Trùng Sinh: Âm Mưu và Hận Thù"

chương 3



07

 

Nhưng, đến ngày Tống Cẩm Cẩm về nhà, tinh thần nàng ta lại rất kém.

 

Một đôi quầng thâm đen sì, sắc mặt tái nhợt, đôi tay nàng ta đưa ra càng gầy gò, khi nói chuyện rõ ràng có chút yếu ớt.

 

[Phụ thân, người gả con cho một nam nhân mà con không hề yêu, người không thấy tự trách sao?

 

[Bây giờ con đã là Thái tử phi rồi, có thể khiến người nở mày nở mặt rồi, người hài lòng chưa?]

 

Nhìn thấy ái nữ biến thành bộ dạng này, phụ thân ta đương nhiên cũng tự trách không thôi.

 

[Cẩm Cẩm, ban đầu là con muốn gả cho Thái tử, ta đã đồng ý với con.

 

[Bây giờ, hôn sự đã định, không còn đường lui nữa.

 

[Bây giờ con là Thái tử phi, đợi đến khi Thái tử đăng cơ, con sẽ là Hoàng hậu chỉ dưới một người, chẳng phải tốt hơn nhiều so với việc ở cùng với một tên lãng tử sao?]

 

Tống Cẩm Cẩm trừng mắt nhìn ta.

 

[Mẫu thân mất sớm, nếu bà ấy nhìn thấy người ép buộc con như vậy, người có đối mặt được với vong linh của bà ấy không?

 

[Bây giờ con không còn đường lui nữa nhưng nửa đời sau của con, sẽ không còn niềm vui!]

 

Phụ thân ta thở dài thườn thượt.

 

[Vậy con nói xem, con phải làm sao mới có thể vui vẻ?]

 

Nàng ta quay đầu, nhìn chằm chằm ta.

 

[Người bán con tiện nhân này vào lầu xanh! Con sẽ vui vẻ.]

 

Có lẽ nàng ta đã đổ hết mối hận không thể tư bôn với Tiêu Quyết lên người ta.

 

Phụ thân ta lộ vẻ khó xử: [Con, con sao lại đưa ra yêu cầu quá đáng như vậy? Dù sao nàng ta cũng là muội muội ruột của con.]

 

[Muội muội ruột?] Tống Cẩm Cẩm cười lạnh một tiếng, [Lại không phải từ bụng mẫu thân con sinh ra, tính là muội muội ruột gì?]

 

[Phụ thân, người không phải muốn con vui vẻ sao, một yêu cầu đơn giản như vậy mà cũng không làm được?

 

[Vậy còn có tư cách gì nói muốn con vui vẻ? Nếu mẫu thân con còn sống, tuyệt đối sẽ không cho phép một đứa con thứ ức hiếp con!]

 

Phụ thân ta tuy có rất nhiều thê thiếp nhưng đối với vị thê tử đã mất, vẫn rất có tình cảm.

 

Nhắc đến mẫu thân của mình, đây luôn là thủ đoạn trăm trận trăm thắng của Tống Cẩm Cẩm.

 

Quả nhiên phụ thân ta chìm vào trầm tư.

 

Ta không biết, rốt cuộc ông sẽ đưa ra quyết định như thế nào nhưng đều không quan trọng nữa rồi.

 

Bởi vì, rất nhanh thôi, ta sẽ không còn phải bị bất kỳ ai khống chế nữa.

 

08

 

Dù sao cũng là trước mặt vô số hạ nhân, phụ thân ta cũng không muốn mang tiếng bán con gái nên đã từ chối yêu cầu của Tống Cẩm Cẩm ngay tại chỗ.

 

Tống Cẩm Cẩm khóc lóc một hồi lâu, phụ thân ta vẫn không nhượng bộ.

 

Nàng ta mang theo ánh mắt oán độc trở về Đông cung.

 

Thời gian sau đó, vì Thái tử sủng ái nàng ta, nàng ta hầu như ngày nào cũng có thể về nhà.

 

Ngày nào nàng ta cũng đòi hỏi trước mặt phụ thân ta, hoặc là bán ta đi, hoặc là đánh chết ta.

