Thiên mệnh

chương 1



1

 

Thuở nhỏ, vì thiên phú dị bẩm, ta bị cha mẹ sợ hãi, họ nói ta là sao chổi, nguyền ai thì người đó chết.

 

Để ta không làm hại gia đình, họ đưa ta lên núi, muốn nhờ đạo trưởng trừ khử mối họa này.

 

Đạo trưởng gặp ta, trầm ngâm hồi lâu, không trừ ta, ngược lại giữ ta lại trong đạo quán.

 

Ta trở thành tiểu đạo đồng trong đạo quán, chưa đầy một tháng, những người trong đạo quán cũng bắt đầu sợ ta.

 

Họ nói ta là quạ đen, chỉ cần mở miệng nhắc đến ai, người đó không chết cũng tàn phế.

 

Đạo trưởng bất đắc dĩ, tìm ta:

 

[Con trời sinh có thiên nhãn, đây là trời ban, chớ nên lạm dụng.]

 

Ta đáp đạo trưởng: [Ta không có người dạy dỗ, không biết thế nào là lạm dụng.]

 

Đạo trưởng vuốt râu thở dài, thấy không thể tiếp tục buông thả, bất đắc dĩ nhận ta làm đệ tử.

 

Chỉ là thường xuyên lải nhải bên tai ta:

 

[Tình kiếp khó vượt, sợ rằng sẽ dẫn đến thiên hạ đại loạn, sinh linh đồ thán.]

 

[Nhận con không biết là đúng hay sai.]

 

Ta nói: [Tình kiếp của ta liên quan gì đến thiên hạ. Hơn nữa loạn thì loạn, loạn xong có lẽ sẽ thái bình thịnh thế.]

 

Sư phụ nhìn ta hồi lâu, bất lực thở dài.

 

Học được đạo pháp, ta biết nhiều hơn.

 

Đứng trước mặt ta, người là thiện hay ác, là gian hay ngốc, ta đều biết rõ như lòng bàn tay.

 

Nếu còn biết được bát tự của người này thì mệnh số của người này cũng gần như bị ta nhìn thấu.

 

Ta chỉ không nhìn thấu được mệnh của chính mình.

 

Hôm nay soi gương, ta thấy mệnh mình bình thuận cả đời;

 

Ngày mai nhìn lại, thăng trầm nhấp nhô ;

 

Ngày kia nhìn lại, không được chết tử tế;

 

Cách một thời gian nhìn lại, lại là cảnh tượng khác.

 

Sư phụ thấy ta chơi đùa vui vẻ, thở dài ngày càng nhiều, luôn lẩm bẩm: [Thôi, có lẽ đây cũng là thiên mệnh.]

 

Sau đó, sư phụ cũng không còn gì để dạy ta nữa, ta thường xuyên xuống núi, ngồi dưới chân núi quan sát những người đi đường.

 

Nhìn họ từ nụ cười rạng rỡ trở nên ngày càng ưu sầu, nhìn họ từ quần là áo lượt trở nên rách rưới tả tơi.

 

Ta về kể lại những gì mình thấy cho sư phụ nghe, ông chỉ thở dài.

 

Sư phụ không thích tiền tài, ngôi đạo quán nhỏ trên núi của chúng ta ngày càng sa sút.

 

Trước kia ít nhất còn có cháo loãng và thức ăn đạm bạc, bây giờ chỉ còn lại canh rau dưa.

 

Một ngày nọ, ta thực sự không nuốt nổi thứ mà ngay cả thỏ cũng không thèm ăn, quyết định từ biệt sư phụ:

 

[Sư phụ, hồng loan tinh động, con phải xuống núi rồi.]

 

Sư phụ mặt đầy nặng nề: [Con đã nghĩ kỹ chưa?]

 

[Nghĩ kỹ rồi.] Ta không nói với sư phụ rằng mình không chịu nổi canh rau dưa ở đây, mà nói một cách chính nghĩa: [Thiên hạ không có con thì không được!]

 

Sư phụ vuốt râu thở dài, cố nặn ra vài giọt nước mắt, nói mấy câu trân trọng.

 

Ta thực sự không chịu nổi ông lão này sướt mướt, nói thẳng thừng:

 

[Sư phụ, sư phụ khóc trông thật xấu, con đã xem rồi, sư phụ ít nhất có thể sống đến chín mươi tám tuổi, chưa chắc con đã sống lâu hơn sư phụ.]

 

Sư phụ tức giận cởi giày ra đánh ta, ta cứ thế chạy xuống núi.

