Tình Yêu Trong Bão Tuyết

Chương 3



"Có ở đó không?"

 

"Tống Hoài?"

 

"Có chuyện gì xảy ra vậy? Em đến trường tìm thầy, không thấy thầy đâu."

 

"Thầy có xảy ra chuyện gì không? Tống Hoài."

 

"Thầy sẽ không không trả lời tin nhắn của em đâu."

 

"Tống Hoài, em nhớ thầy quá..."

 

...

 

Đêm đến, tôi nằm trên giường bệnh viện, lật đi lật lại xem những tin nhắn trò chuyện đó.

 

Cô gái đó cũng liên tục gửi tin nhắn, gửi đến chiếc điện thoại này.

 

Xem mãi xem mãi, tôi chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo.

 

Tống Hoài, anh đúng là giỏi.

 

Cô gái đó, cũng yêu anh đến chết đi sống lại.

 

...

 

Y tá nhỏ khám bệnh mỗi ngày nói sắc mặt tôi rất kém,nên khuyên tôi tiện thể kiểm tra tổng quát ở bệnh viện.

 

Khi tôi cầm báo cáo kiểm tra xuống, tôi thấy một cô gái mặc váy trắng đứng trước cửa phòng bệnh của Tống Hoài.

 

Thật kỳ lạ, đôi khi, linh cảm của con người thực sự rất chính xác.

 

tôi thử gọi tên cô ấy, cô gái đó đột nhiên quay lại, trong mắt như một dòng suối trong.

 

"Cháo Cháo."

 

...

 

Bên cạnh bệnh viện không có nhiều nơi để nói chuyện.

 

Nhưng hai chúng tôi vẫn tìm được một quán mì ramen.

 

Ba bốn giờ chiều không có mấy khách, cô gái chống cằm, buồn chán khuấy sợi mì trước mặt.

 

"em biết bạn gái của Tống Hoài là chị mà."

 

tôi hỏi cô ấy nhưng cô ấy chỉ nhún vai.

 

"Biết chứ."

 

"Nhưng chị ơi, trong tình yêu thì có trước có sau gì chứ?"

 

Tóc cô ấy rủ xuống bờ vai trắng ngần, cô ấy nở một nụ cười không mấy thân thiện với tôi.

 

"Hơn nữa, hai người cũng chưa kết hôn."

 

Rõ ràng là có ý khiêu khích.

 

"Biết là người thứ ba mà vẫn chen chân vào? Hai người đúng là xứng đôi."

 

tôi cúi mắt, không hiểu sao dạ dày lại như bị lửa đốt.

 

Nhưng cô gái đó lại cười, cô ấy ung dung tự tại, ung dung tự tại đến mức tôi biết cô ấy nắm chắc phần thắng.

 

"Vậy chị nhường Tống Hoài cho em nhé?"

 

"Hay là chị sẽ ăn vạ? Đàn bà điên lên thì xấu lắm, đừng làm những chuyện mất giá như vậy."

 

Trong mắt cô ấy lóe lên ánh sáng chiến thắng, cô ấy có lẽ cảm thấy, cô ấy sắp thành công rồi.

 

Có lẽ, suy nghĩ của cô ấy là đúng.

 

Trong đầu tôi hiện lên nội dung báo cáo kiểm tra vừa nhận được.

 

Tôi đứng dậy, cúi mắt nhẹ nhàng nói.

 

"Vậy, đợi Tống Hoài tỉnh lại, tôi sẽ nói với anh ấy."

 

"Tôi không phải bạn gái anh nữa rồi, cô mới là bạn gái anh ta."

 

10

 

Châu Quả có lẽ không ngờ tôi có thể đồng ý nhanh đến vậy.

 

Tên thật của Cháo Cháo là Châu Quả, thật trùng hợp là, khi hai đứa tôi quay lại, bác sĩ nói với tôi rằng Tống Hoài đã tỉnh.

 

Cô gái đó gần như chạy vọt ra để lao đến bên giường bệnh của anh ta, còn Tống Hoài, một người thông minh như vậy, khi tôi và Châu Quả xuất hiện cùng một lúc, có lẽ anh ấy đã hiểu ra mọi chuyện.

 

Cách cô gái đó, tôi và anh ta lặng lẽ nhìn nhau.

 

Khi nhìn người khác, anh ta luôn mang theo một nỗi tình cảm sâu sắc khó hiểu, ngay cả bây giờ, dường như trong mắt anh ta chỉ có một mình tôi.

 

Ánh sáng nhỏ lọt vào khe hở trên sàn nhà, tôi hít một hơi thật nhẹ, nói hết những lời hôm đó không thể nói với anh ta.

 

"Tống Hoài, chúng ta chia tay đi."

 

...

 

Đó là một sự im lặng rất lâu rất lâu.

 

Quả nhiên anh ấy không có biểu cảm gì ngạc nhiên, mà đột nhiên cười.

 

"Trước khi xảy ra chuyện, anh nên cố gắng định dạng điện thoại của mình."

 

...

 

Tống Hoài anh ấy, chính là một người như vậy.

 

Nếu như trước đây, tôi nghĩ tôi sẽ phát điên lên mất.

 

Tôi sẽ chạy đến hỏi anh ấy tại sao, tôi sẽ ném mọi thứ có thể ném được vào anh ta, tôi sẽ túm lấy tóc Châu Quả, đánh nhau với cô ta.

