Trùng Sinh: Âm Mưu và Hận Thù"

chương 5



13

 

Tống Cẩm Cẩm trong mắt thoáng hiện vẻ hoảng loạn: [Ngươi nói bậy bạ gì vậy, ta là Thái tử phi, hài tử của ta, đương nhiên cũng là hài tử của Thái tử!]

 

Ta nhìn về phía đế hậu.

 

[Bệ hạ, nương nương, Thái tử phi là đích tỷ của thần nữ, khi thần nữ còn ở nhà, đã phát hiện nàng ta muốn tư thông với một gã hát rong, là thần nữ đã kéo nàng ta về.

 

[Lúc đó, nàng ta đã mang thai.

 

[Nếu như hài tử trong bụng thật sự là cốt nhục của Thái tử, nàng ta cớ gì phải tư thông với người khác?

 

[Việc này liên quan đến huyết mạch hoàng thất, bệ hạ, tuyệt đối không thể bỏ qua!]

 

Đế hậu vốn không thích Tống Cẩm Cẩm, chuyện này lại liên quan đến việc trọng đại, đương nhiên phải nghiêm túc xử lý, lập tức hỏi ta có chứng cứ không.

 

Ta gật đầu, sai người đưa Tiêu Quyết mà ta mới tìm về trước đó lên điện.

 

Một gã hát rong, làm sao từng vào hoàng cung, gặp qua hoàng đế?

 

Chỉ vài câu hỏi, hắn đã khai sạch sành sanh.

 

[Hoàng thượng, chuyện này đều là, đều là Thái tử phi câu dẫn thảo dân, thảo dân vốn không muốn tư thông với nàng ta nhưng nàng ta nhưng nàng ta lại nói, thỉnh thoảng một lần không sao!

 

[Ngày đó nàng ta đến tìm thảo dân, nói mình đã mang thai, muốn tư thông với thảo dân, thảo dân cả đời này cũng chưa từng có hài tử, mềm lòng, mới, mới đồng ý, ai ngờ, nàng ta lại để phụ thân nàng ta trăm bàn uy hiếp thảo dân, đuổi thảo dân ra khỏi kinh thành...]

 

Hoàng đế nổi trận lôi đình, sai người chuẩn bị thử máu nhận thân.

 

Không lâu sau, người Đông cung bế hài tử đến.

 

Nhìn máu của Tiêu Quyết và đứa trẻ kia từ từ hòa vào nhau, Thái tử nổi giận, đập vỡ bát, không màng đến thể diện của mình, túm lấy tóc Tống Cẩm Cẩm.

 

[Ta đối xử với ngươi không tệ, ngươi thế mà, thế mà dám phản bội ta!]

 

Bách tính kinh thành ai mà không biết, người hắn yêu nhất chính là Tống Cẩm Cẩm.

 

Sau khi thành thân, ân ái vô cùng, muốn hái cả sao trên trời xuống tặng nàng ta.

 

Bây giờ, người kinh thành cũng sẽ biết, cái danh Thái tử cha hờ này của hắn, đội một chiếc mũ xanh to đùng.

 

Hắn vừa xấu hổ vừa tức giận, đánh Tống Cẩm Cẩm liên tục cầu xin tha thứ.

 

[Ta sai rồi, điện hạ! Ta không dám nữa, cầu xin người đừng đánh nữa, đau quá!]

 

Đế hậu thờ ơ nhìn tất cả, mặc cho Thái tử trút hết nỗi hận của mình.

 

14

 

Tống Cẩm Cẩm đương nhiên không thể làm Thái tử phi được nữa.

 

Nhưng vẫn có thể làm người heo.

 

Ta biết rõ thủ đoạn của Thái tử, hắn trông có vẻ ôn nhu nho nhã nhưng khi nổi giận, hắn chính là một con cầm thú.

 

Không ngờ, kiếp này hắn còn tàn bạo hơn kiếp trước.

 

Hắn không biến Tống Cẩm Cẩm thành người heo, mà ban cho nàng hình phạt ngàn đao vạn quả.

 

Hắn sai người ngày ngày cắt một miếng thịt của Tống Cẩm Cẩm, rắc muối lên vết thương nhưng không cho nàng chết.

 

Phải đợi đến khi đủ một nghìn nhát dao, để nàng đau đến mất tiếng, mới cho nàng tắt thở.

 

Đây là ngày thứ ba trăm hai mươi lăm Tống Cẩm Cẩm chịu hình phạt.

 

Tiêu Quyết và hài tử kia đã bị hoàng đế ban chết.

 

Hành vi tàn bạo của Thái tử truyền đến tai hoàng đế, thêm vào đó là lời xúi giục của hoàng hậu, cùng với những thủ đoạn nhỏ của các hoàng tử khác, ngôi vị Thái tử trực tiếp rơi vào tay con trai ruột của hoàng hậu.

 

Thái tử mất quyền lực, mất thể diện nhưng lại để lại một chiếc mũ xanh không thể gỡ bỏ, trở thành trò cười cho bách tính sau bữa cơm.

 

Hắn hoàn toàn phát điên, lớn tiếng mắng đế hậu vô tình.

 

Hoàng đế chán nản, đưa hắn đến Tông nhân phủ, giam cầm suốt đời.

 

Còn phụ thân ta, vì Tống Cẩm Cẩm, cũng bị liên lụy.

 

Hoàng đế giáng chức ông đến một huyện nhỏ hẻo lánh làm huyện thừa, nghe nói nơi đó gió cát rất lớn, ban đêm còn có thể chết cóng.

 

Ông đến cầu xin ta.

 

[Dù sao ta cũng là phụ thân ruột của con, mẫu thân con là ân nhân cứu mạng của hoàng thượng, nếu con chịu cầu xin hoàng thượng, chắc hẳn người cũng sẽ nương tay.]

 

Ta cười, dùng ánh mắt hờ hững mà ngày trước ông nhìn ta để nhìn ông.

 

[Nếu như ngày đó, người không định bán ta vào thanh lâu, có lẽ ta đã chịu cứu người.

 

[Nhưng bây giờ, chỉ có thể dựa vào chính người thôi.]

 

Ông nhìn ta hồi lâu, trong mắt có hối hận, có áy náy, có đau lòng, cuối cùng, là tuyệt vọng.

 

15

 

Sau đó, ta vẫn luôn sống cùng dì mẫu, dì coi ta như con ruột, không bao giờ bạc đãi.

 

phu quân của dì cũng coi ta như con gái ruột, ở đây, ta cảm nhận được sự ấm áp mà chưa từng có.

 

-Hết-

 

Chương trước
Loading...