 

Ngay hôm đó, ta đã gặp được hồng loan của mình, chính là tam hoàng tử đương triều.

 

2

 

Lúc đó, ta còn chưa biết chàng là hoàng tử thứ mấy.

 

Chỉ là nhìn từ xa thấy luồng tử khí ngút trời nhưng lại ẩn hiện ánh đen.

 

Tử khí ngút trời có nghĩa là người này chắc chắn là người cao quý, có thế hỏi đỉnh thiên hạ, nhất định là vương công quý tộc.

 

Ánh đen thì biểu thị rằng lúc này chàng đang gặp nạn, cần người quý nhân mới có thể phá được kiếp nạn này.

 

Ta quan sát từ xa một lúc, thấy luồng hắc khí ngày càng đậm, cứ như đang chờ ta ở đó, lúc này mới đi tới.

 

Ta chọn thời điểm không tệ, chàng bị thương còn trúng độc, ý thức mơ hồ, mạng sống ngàn cân treo sợi tóc.

 

Nhưng dù sắc mặt tái xanh, cũng không che giấu được dung mạo tuấn tú của chàng.

 

Chiếc áo choàng bị cắt rách càng làm lộ rõ thân hình của chàng, khiến ta rất thích.

 

Tình kiếp, hóa ra là như vậy, cũng có thể hiểu được.

 

Ngũ quan tướng mạo của chàng đều hợp với sở thích của ta, thế nào ta cũng phải làm ơn cứu mạng, tiện cho chàng lấy thân báo đáp.

 

Ta vỗ nhẹ vào mặt chàng: [Ta cứu chàng, đừng quên đấy.]

 

Nói xong, ta dùng cỏ thuốc mang theo người để trị độc cho chàng, băng bó sơ qua vết thương trên người chàng, lại đưa chàng vào một hang động để tránh gió lạnh, canh giữ bên cạnh chàng.

 

Qua trọn một đêm, trời vừa sáng, chàng rốt cuộc cũng động đậy.

 

Ta biết thời cơ đã đến, nhanh chóng chỉnh trang lại bản thân, chọn một góc độ thích hợp để chàng có thể mở mắt ra là nhìn thấy bóng lưng yểu điệu của ta trong ánh bình minh.

 

Chàng từ từ tỉnh lại, quả nhiên liếc mắt đã thấy ta.

 

Ta quay đầu lại, chàng cảnh giác căng thẳng toàn thân, tay đặt trên con dao găm ngắn ở thắt lưng.

 

Sau khi nhìn rõ mặt ta, chàng ngây người trong chốc lát, tiếp đó toàn thân ẩn hiện ánh hồng nhạt.

 

[Ngươi...]

 

Ta rất hài lòng, quả là đồ đệ dễ dạy.

 

[Ngươi tỉnh rồi.] Ta thường thấy những lời vô nghĩa như thế này trong những cuốn truyện tranh ta lén xem dưới chân núi, ta bắt chước theo.

 

[Là cô nương cứu ta sao?]

 

[Chính là ta.]

 

Cảm ơn cô nương, chàng như nhớ ra chuyện ta vỗ mặt chàng:

 

[Đã qua một đêm, cô nương vẫn luôn ở đây sao?]

 

Ta nghiêng đầu nhìn chàng: [Đương nhiên rồi, ta phải đợi ngươi tỉnh lại mới yên tâm.]

 

Nếu không thì sao? Ngay cả khi đi vệ sinh, ta cũng giải quyết thật nhanh vì sợ có chuyện xảy ra.

 

[Ta không thích làm áo cưới cho người khác.]

 

Chàng không hiểu, hơi nhướng mày: [Ý là gì?]

 

Vì khuôn mặt này, ta kiên nhẫn giải thích:

 

[Nếu có người nhân ta rời đi, ngồi vào vị trí hiện tại của ta để nhận công lao của ta, hoặc là ngươi tỉnh lại tự rời đi, không biết là ta cứu ngươi, chẳng phải ta cứu ngươi vô ích sao?]

 

Chàng như lần đầu tiên gặp người như ta, ngây người ra.

 

Ta tiếp tục nói: [Ta là người thôn dã, không chịu được chuyện qua cầu rút ván.]

 

Ở chỗ ta không có chuyện biết ơn mà không báo đáp.

 

Chàng nhất thời bị lời ta làm nghẹn họng, trông có vẻ khó nói thành lời, mãi một lúc sau mới thốt ra một câu:

 

[Cô nương thật đặc biệt.]