 

Phụ thân ta dưới sự đòi hỏi và tẩy não của nàng ta ngày này qua ngày khác, ánh mắt nhìn ta cũng ngày càng không ổn.

 

Cho đến một ngày, trong cung đột nhiên có thánh chỉ, triệu ta vào cung.

 

Lúc đó, Tống Cẩm Cẩm vô cùng kinh ngạc.

 

[Trong cung sao lại triệu nàng ta vào cung, một đứa con thứ thấp hèn như nàng ta, sao có thể gặp được Đế hậu?

 

[Có phải ở bên ngoài đã gây ra chuyện gì không, phụ thân, đợi nàng ta về nhất định phải xử tử nàng ta, con tiện nhân này để lại hậu họa vô cùng!]

 

Phụ thân ta cũng không hiểu tại sao nhưng vẫn phái người đưa ta vào cung.

 

Kiếp trước, ta đã đến hoàng cung vô số lần, cũng coi như là quen đường quen lối.

 

Trong ngự thư phòng, Đế hậu ngồi trên cao, một quý phụ nhân ăn mặc lộng lẫy xa hoa nhìn ta một cái thật sâu, lập tức không nhịn được mà khóc lên.

 

[Hoàng thượng Hoàng hậu, đây chính là hài tử của tỷ tỷ ta đôi mày đôi mắt của nàng ấy, rõ ràng giống hệt tỷ tỷ của ta!

 

[Năm đó tỷ tỷ của ta vì cứu Hoàng thượng Hoàng hậu, đã bị đám phản quân bắt đi, vì chạy trốn mà đập đầu vào đá, sống chết không rõ!

 

[Ta đã tra xét nhiều năm như vậy mới biết, nàng ấy bị mất trí nhớ, bị đám phản quân bán cho người buôn người, sau đó lại bị người nhà họ Tống mua về!

 

[Hoàng thượng Hoàng hậu, xin hãy để ta mang đứa hài tử đáng thương này đi!]

 

Người trước mặt ta là di mẫu của ta, là nhị tiểu thư đích xuất của Trấn Nam Hầu phủ.

 

Kiếp trước vào thời điểm này, nàng cũng tìm được ta trong Đông cung.

 

Những lời nàng nói đều là thật, mẫu thân quá cố của ta là đại tiểu thư của Hầu phủ.

 

Lúc đó phụ thân ta chỉ là một viên quan cửu phẩm, căn bản không thể gặp được gia quyến Hầu phủ.

 

Ông không quen biết mẫu thân ta, chỉ thấy mẫu thân ta xinh đẹp nên đã mua về, nạp làm thiếp.

 

Mà mẫu thân ta, quả thật cũng có ân cứu mạng Đế hậu.

 

Kiếp này, ta cũng không vòng vo nữa, trực tiếp lấy ra khối ngọc bội mà mẫu thân để lại cho ta.

 

[Đây là di vật của mẫu thân ta, nếu người thật sự là di mẫu của ta, xin hãy đưa ta và mẫu thân ta về nhận tổ quy tông.]

 

Nhìn thấy khối ngọc bội, di mẫu khóc càng thương tâm hơn, ôm ta run rẩy hồi lâu.

 

Đế hậu nhân từ, vì ân cứu mạng của mẫu thân ta nên đã ban cho ta một vị trí Quận chúa ngay tại chỗ.

 

Tạ ơn thánh ân xong, di mẫu đưa ta đến nhà họ Tống.

 

09

 

Lúc mở cửa, vừa vặn gặp Tống Cẩm Cẩm đi ra.

 

Nhìn thấy ta, sắc mặt nàng ta tối sầm lại.

 

[Ngươi đến hoàng cung có chuyện gì? Ngươi có phải đã làm chuyện gì mất mặt ở bên ngoài không?

 

[Phụ thân đã đồng ý với ta, chỉ cần đợi ngươi về, lập tức sẽ bán ngươi vào thanh lâu!

 

[Ngươi đã phá hỏng chuyện tốt của ta, ta sẽ hủy hoại cả đời ngươi!]