 

Nhưng bây giờ, nói xong rồi, tôi chỉ lặng lẽ quay người đi.

 

Anh ấy ở sau lưng tôi, bình tĩnh hỏi tôi.

 

"Chia tay rồi, sau này vẫn có thể làm bạn chứ?"

 

tôi lắc đầu, đẩy cửa phòng bệnh ra.

 

Tống Hoài không biết, tôi không còn tương lai nữa rồi.

 

11

 

Vào ngày thứ tư Tống Hoài nhập viện, sáu giờ trước khi anh ấy tỉnh lại, hai mươi phút trước khi gặp Châu Quả.

 

Tôi đã nhận được báo cáo kiểm tra của mình.

 

Tôi vốn tưởng rằng cơ địa dễ gầy đã ưu ái tôi nên ăn mấy cái bánh kem vào đêm khuya mà không béo.

 

Tôi  vốn tưởng rằng đó là di chứng sau phẫu thuật nên thường xuyên đau bụng.

 

Y tá nói tôi sắc mặt không tốt, đêm khuya đi vệ sinh nôn thốc nôn tháo.

 

Giai đoạn đầu không có triệu chứng, giai đoạn giữa và giai đoạn cuối mới có biểu hiện đau bụng rõ ràng.

 

Tôi không thể ngờ được, ở niêm mạc dạ dày của tôi, lại mọc một khối u.

 

Trong phòng khám chỉ kéo hờ một nửa rèm cửa, tôi đột nhiên cảm thấy tay chân mình tê cứng.

 

"Không phải, bác sĩ, xác định không phải..."

 

Bác sĩ cau mày, một lúc sau, ngắt lời tôi.

 

"Cô đến một mình sao? Tôi không dọa cô đâu, nói thẳng luôn, phát hiện muộn quá rồi, tình trạng của cô bây giờ mà không coi trọng... có thể chỉ còn sống được vài tháng nữa."

 

"Nhập viện ngay, liên lạc với người nhà, sắp xếp phẫu thuật hay hóa trị càng sớm càng tốt."

 

Có vẻ như tôi ngây người ở đó quá lâu, bác sĩ thở dài, vỗ vai tôi.

 

"Cô cũng đừng quá lo lắng, bệnh viện chúng tôi là chuyên gia về lĩnh vực này rồi, cũng có không ít ca thành công..."

 

"...."

 

Cả một buổi sáng, tôi đều ngồi trên băng ghế dài ở hành lang bệnh viện.

 

Tại sao lần phẫu thuật trước, không phát hiện ra cơ thể đã có vấn đề rồi.

 

Tại sao lại đúng vào lúc này.

 

Tại sao lại là tôi.

 

Những chuyện phiền lòng tôi gặp phải còn chưa đủ nhiều sao, ông trời còn muốn tước đoạt cả quyền được sống của tôi sao.

 

Bác sĩ hỏi tôi, có người nhà không.

 

Thực ra, mẹ tôi đã mất một năm sau khi tôi tốt nghiệp đại học.

 

Bên họ hàng thì vì thèm khát tài sản của ông tôi mà xé rách mặt nhau.

 

Những năm sau khi tốt nghiệp, tôi đều ở bên Tống Hoài.

 

Tống Hoài nói đúng, lòng nhiệt tình của con người đều sẽ cạn kiệt, cho nên anh ấy không thích tôi nữa.

 

Tôi và anh ấy ở bên nhau quá lâu, có lẽ cũng không biết thế nào là yêu nữa, rốt cuộc còn yêu đối phương hay không.

 

Trên hành lang bệnh viện, dòng người vội vã đi lại nhưng với tôi, liệu cả thời gian tồn tại ở đây cũng là điều xa xỉ không.

 

Đã lâu rồi tôi không nhớ đến mẹ mình.

 

Nhưng lúc này, khuôn mặt bà như hiện ra trước mắt tôi vậy.

 

Đưa con đi đi, đưa con đi, được không.

 

Tôi đột nhiên bật khóc nức nở trên hành lang bệnh viện.

 

Một bà cô bên cạnh không nhìn nổi, đưa cho tôi một tờ giấy, bà đỡ vai tôi, nhẹ nhàng khuyên tôi.

 

"Cô gái, không sao đâu, đừng khóc nữa."

 

"Con trai tôi mười một tuổi, cãi nhau với tôi, đã ăn mấy vỉ đinh để tự tử."

 

"Ôi, bây giờ tôi mới hối hận, mới thấy có rất nhiều chuyện, ít nhất là lúc đầu không nên hành động thiếu suy nghĩ."

 

"Cô xem, cuộc đời ai cũng khổ."

 

"Cho nên mới phải trân trọng người trước mắt."

 

...

 

Có lẽ bà cô nghĩ, tôi là người nhà của một bệnh nhân nào đó.

 

Tôi nắm chặt tờ báo cáo trong tay.

 

Bây giờ tôi, còn lại ai.

 

Tôi đột nhiên nhớ đến một ngày nọ, tôi và Tống Hoài bàn bạc xem ai sẽ chết trước.

 

Tôi nói tôi muốn đi trước anh ấy.

Chương trước Chương tiếp
Loading...