 

[Đó là đương nhiên, trên đời này chỉ có một người như ta.]

 

Chàng bị ta chọc cười, cười rất bất đắc dĩ nhưng ánh sáng hồng nhạt quanh người chàng lại thêm phần rực rỡ, biểu cảm căng thẳng ban đầu cũng dịu đi đôi phần.

 

Tiếp đó, chàng khó khăn đứng dậy, có vẻ như muốn đi:

 

[Đa tạ cô nương đã cứu mạng hôm nay, ngày sau nhất định sẽ đền đáp.]

 

[Ngày sau không cần đâu.] Ta không khách khí ngắt lời chàng.

 

[Ta khuyên ngươi nên ở lại hang động này thêm nửa ngày.]

 

[Vì sao?]

 

Đương nhiên là vì chàng đã giải được độc, luồng hắc khí quanh người chàng vẫn chưa tan hết nhưng ta không thể nói vậy, ta nói:

 

[Một đêm nay có người tìm chàng mấy lần, chàng rời khỏi hang động này thì tính mạng khó giữ, ta không thể cứu chàng lần thứ hai.]

 

Đôi mắt đẹp của chàng hơi nheo lại, áp lực tăng vọt.

 

Nhưng chàng cũng khá nghe lời, lại khó khăn ngồi xuống, chỉ là sắc mặt trông thực sự không tốt.

 

Ta đoán chàng hẳn biết là ai đã tính kế chàng, cũng biết lần này nguy hiểm, biết ta nói thật nên mới ở lại.

 

[Chàng cũng đừng vội.] Ta lấy một củ rau dại trong túi nhỏ đưa cho chàng, an ủi: [Nơi này kín đáo, sẽ không dễ bị người ta tìm thấy.]

 

Đây là nơi sinh khí mà ta dùng kỳ môn tìm được, những kẻ làm chàng bị thương muốn tìm đến đây, phải đợi đến khi ta đồng ý mới được.

 

[Chàng ăn chút gì đi.]

 

Chàng nhận lấy củ rau, trông có vẻ rất khó xử, không biết nên ăn từ đâu.

 

Nhưng không chịu nổi sự nhiệt tình của ta và cái bụng rỗng kêu ùng ục, cuối cùng chàng dùng dao găm gọt vỏ củ rau, khó khăn ăn vào.

 

Ta thở phào trong lòng.

 

Sư phụ có lẽ sợ ta chết đói nên mới nhét thứ này vào túi ta.

 

Từ nhỏ sư phụ đã không cho ta lãng phí lương thực, khiến ta rất khó xử, để lâu nữa là hỏng mất.

 

Thấy chàng ăn khổ sở, ta rất đồng cảm, nếu chàng không ăn thì ta phải ăn, vị phu quân tương lai của ta đúng là người tốt.

 

Đúng vậy, ta đã chọn được người rồi.

 

Vì thiên mệnh đã định như vậy, ta phải chọn một người thích hợp.

 

Chính là chàng.

 

Đột nhiên, chàng nhìn chằm chằm vào mặt ta nói: [Ta có từng gặp cô nương ở đâu không?]

 

Đây rồi, điều ta muốn đã đến.

 

3

 

Ta hỏi ngược lại chàng: [Trong mơ sao?]

 

[Cô nương nói đùa.] Chàng nhìn mặt ta như nhớ ra điều gì.

 

[Cô nương sống trên ngọn núi này sao?]

 

[Trước hôm qua thì đúng.]

 

[Ừm?] Chàng nghi hoặc nhìn ta.

 

[Cha mẹ ta không muốn ta, từ nhỏ đã muốn vứt bỏ ta, là sư phụ đã cưu mang ta. Giờ ta đã lớn, sư phụ muốn ta xuống núi tìm người gả chồng.]

 

Chàng như có điều suy nghĩ, có vẻ hơi không tin.

 

Ta muốn chính sự nghi ngờ này của chàng, nghi ngờ thân phận của ta thì mới điều tra ta, mới có thể tìm ra gia thế thực sự của ta.

 

Sau khi biết xem khí, ta đã cố ý xuống núi, gặp cha mẹ, họ không thể sinh ra một đứa con gái như ta.

 

Cha mẹ ta là người khác!

 

Ta nghe ngóng được, năm ta chào đời có quý nhân đến nhà ta trọ, vị chủ mẫu đó vừa khéo chuyển dạ.

