậy sao?]
Sau đó ta chuyên tu vô tình đạo, dùng kiếm ép nam chính quỳ xuống hát bài chinh phục!
1
"Lại đến rồi, Giang sư muội đây là gió mặc gió, mưa mặc mưa nhỉ!"
"Ngươi xmuội khuôn mặt của Vân Tu, tảng băng lạnh như vậy, thật khó cho nàng ta có thể nuốt trôi được!"
"Nhưng mà Vân Tu sư huynh đẹp trai, thực lực lại mạnh, còn là đệ tử chân truyền của chưởng môn, thích cũng là chuyện bình thường."
"Cái này cũng gọi là thích sao? Với thực lực và thân phận của nàng ta thì làm thiếp cho Vân Tu cũng không xứng, cố tình làm mặt dày bám lấy người ta, thật là thấp hèn!"
Ta không thèm để ý đến lời chế giễu của đám người vây xmuội, vẫn như thường lệ xách theo canh sen bách hợp đã nấu xong đến võ trường tặng cho Vân Tu.
Từ khi xuyên đến thế giới này, cuộc sống của ta đều rất có quy luật.
Thức dậy, ăn cơm, hầm canh hai tiếng, tặng cho Vân Tu, Vân Tu cự tuyệt.
Buổi chiều, ta tiếp tục chuẩn bị nguyên liệu hầm canh cho ngày mai, sau đó đi ngủ.
Cuộc sống mỗi ngày lặp đi lặp lại như NPC trong game.
Nhưng lần này, cuối cùng cũng khác rồi!
Ba năm rồi, Vân Tu cuối cùng cũng nhận canh hạt sen ngân nhĩ của ta!
Ta suýt chút nữa đã rơi lệ, nhìn thiếu niên nhận lấy.
Hắn hắt canh xuống đất, ôn nhu nói với thiếu nữ bên cạnh: "Đổ nước xuống, đất trên mặt đất sẽ không bị tung lên, váy của nàng sẽ không bị bẩn."
Thiếu nữ cười khúc khích: "Vân Tu ca ca, sao huynh có thể đối xử với tỷ tỷ Giang như vậy? Đây nhưng là nàng ấy vất vả lắm mới hầm được."
Nhìn vào mảnh đất ẩm ướt nhỏ bé trên mặt đất, khoảnh khắc đó, ta cảm thấy tâm trạng của mình sụp đổ: [Hệ thống công lược, ngươi cút ra đây cho ta!]
[Nam chính chó má này thực sự là nhiệm vụ tân thủ mà ngươi sắp xếp cho ta sao?]
[Đây chính là cái gọi là tặng một chút canh hạt sen ngân nhĩ là có thể công lược được nam chính đơn giản nhất sao?]
[Ngươi mẹ nó là một chút sao?]
Giọng nói của hệ thống trong đầu cũng tỏ ra rất mơ hồ: [Sao lại như vậy được? Không nên như vậy chứ! Rõ ràng ngươi mới là thiết lập nữ chính vạn người mê mà!]
[Người phụ nữ này là cái quỷ gì vậy?]
[Chủ nhân, người chờ ta tra một chút.]
2
Ta tên là Giang Thiên Hồi, chết vì tai nạn xe.
Sau khi tỉnh lại thì phát hiện mình đã trở thành một đệ tử bình thường của một môn phái tu tiên.
Tuy nhiên, mọi chuyện không hề bình thường như vậy.
Bởi vì hệ thống công lược trong đầu ta nói với ta rằng, đây thực ra là một cuốn tiểu thuyết ngôn tình ngược luyến có bối cảnh tu tiên.
Ta chính là nữ chính đáng thương đó.
Mặc dù nữ chính bị phế linh căn, bị rút kiếm cốt nhưng cuối cùng nàng đã nhận được tình yêu của nam chính và có một kết thúc viên mãn với hắn.
Nhưng mà, bởi vì bị nhân vật chính thức tỉnh bug xâm lấn, cho nên dẫn đến tình cảm tuyến hỗn loạn
.
Mục đích hệ thống đưa ta vào đây là để đưa cốt truyện trở lại đúng hướng.
Chỉ cần ta có thể công lược thành công nam chính, đạt được độ chinh phục 100%.
Ta có thể nhận được điểm tích lũy hoàn thành nhiệm vụ!
Nếu như sau này tích lũy đủ điểm, ta thậm chí có thể trở về thế giới thực!
Không phải chỉ là chinh phục đàn ông thôi sao?
Với một đứa FA từ trong bụng mẹ như ta mà nói thì vẫn nên đi bắt bom hạt nhân bằng tay không đi!
"Mệt mỏi quá, chết rồi còn phải làm việc cho đàn ông, không đáng không đáng."
Ngay khi tôi muốn buông xuôi từ bỏ thì hệ thống hoảng sợ: [Chủ nhân, đây là nhiệm vụ tân thủ, rất đơn giản!]
