Trở Về Thời Niên Thiếu

Chương 2



[Ôi, chưa bao giờ thấy Tiểu Chấp dẫn bạn về, không ngờ lại là bạn gái, tốt quá, tốt quá...]

 

Giờ nghỉ, Tần Chấp đến xem tôi.

 

Đưa cho tôi một cây kem.

 

[Có nóng không?]

 

Tôi đứng dậy định ôm anh, anh né tránh, nói: [Bẩn, người anh toàn mồ hôi.]

 

Tôi ôm chặt hai tay, nghiêm mặt nhìn anh, nói: [Tần Chấp, em phải xem xét lại mối quan hệ của chúng ta.]

 

Ngay lập tức, vẻ lạnh lùng hiện rõ trên khuôn mặt Tần Chấp.

 

[Em nói lại lần nữa xem.]

 

[Vốn dĩ là như vậy mà, có bạn trai nào lại không cho ôm chứ, Tần Chấp, anh căn bản là không thích em, đúng không?]

 

Tần Chấp nắm cằm tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi, nói: [Không được tùy tiện nói lời chia tay.]

 

Tôi mới phát hiện ra anh thực sự tức giận.

 

Ôm lấy anh nũng nịu: [Biết rồi biết rồi, vậy anh nói đi, rốt cuộc anh có thích em không?]

 

Tần Chấp không trả lời câu hỏi này.

 

Ánh mắt dò xét lướt qua khuôn mặt tôi.

 

[Tiểu Nghi, hôm nay em có vẻ hơi khác.]

 

Xong rồi.

 

Có phải lộ tẩy rồi không?

 

Tôi lùi ra khỏi vòng tay anh, nói: [Em đối xử tốt với anh một chút, anh còn không vui sao, hay là anh thích em như trước kia hơn?]

 

Tần Chấp lắc đầu, nói: [Em như bây giờ, rất tốt.]

 

Tôi vừa ăn kem vừa nhìn Tần Chấp làm việc.

 

Mồ hôi làm ướt chiếc áo phông đen của anh, lộ ra sống lưng gân guốc, lúc anh đẩy xe, cánh tay dùng sức, cơ bắp đẹp mắt mà không quá cường tráng.

 

Tôi đã chụp trộm một bức ảnh anh.

 

Không tắt đèn flash.

 

Có người cười trêu chọc: [Tiểu Chấp, bạn gái chụp ảnh cho anh kìa.]

 

Tần Chấp không nói gì, chỉ làm việc hăng say hơn.

 

05

 

Tôi tìm một chiếc ghế dài để nghỉ ngơi.

 

Bị một trận ồn ào đánh thức.

 

Cô nấu ăn cầm lấy cây lau nhà, xông ra ngoài.

 

Tôi cũng chạy theo.

 

Có người đến công trường gây chuyện, Tần Chấp xông lên trước.

 

Tôi chạy đến bên anh, anh che chở cho tôi, nói: [Ai cho em chạy đến đây?]

 

[Ồ, bạn gái à.]

 

Tôi bảo Tần Chấp đừng lo lắng, tiến lên, tự động viên mình, nói: [Ai cho các anh đến đây?]

 

Vài tên đầu vàng cười phá lên, không ai trả lời tôi.

 

Tôi ném cho chúng một nắm tiền mặt.

 

[Ai cho các anh đến đây, tôi trả gấp đôi, anh đi tìm họ gây chuyện.]

 

Bọn đầu vàng nhìn thấy tiền, biểu cảm có chút khó coi.

 

Tôi đắc ý, dùng ánh mắt hỏi Tần Chấp: [Thế nào, em lợi hại lắm phải không?]

 

Khuôn mặt Tần Chấp đầy vẻ lo lắng.

 

Bọn đầu vàng đá bay viên gạch, nói: [Có mấy đồng tiền hôi hám thì ghê gớm lắm sao, hôm nay ông đây đánh chính là người giàu!]

 

Tần Chấp đẩy tôi sang một bên.

 

Xông lên, đánh nhau với bọn chúng.

 

Lúc đầu anh còn chiếm ưu thế.

 

Nhưng đám đầu vàng đó ra tay tàn nhẫn, chuyên nhắm vào chỗ hiểm, Tần Chấp nhanh chóng rơi vào thế yếu.

 

Mãi đến khi các chú ở công trường đồng lòng hợp sức, mới đánh đuổi được bọn chúng.

 

[Tiểu Tần, cậu đắc tội với ai vậy?]

 

Tần Chấp lắc đầu, nói: [Không rõ.]

 

Ông thầu thở dài, đưa cho anh một khoản tiền, nói: [Tiểu Tần, sau này cậu đừng đến đây nữa.]

 

[Nhưng mà…]

 

Tôi còn muốn nói gì đó thì bị Tần Chấp kéo lại, anh lắc đầu, dẫn tôi đi.

 

[Không phải lỗi của anh, anh cần gì phải thỏa hiệp.]

 

Tần Chấp đẩy xe đạp, đi cùng tôi, chậm rãi tiến về phía trước.

 

Bóng lưng anh mang theo sự nặng nề không phù hợp với độ tuổi này.

 

Một lúc sau, anh mới nhẹ giọng nói với tôi.

