Tro Tàn Của Quá Khứ
Chương 1
Bạn gái cũ của anh ta bụng mang dạ chửa trở về.
Cô ta khiêu khích hỏi tôi: "Nếu có nguy hiểm, giữa tôi và cô, cô đoán anh ta sẽ chọn ai?"
Để đánh cược, cô ta cố tình phóng hỏa.
Khoảnh khắc xà nhà bốc cháy rơi xuống, bạn trai tôi đã che chở cho bạn gái cũ của anh ta.
Tôi bị đập trúng, ngã vào đám cháy, hai chân bị bỏng.
Sau đó, anh ta mắt đỏ hoe liên tục xin lỗi tôi: "Anh chỉ vì cô ấy đang mang thai, em hãy tha thứ cho anh."
Tôi đưa cho anh ta chiếc hộp đựng đứa con của chúng tôi: "Được thôi, chỉ cần anh làm cho nó sống lại."
1
"Kỳ Thần!"
Khoảnh khắc anh ta lao về phía Diệp Linh, tiếng hét của tôi bị đám cháy nhấn chìm.
Lửa lập tức bao vây tôi, cảm giác bỏng rát khiến tôi hoảng sợ và đau đớn, tôi không ngừng hét lên, giãy giụa nhưng hai chân bị đè chặt.
Bạn có biết cảm giác nhìn thấy chính mình bị ngọn lửa nuốt chửng là như thế nào không?
Giống như bị ấn trên thớt, bị lột vảy khi còn sống, giống như bị đưa lên giàn hỏa thiêu khi còn tỉnh táo, nỗi đau nhói nhói xâm chiếm da thịt, sức nóng cướp đi hơi thở, hóa ra đây chính là cầu sống không được, cầu chết không xong.
Đau! Đau quá!
Nằm trong làn khói ngột ngạt, đầu óc tôi ngày càng nặng trĩu, ngay cả cơn đau cũng không thể duy trì được sự tỉnh táo, tôi nghĩ, mình sắp chết rồi.
2
"Bệnh nhân bị bỏng nặng ở hai chân, xương hông và xương đùi nhiều chỗ bị gãy, mất nhiều máu, ý thức không tỉnh táo, phải điều trị càng sớm càng tốt!"
Tôi tưởng mình sẽ chết trong đám cháy đó nhưng lại tỉnh dậy trong cơn đau dữ dội.
Ngay cả khi hít thở cũng vẫn đau rát, tôi muốn ho nhưng lại biến thành tiếng thở hổn hển và co giật khó khăn.
Tôi như chết đi sống lại mấy lần, toàn thân không còn chút sức lực nào, ngoài đau đớn, không còn gì khác.
Ý thức dần tỉnh táo, cảm giác đau rát cũng theo đó mà rõ ràng hơn, giống như tôi vẫn đang ở trong biển lửa, ngọn lửa há miệng cắn xé đôi chân tôi, khiến chúng máu me đầm đìa, đầy thương tích.
"Nguyệt Nguyệt à, không đau, không đau, con phải cố lên."
Những giọt nước mắt rơi xuống được ai đó cẩn thận lau đi, bên tai toàn là tiếng nức nở đau lòng.
"Mẹ ơi, con đau quá."
Tôi mở mắt, cuối cùng cũng tỉnh lại, nhìn thấy cơ thể mình đầy thương tích, được băng gạc quấn quanh, hai chân sưng to như cột đình.
Mũi tôi cay cay, đầy bụng ấm ức, tôi rất muốn mẹ ôm, tôi đau quá.
Nhưng tôi không thấy bóng dáng mẹ, chỉ thấy Kỳ Thần mặt đầy vẻ tội lỗi đứng bên giường bệnh của tôi.
"Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt, xin lỗi."
Hóa ra, tôi nghe thấy giọng nói của anh ta, tôi suýt quên mất, mẹ đã không còn nữa rồi.
"Nguyệt Nguyệt, em hãy tha thứ cho anh. Anh không phải không muốn cứu em, lúc đó đầu óc anh choáng váng rồi."
"Cô ấy, Diệp Linh, cô ấy đang mang thai, hành động không nhanh nhẹn, anh nghĩ rằng em có thể tự né tránh được. Anh, anh thật không ngờ em lại xảy ra chuyện. Anh đáng chết mà."
Anh ta giơ tay, tự tát mình một cái, hẳn là dùng hết sức, má đã đỏ ửng.