[Chỉ cần người hầm một bát canh hạt sen tặng hắn, hắn uống vào sẽ yêu người!]
[Bởi vì theo thiết lập, canh hạt sen người làm có cùng hương vị với canh hạt sen mà mẫu thân quá cố của hắn làm.]
Ồ, đơn giản vậy sao?
Tôi lập tức không từ bỏ nữa.
Tự tin làm canh hạt sen theo chỉ dẫn của hệ thống rồi mang đi tặng nam chính mặt lạnh, tặng suốt ba năm.
Đổi lại được kết quả này sao?
Đây là đãi ngộ mà nữ chính ngôn tình cao quý như tôi nên có sao?
Trở về phòng.
"Hệ thống, cho ngươi hai giây, ta muốn có toàn bộ thông tin về người phụ nữ trước mặt này!"
Tôi lạnh lùng nói.
3
Con hệ thống chó nhìn đàn ông thì không ra gì nhưng năng lực nghiệp vụ thì khá mạnh.
Rất nhanh, tôi đã có được thông tin về người phụ nữ được Vân Tu cưng chiều hết mực trước mặt này.
Hóa ra nàng ta tên là Liễu Tích Nhan, thiết lập là bạch liên hoa nữ phụ độc ác.
Để có được tình yêu của Vân Tu, nàng ta đã làm đủ mọi chuyện xấu xa, thậm chí cuối cùng không tiếc nhập ma.
Cuối cùng rơi vào kết cục bi thảm bị Vân Tu chém giết, hồn phi phách tán.
Xmuội xong tư liệu, tôi vô cùng chấn động: "Ngươi gọi đây là không có được tình yêu của Vân Tu sao?"
Dù sao thì Vân Tu trên võ trường, ánh mắt nhìn Liễu Tích Nhan kia chính là muốn nuốt sống nàng ta, quấn quýt đến chết.
[Chủ nhân, theo tính toán của ta, nàng ta hẳn là đã thức tỉnh!]
Hệ thống nghiêm trọng nói.
[Hơn nữa, nhân lúc người xuyên không hôn mê, nàng ta đã đánh cắp tình duyên của người.]
[Cho nên bây giờ nàng ta chính là vạn người mê, chỉ cần ngoắc ngoắc tay là có thể có được tình yêu của đàn ông.]
[Người xmuội nam chính bây giờ đối với nàng ta khăng khăng một mực, còn đối với người thì không thèm để ý.]
Tôi có chút sửng sốt: "Tình duyên, đó là thứ gì?"
[Nói một cách đơn giản, không có thứ này, người sẽ không thể động lòng với đàn ông, đàn ông cũng sẽ không yêu người.]
[Tình duyên chỉ có thể chuyển giao một lần, sau khi bị nàng ta đánh cắp thì người không còn cách nào lấy lại được nữa.]
Hệ thống đau buồn nói, giọng nói còn mang theo tiếng khóc.
[Phải làm sao bây giờ chủ nhân? Tiếp tục như vậy thì làm sao người chinh phục được nam chính?]
[Hay là chúng ta tự sát khởi động lại đi, hu hu hu~]
[Không được, đây là nhiệm vụ tân thủ, nếu tự sát hoặc nhiệm vụ thất bại thì sẽ trực tiếp chết.]
[Hu hu hu, chủ nhân, ta không cố ý.]
[Xin lỗi, ta thực sự không biết tuyến nhân vật ở đây lại bị thay đổi nghiêm trọng đến vậy.]
Nghe thấy tiếng hệ thống khóc lóc thảm thiết trong đầu, tôi trực tiếp bật cười: "Còn có chuyện tốt như vậy sao?"
"Đừng vội khởi động lại thế giới, chinh phục đàn ông, không nhất thiết phải khiến hắn yêu ta chứ?"
Hệ thống ngây ngốc, tôi vui vẻ ném nguyên liệu hầm canh trong tay đi: "Đi nào, hệ thống ngoan, trước tiên hãy cùng ta đến Tàng Kiếm Phong chọn một thanh kiếm vừa tay!"
4
Đúng vậy, tôi đang ở trong một tông môn tu kiếm.
Mà tôi vì theo đuổi Vân Tu, thậm chí đến giờ vẫn chưa có một thanh kiếm thuộc về mình!
Trên đường đi, hệ thống rất hoang mang: [Chủ nhân, chọn kiếm có liên quan gì đến việc chinh phục đàn ông không?]
Ta vừa thở hổn hển leo núi, vừa nói với nó một cách nghiêm túc:
"Đàn ông đều là loài sùng bái sức mạnh, đã không thể lấy lòng hắn, vậy thì chỉ còn cách đánh cho hắn phục!"