 

[Thế giới này không phải chỉ có đen và trắng, phần lớn thời gian, cho dù anh không làm gì sai, cũng không thể thay đổi được một số sự thật.]

 

[Nhưng em không muốn anh như vậy.]

 

Tôi ôm lấy eo Tần Chấp từ phía sau.

 

[Có em ở đây, anh sẽ không bao giờ phải chịu khổ.]

 

Tần Chấp cười: [Em định bao nuôi anh à?]

 

Tôi ngẩng đầu hỏi: [Không được sao?]

 

Anh dùng ngón tay vuốt sống mũi tôi: [Đồ ngốc.]

 

[Đâu có chuyện đàn bà nuôi đàn ông.]

 

06

 

Tần Chấp chưa khai hóa, tư tưởng khá cổ hủ.

 

Tôi không trách anh.

 

Tôi tìm một nhóm luật sư soạn thảo một hợp đồng.

 

Theo chế độ bậc thang, Tần Chấp giúp tôi tăng một điểm, tôi sẽ trả cho anh một vạn.

 

Kiếp trước, tôi đã phải chịu thiệt vì không có học thức, bị Hứa Tử Mạnh xoay như chong chóng.

 

Lần này, tôi nhất định phải trở thành học bá.

 

Sáng sớm, tôi chạy đi tìm Tần Chấp.

 

Vừa vào lớp, tôi đã nghe thấy có người nói: [Con nhóc tiểu thái muội ở công trường đến rồi.]

 

[Này, nghe nói mày đi công trường với Tần Chấp à, một đứa con gái giúp việc, một đứa bốc vác ở công trường, đúng là xứng đôi.]

 

[Chỉ là con gái giúp việc, mà cũng mơ tưởng đến việc ở bên trai đẹp, đúng là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga.]

 

Con gái giúp việc?

 

Tôi ư?

 

Hứa Tử Mạnh và cô bạn thanh mai trúc mã của anh ta nắm tay nhau bước vào.

 

Anh ta đi đến trước mặt tôi, vẻ mặt kiêu ngạo.

 

[Nếu bây giờ cô xin lỗi tôi, tôi có thể miễn cưỡng coi như mọi chuyện chưa từng xảy ra.]

 

Hả?

 

Có bệnh à?

 

Tần Chấp đến rồi.

 

Tôi không thèm để ý đến Hứa Tử Mạnh.

 

Tôi chạy đến ôm chầm lấy Tần Chấp, nói: [Sao anh giờ mới đến?]

 

Quầng thâm dưới mắt Tần Chấp rất rõ, nhìn là biết anh đã không ngủ ngon, anh đỡ lấy tôi, nói: [Tối qua không ngủ ngon, nhà có chút chuyện.]

 

[Chuyện gì vậy?]

 

Nhìn biểu cảm của Tần Chấp, tôi đã hiểu.

 

[Bọn họ lại đến nhà anh gây sự?]

 

Tần Chấp cười cười, véo má tôi, nói: [Đừng nói chuyện đó nữa, em tìm anh có chuyện gì?]

 

[Cái này.]

 

Tôi đưa bản hợp đồng đã soạn thảo cho anh.

 

[Một điểm một vạn? Ôn Thiếu Nghi, em thật sự cho rằng mình là người giàu có à?]

 

[Một vạn? Chắc không phải tiền âm phủ chứ.]

 

Hứa Tử Mạnh giật lấy hợp đồng của tôi, sắc mặt rất nặng nề.

 

Người khác không biết nhưng anh ta lại rất rõ ràng.

 

Dù sao, trước đây người kèm cặp tôi học bài chính là anh ta.

 

Anh ta ngẩng mắt lên, trong mắt đầy vẻ hung dữ: [Ôn Thiếu Nghi, cô chơi thật à?]

 

[Thế thì sao?]

 

Anh ta ném hợp đồng xuống đất: Ai thèm, Ôn Thiếu Nghi, cô nhất định sẽ hối hận.

 

Anh ta nắm tay cô bạn thanh mai trúc mã, định rời đi.

 

Tôi gọi anh ta lại.

 

Anh ta cười, nói: [Thiếu Nghi, bây giờ cô có cầu xin tôi …]

 

[Hành lý của anh, quản gia Lưu đã thu dọn xong rồi, nếu anh còn không mang đi, tôi sẽ bảo ông ấy vứt đi.]

 

07

 

Hành lý?

 

Các bạn học nhìn tôi, rồi lại nhìn anh ta.

 

Có chút khó hiểu.

 

Hứa Tử Mạnh tiêu tiền của tôi, luôn giả vờ là thiếu gia nhà giàu ở trường.

 

Còn đi khắp nơi tung tin đồn, nói tôi là con gái giúp việc.

 

Những chuyện này tôi đều biết nhưng tôi luôn rất thông cảm cho anh ta, đàn ông mà, sĩ diện, cũng là chuyện bình thường.

 

Nhưng đó là suy nghĩ của tôi ở kiếp trước.

 

Bây giờ, tôi chỉ muốn đá anh ta bay đi.

 

Giẫm đạp lên bà đây để giả vờ?

 

Anh ta mơ đi!

Chương trước Chương tiếp
Loading...