3
Nghe từng lời hối hận, từng lời giải thích của anh ta, tôi không nói nên lời nhưng tay lại không nhịn được mà run rẩy.
"Là cô ta! Là cô ta phóng hỏa!"
Tôi khàn giọng, dùng hết sức chỉ vào Diệp Linh đang tỏ vẻ vô tội sau lưng anh ta: "Báo cảnh sát! Điện thoại của tôi đâu?"
"Em nói gì vậy? Nguyệt Nguyệt, không thể nói bừa như vậy được." Kỳ Thần hoảng hốt dỗ dành tôi.
Diệp Linh mặt mày biến sắc, tủi thân đến mức muốn khóc: "Chị, em biết Kỳ Thần anh ấy ở trong đám cháy đã cứu em trước, chị rất khó chịu nhưng anh ấy chỉ vì em là phụ nữ mang thai, hai chúng em trong sạch, chị không thể vu oan cho em như vậy được."
Cô ta vậy mà lại mặt dày như phủ nhận!
Nhưng rõ ràng cô ta chính là kẻ gây ra đám cháy lớn này, chỉ vì cô ta muốn kiểm chứng, giữa tôi và cô ta, ai quan trọng hơn trong lòng Kỳ Thần.
Cô ta đã có được câu trả lời mình muốn, với tư cách là kẻ gây án, cô ta bình an vô sự đứng ở đây, còn tôi thì may mắn sống sót trở về, đôi chân này gần như phế rồi.
Dựa vào đâu?
"Điện thoại của tôi đâu? Kỳ Thần, trả điện thoại cho tôi!"
Đáng ghét đây là phòng bệnh đơn, ngoài bọn họ ra, tôi không còn ai để cầu cứu.
"Bình tĩnh nào, bình tĩnh nào, Nguyệt Nguyệt, người em toàn là vết thương, sẽ đụng vào vết thương mất."
Kỳ Thần muốn giữ tôi lại nhưng trên người tôi có quá nhiều vết thương, anh ta không biết đặt tay vào đâu.
"Điện thoại để anh giữ hộ em trước, em dưỡng thương cho khỏe, chuyện khác chúng ta sẽ nói sau."
Dường như bất kể tôi có khẳng định chắc nịch thế nào rằng Diệp Linh là người phóng hỏa, anh ta cũng đều không hề lay động.
Nhìn vẻ mặt dần bình thản của Diệp Linh, cuối cùng tôi cũng hiểu ra, Kỳ Thần sẽ không để tôi báo cảnh sát, anh ta muốn bảo vệ Diệp Linh, anh ta muốn mọi chuyện chìm xuồng.
Tôi đột nhiên nhớ lại lúc đám cháy bùng lên, Kỳ Thần xông vào nhà, kéo chúng tôi cùng nhau chạy.
Xà nhà bốc cháy rơi xuống rất đột ngột, Kỳ Thần ôm Diệp Linh né tránh cũng rất đột ngột, đến khi tôi phản ứng lại thì đã bị đè ở bên dưới rồi.
Lúc đó quá đau đớn và sợ hãi, đầu óc tôi trống rỗng nhưng bây giờ nghĩ lại, khi mọi thứ đều rất đột ngột, con người sẽ không có thời gian để suy nghĩ.
Cho nên, Kỳ Thần đẩy tôi ra căn bản không phải là cân nhắc thiệt hơn, mà là theo bản năng, cơ thể anh ta phản ứng nhanh hơn não, Diệp Linh quan trọng hơn tôi.
Cho nên bây giờ, anh ta vẫn đưa ra lựa chọn như vậy.
4
"Nguyệt Nguyệt, bây giờ em quá kích động rồi, anh biết em rất khó chịu. Nhưng chuyện đã xảy ra rồi, em làm như vậy chỉ hủy hoại Diệp Linh, còn những chuyện khác thì không thay đổi được gì."
"Nguyệt Nguyệt, em hãy bỏ qua cho Diệp Linh đi." Kỳ Thần quỳ một gối trước giường bệnh, dỗ dành tôi: "Vết thương của em anh sẽ chịu trách nhiệm đến cùng, anh sẽ cưới em, chăm sóc em cả đời."
Kỳ Thần vậy mà lại cầu hôn tôi, thật buồn cười, mấy tháng trước, tôi nói chuyện kết hôn với anh ta, anh ta còn tỏ vẻ khó xử, tìm đủ mọi lý do để từ chối tôi.