[Nhưng mà chủ nhân, cơ sở dữ liệu của ta cho biết, đàn ông thích nhất là phụ nữ nhu nhược.] Hệ thống có chút mơ hồ, [Giống như Liễu Tích Nhan vậy, lấy hắn làm tôn, mọi việc đều vì hắn mà suy nghĩ, vĩnh viễn ở sau lưng hắn.]
Ta hỏi lại nó: "Nhưng tại sao ta nhất định phải được đàn ông thích?"
"Ta muốn hắn khuất phục ta, chứ không phải vì thích ta mà bị ta chinh phục."
"Tình yêu có thể biến mất nhưng sức mạnh thì không."
"Chinh phục như vậy, chẳng phải đáng tin cậy hơn sao?"
Hệ thống bị ta làm cho im lặng, ta vừa hát vừa leo.
Nghe nói tu hành chi tâm càng thành, leo càng cao, kiếm lấy được càng tốt.
Không biết từ lúc nào, ta đã đi đến đỉnh Tàng Kiếm Phong.
Nơi đó có một thanh kiếm đen tuyền, mắt ta sáng lên!
Hệ thống vô cùng kích động, trong đầu ta như chuột chũi thét lên: [Chủ nhân, a a a!]
[Đó không phải là Tương Tư Kiếm xếp thứ mười trong Thập đại thần binh đương thời sao?]
Ta cố gắng kìm nén khóe miệng đang cong lên của mình: "Bình tĩnh, ngươi xmuội ngươi, chẳng có chút dáng vẻ của một hệ thống trưởng thành nào cả."
Ta tiến lên định rút kiếm nhưng lại bị
một luồng kiếm khí lạnh lẽo ập đến đẩy ta lùi lại mấy bước.
"Ngươi đừng lại đây!"
Nhìn kỹ, phía trên chuôi kiếm đen tuyền vậy mà ẩn ẩn ngưng kết ra thành một tiểu nhân màu đen, đang cau mày trừng mắt nhìn ta.
Ta ngẩn người, Tương Tư Kiếm này, vậy mà đã mạnh đến mức có kiếm linh rồi sao?
5
"Chết tiệt, nữ nhân! Sao lại là nữ nhân?"
"Ta chán lắm rồi!"
"Nữ nhân không nên luyện kiếm!"
"Kiếm chủ đời trước Tử Oánh, nàng ta vì yêu mà tuẫn tình, hại lão tử chìm ở sông băng dưới đáy ngàn năm, không thấy ánh mặt trời. "
"Một ngàn năm, ngươi có biết ta đã vượt qua một ngàn năm đó như thế nào không?"
"Từ khi được vớt lên, ta đã thề, tuyệt đối không nhận nữ nhân làm chủ!"
"Ta sinh ra là để chém núi phá biển, chứ không phải để xmuội các ngươi yêu đương thất tình!"
Kiếm linh ở đó chống nạnh phun tào, nhìn kiếm linh càng phun càng hăng.
Hệ thống yếu ớt nói: [Hay là, chúng ta vẫn nên thử công lược Vân Tu đi?]
Ồ, thống tử, ngươi hiểu cách khích lệ đấy.
Ta thu chân định lùi lại.
Chống lại kiếm khí ngang dọc, ta tung ra một đòn chí mạng với kiếm linh: "Tiểu tử ngươi ở đây lâu như vậy, có nam nhân nào lên đây không?"
Kiếm linh lập tức im lặng.
Bị ta nói trúng rồi!
Bụi trên chuôi kiếm đó có thể trồng hoa được rồi.
Với cái tính lắm lời không chịu cô đơn của kiếm linh này, ước chừng là đã sắp nhịn không được rồi.
Ta hiểu rõ trong lòng, có trò hay đây: "Chẳng lẽ ngươi còn muốn ở đây đến tận năm tháng nào?"
"Đi theo ta, ta đảm bảo với ngươi, cả đời này lấy kiếm chứng đạo, ngộ ra kiếm tâm!"
Kiếm linh có chút khinh thường: "Lời hứa của nữ nhân đáng giá mấy đồng?"
Ta từ tốn nói: "Chúng ta có thể lập huyết thệ, nếu ta vì tình mà sa ngã, ta sẽ trả tự do cho ngươi."
Đùa à, ta còn chẳng có tình duyên, sa ngã cái nỗi gì.
Cái giao dịch này, ta chắc chắn lời to!
Kiếm linh rõ ràng đã động lòng nhưng nó vẫn phải kiêu ngạo một chút: "lão tử muốn khảo nghiệm ngươi một chút!"
"Ta không thích cái tên ủy mị sến súa này, ngươi nghĩ cho ta một cái đi."
"Nếu ngươi đặt được cái tên ta thích, ta sẽ nhận ngươi làm chủ."
Ta trầm ngâm một giây: "Trong sáng bên ngoài gọi là thanh, thấu hiểu thất tình gọi là tỉnh, vậy sau này, ngươi hãy gọi là Thanh Tỉnh đi."