 

Có thể thấy, nàng ta rất đắc ý.

 

Phụ thân ở giữa ta và nàng ta, cuối cùng cũng đưa ra quyết định.

 

Một câu nói của nàng ta, đều quan trọng hơn ta rất nhiều.

 

Di mẫu nhíu mày, không vui nhìn Tống Cẩm Cẩm.

 

[Ta nghe nói, đại tiểu thư nhà họ Tống các ngươi, nay là Thái tử phi, được Thái tử điện hạ vô cùng sủng ái, dung mạo xuất chúng, đức hạnh đoan trang.

 

[Sao giờ nhìn lại, lại giống như một bà chằng vậy?]

 

Sắc mặt Tống Cẩm Cẩm giận dữ, vốn định mắng lại.

 

Nhưng nhìn thấy di mẫu ta ăn mặc không phải người thường, lập tức cũng nghiêm túc lại.

 

[Ngươi là ai, ta dạy dỗ đứa muội thứ không biết trời cao đất rộng này có liên quan gì đến ngươi?

 

[Đây là chuyện nhà của chúng ta họ Tống, hình như còn chưa đến lượt ngươi nói ba nói bốn đi?]

 

Ngoại tổ phụ ta là tướng quân chinh chiến sa trường, các nữ nhi trong nhà từ nhỏ cũng được nuôi như con trai.

 

Di mẫu ta lập tức lạnh mặt.

 

[Liên quan gì đến ta? Lan Hi là cháu gái ta, mẫu thân ruột của nàng là tỷ tỷ của ta, ngươi nói có liên quan gì?]

 

[Vô lý!] Tống Cẩm Cẩm cười lạnh một tiếng, [Phụ thân! Người mau đến xem, ở đây có người đến nhận họ hàng lung tung!

 

[Kỹ nữ thanh lâu mà người mua về, vậy mà còn có người đến nhận là tỷ tỷ!]

 

Sắc mặt di mẫu đại biến, giơ tay tát Tống Cẩm Cẩm một cái, tát rất mạnh vào mặt nàng ta.

 

[Ngươi là thứ gì, mà dám nhục mạ ân nhân cứu mạng của Đế hậu!

 

[Dựa vào vận may mà gả vào Đông cung, ai mà không biết ngươi có thai trước khi thành hôn, là trò cười của cả kinh thành này?!

 

[Ngươi cũng xứng nhục mạ tỷ tỷ của ta?]

 

Tống Cẩm Cẩm bị tát một cái này mà choáng váng, mãi một lúc lâu sau mới phản ứng lại, nghiến răng muốn trả lại thì phụ thân ta cuối cùng cũng xuất hiện.

 

Nhìn thấy di mẫu, ông ngẩn ra một lúc, cung kính hành lễ.

 

[tại hạ bái kiến Lâm phu nhân!

 

[Không biết Lâm phu nhân đến đây, có chuyện gì chỉ giáo?]

 

Nhìn thấy phụ thân ta cung kính như vậy, sắc mặt Tống Cẩm Cẩm vô cùng khó coi.

 

[Phụ thân, nàng ta là ai vậy, sao người lại cung kính với nàng ta như vậy?

 

[Vừa rồi nàng ta còn đánh con một cái, bất kể nàng ta là ai, con cũng phải tâu lên phụ hoàng mẫu hậu, diệt cửu tộc của nàng ta!]

 

Phụ thân ta nhíu mày, ra hiệu cho nàng ta.

 

[Đây là phu nhân của Binh mã đại tướng quân, đích tiểu thư của Trấn Nam Hầu phủ, Lâm phu nhân, sao có thể vô lễ như vậy?]

 

Hiện nay, chiến sự biên cương căng thẳng, triều đình trên dưới được thánh tâm sủng ái nhất là võ tướng chứ không phải văn thần.

 

trượng phu của di mẫu ta ở xa ngoài biên quan, liên tiếp đánh thắng mấy trận, chính là lúc lập công lao to, đừng nói là Thái tử phi, cho dù là Quý phi, cũng không ai dám nói nhiều.

 

Chương trước Chương tiếp
Loading...