Nhưng bây giờ, để tôi không báo cảnh sát, anh ta vậy mà lại quỳ xuống cầu hôn.
"Kỳ Thần, anh yêu cô ta đến mức nào, mà lại hy sinh đến như vậy."
Tôi cười đến rơi nước mắt: "Tôi có phải còn phải cảm ơn anh đại phát từ bi, nguyện ý cưới tôi không?"
"Nguyệt Nguyệt, em có thể đừng nhìn anh bằng ánh mắt như vậy không? Đừng nói những lời tổn thương như vậy nữa.
Anh sai rồi, anh sẽ bù đắp, anh sẽ luôn ở bên em, cho đến khi em hết giận."
"Không cần, cút đi!"
Nhưng Diệp Linh lại tiến lại gần: "Chị, chị đừng cố tỏ ra mạnh mẽ nữa. Chị chỉ có một mình, nếu Kỳ Thần đi rồi, ai sẽ chăm sóc chị đây, chẳng lẽ lại gọi cha dượng của chị sao?"
Tôi ngẩng đầu, nhìn vẻ đắc ý trong mắt cô ta, lòng lạnh ngắt: "Kỳ Thần, anh đã nói gì với cô ta?"
Kỳ Thần sửng sốt, ánh mắt lảng tránh: "Anh, Nguyệt Nguyệt, anh không cố ý nói ra đâu."
"Đừng trách anh ấy, anh ấy cũng lo cho chị, để chị trong lòng, mới vô tình nói ra lúc say rượu. Hơn nữa, chuyện cha dượng chị làm với chị cũng không phải lỗi của chị, không có gì đáng xấu hổ, chị để ý làm gì?"
Phải không? Cô ta nói vậy nhưng vẻ mặt cô ta lại mang theo sự coi thường và khinh bỉ.
5
Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc dùng quá khứ bi thảm thời thơ ấu của mình để lấy lòng thương hại của bất kỳ ai, việc Kỳ Thần biết được hoàn toàn là ngoài ý muốn.
Lúc đó Kỳ Thần mới quen tôi, tình cờ phát hiện cha dượng quấy rối tôi, chính anh ta đã giúp tôi thoát khỏi cơn ác mộng kéo dài nhiều năm.
Lúc đó anh ta như đang tỏa sáng.
Kỳ Thần, cũng từng là cứu tinh của tôi.
Nhưng vết sẹo xấu xí đó, Kỳ Thần lại đem kể cho Diệp Linh nghe như một trò cười, cứu tinh ngày nào giờ đã trở thành cơn ác mộng.
"Kỳ Thần, anh thật khiến tôi buồn nôn."
Tôi cầm lấy bình hoa trên tủ đầu giường ném về phía họ: "Cút hết đi, tôi thà chết ở đây cũng không cần các người thương hại!"
Lòng bàn tay bị bỏng rát, máu trên băng gạc lập tức lan ra.
Diệp Linh hét lên một tiếng, kinh hoàng nhìn tôi.
Kỳ Thần cũng ngây người, mãi đến khi nhìn thấy máu trên tay tôi, anh ta mới vội vàng gọi bác sĩ đến.
Tôi cầu xin bác sĩ giúp tôi báo cảnh sát nhưng họ chỉ âm thầm xử lý vết thương cho tôi, trước khi đi còn hỏi Kỳ Thần: "Có cần tiêm thuốc an thần cho cô này không?"
Tôi sửng sốt nhìn họ, Diệp Linh lại tiến lại gần tai tôi, như lời thì thầm của ác quỷ: "Đừng làm loạn nữa, chị, chị không thấy sao? Trong mắt bác sĩ chị chính là một kẻ tâm thần, không ai nghe chị đâu, hơn nữa, đây là bệnh viện của nhà họ Kỳ. Nếu chị còn muốn bình an đi ra khỏi đây thì ngoan ngoãn ngậm miệng lại."
Lòng tôi lạnh ngắt, họ đây là giam giữ tôi sao?
6
Tôi bị nhốt trong bệnh viện, không có điện thoại, không thể đi lại, mất liên lạc với thế giới bên ngoài.
Kỳ Thần vẫn luôn túc trực bên cạnh, nói với tôi rất nhiều lời, vẻ thâm tình ấy có lẽ ngay cả anh ta cũng tự lừa được mình.
Anh ta nói lần này sẽ không rời xa tôi nữa, anh ta muốn bù đắp cho tôi.
Nhưng chỉ một cuộc điện thoại của Diệp Linh, Kỳ Thần đã hoảng hốt.
Khi đầu dây bên kia Diệp Linh bắt đầu khóc, Kỳ Thần không chút do dự cầm áo khoác đi ra ngoài.
"Nguyệt Nguyệt, đợi anh về. Diệp Linh nói cô ấy bị ngã, chảy rất nhiều máu, bên cạnh cô ấy không có ai chăm sóc, anh phải đi xem cô ấy."
Lại nữa, lại như vậy.
Tôi cười khẩy: "Kỳ Thần! Anh đã hứa sẽ chăm sóc em, giờ lại muốn đi sao? Lời anh nói có nửa câu thành thật không?"
"Xin lỗi, Nguyệt Nguyệt."
Anh ta không kịp giải thích nhiều, vội vàng chạy đi.
Anh ta chỉ lo nghĩ đến sự an nguy của Diệp Linh nhưng lại không nghĩ đến một người như tôi, hai chân bị bỏng nặng không thể tự lo liệu, nằm một mình ở đây thì phải làm sao.
Thôi vậy, tôi đã sớm nhìn rõ anh ta là người như thế nào rồi, còn trông chờ gì nữa chứ?
Tôi một mình chịu đựng cơn đau vô tận từ vết thương, khi bác sĩ đến thay thuốc, nhìn thấy hai chân tôi máu thịt lẫn lộn, không còn phân biệt được đâu là da, đâu là thịt.
Đôi chân từng được khen là trắng trẻo, thẳng tắp, giờ đây như một vũng lầy lội, đầy máu me.
Tôi nghĩ, cả đời này tôi không thể mặc váy được nữa rồi.
"Cố chịu một chút, đừng cắn lưỡi." Bác sĩ thương hại giúp tôi vén mái tóc ướt đẫm mồ hôi sang một bên, đưa cho tôi một miếng gạc để cắn.
Máu thịt thối rữa từng chút một bị cạo sạch, máu nhuộm đỏ từng miếng gạc, tách từ từ lớp da thịt dính vào nhau, rửa sạch máu me rồi rắc thuốc.
Mỗi một bước đều đau thấu xương.
Mồ hôi đã thấm ướt toàn thân, răng cũng cắn đến ê buốt, tôi lăn một vòng trong biển lửa của địa ngục, rồi lại bị kéo về nhân gian.
"Cảm thấy thế nào?"
Có lẽ là sắc mặt tôi quá tái nhợt, bác sĩ không yên tâm lại kiểm tra cho tôi một lần nữa.
"Đây? Sao lại nhiều máu thế?"
Tôi nghe thấy tiếng bác sĩ kinh ngạc, theo ánh mắt của ông mới thấy ga giường đang không ngừng lan rộng màu đỏ.
"Không phải máu từ vết thương ở chân!"
Bác sĩ nghiêm túc quay sang hỏi tôi: "Cô có phải đã mang thai rồi không?"
Tôi nín thở, cơn đau quặn ở bụng sau đó mới ập đến: "Bụng đau quá!"
7
"Vậy thì nguy to rồi, những loại thuốc chúng tôi dùng trước đó có thể sẽ gây hại cho thai nhi, hoặc là dị tật, hoặc là sảy thai, đều không an toàn."
"Hay là gọi điện cho tổng giám đốc Kỳ, để anh ấy quyết định, trước tiên đừng cho cô ấy dùng thuốc nữa."
Nghe cuộc đối thoại của họ, tôi mới chậm chạp phản ứng lại: Thì ra là tôi đã mang thai.
Bởi vậy mà dạo gần đây tôi mới hay buồn nôn, khó chịu, còn suýt nữa thì ngất xỉu.
Bàn tay quấn băng gạc đặt lên bụng, không hề cảm nhận được hơi thở của sinh mệnh nhỏ bé này.
Nếu không có trận hỏa hoạn này, tôi nghĩ tôi sẽ vui vẻ nói cho Kỳ Thần tin tức này.
Nhưng bây giờ, tôi đủ tỉnh táo để biết mình nên lựa chọn như thế nào.
"Bác sĩ, bỏ nó đi. Đây là con của tôi, không cần Kỳ Thần phải quyết định."