 

Sau đó quý nhân rời đi.

 

Xem quẻ thì thấy, họ ở tận kinh thành, rất giàu có, hẳn là có chút liên quan đến người trước mặt này.

 

Nhưng ta duyên mỏng, cha mẹ ruột có lẽ không thích ta, dù ta chủ động tìm đến cũng chỉ tự chuốc lấy phiền phức nhưng nếu người trước mặt này đưa ta lên kinh thì lại khác.

 

Chàng ta lén quan sát ta, đột nhiên hỏi:

 

[Cô nương sau này có dự định gì không?]

 

[Dự định ư, có chứ, bấy lâu nay, ta cũng học được chút nghề kiếm cơm.]

 

[Ví dụ như ta có thể biết được một nén hương sau sẽ có mưa.]

 

Chàng ta cười nhạt, rõ ràng không để lời ta vào tai.

 

Kết quả một nén hương sau, quả nhiên trời đổ mưa.

 

Chàng ta cúi đầu trầm ngâm điều gì đó, không để ý.

 

[Ngươi tùy tiện nói vài chữ đi.]

 

Ta trêu chàng ta:

 

[Ta sẽ tính xem khi nào có người đến cứu ngươi.]

 

Chàng ta vẫn không để tâm, tùy tiện nói vài chữ.

 

Ta suy tính một hồi.

 

[Hôm nay giờ Mùi, tuyệt xứ phùng sinh.]

 

Giờ Mùi, tức là một canh giờ nữa.

 

Chàng ta lúc này mới cười khẩy nhìn ta, hẳn là không tin.

 

[Không tin thì chúng ta đánh cược đi?]

 

[Cược gì?] Đôi mày nhíu chặt của chàng ta hơi giãn ra, cuối cùng cũng có chút hứng thú.

 

[Nếu ta thắng, chính là ân nhân cứu mạng của ngươi, ngươi lấy thân báo đáp thế nào?]

 

[Khụ khụ, cô nương nói đùa.]

 

[Ta không đùa, ngươi rất hợp ý ta, nếu cứ thế chia tay thì thật đáng tiếc.]

 

Khuôn mặt tuấn tú của chàng ta không có gì khác thường nhưng vầng hào quang hồng nhạt quanh người lại không lừa được mắt ta.

 

[Nếu cô nương thua thì sao?] Chàng ta hỏi.

 

[Vậy thì hôm nay hai chúng ta sẽ hung đa cát ít, e rằng phải làm một đôi uyên ương khổ mệnh.]

 

Lúc này chàng ta mới thực sự nhìn thẳng vào ta: [Tại hạ Mục Kích.]

 

[Mạc Oánh.]

 

Ta đã nhìn ra, hôm nay chàng ta vốn không có nguy hiểm đến tính mạng nhưng nếu không thể hiện chút bản lĩnh, làm sao chàng ta đưa ta đi được?

 

Dù có nghi ngờ thân phận của ta nhưng cân nhắc thì e rằng chỉ cho ta chút bạc, coi như đền ơn cứu mạng là xong.

 

Ta không cần chút tiền đó.

 

Ta muốn chàng ta làm rõ thân phận của ta, đưa ta đến kinh thành, nhận lại cha mẹ ruột.

 

Như vậy ta mới có được một thân phận tử tế.

 

Thiên hạ loạn lạc, dân chúng lầm than, kẻ không có gì trong tay chỉ có thể như bèo trôi sông, tùy ý trôi dạt.

 

Chỉ có những người có gốc gác, địa vị, thân phận, bản lĩnh mới có thể trở thành người ngồi bên bàn cờ, cầm quân đánh cờ!

 

Thiên hạ, số mệnh, chỉ có vậy!

 

Giờ Mùi vừa đến, bên ngoài động quả nhiên có động tĩnh.

 

4

 

[Bên này! Ở đây này!]

 

Bên ngoài động có người hô lên:

 

[Thật là ma xui quỷ khiến, mấy canh giờ trước không phải đã tìm rồi sao, lúc đó sao không thấy cái động này?]

 

Mục Kích rút đoản đao bên hông, nhìn ta thật sâu, trước khi những người kia xông vào động đã xông ra ngoài, giao chiến với những người kia.

 

Ta vừa trốn trong góc tối thưởng thức dáng vẻ một địch mười của chàng ta, vừa nhàn nhã đếm ngược trong lòng, ba, hai, một, tới.

 

[Điện hạ, thuộc hạ đến muộn!]

 

Trong chốc lát, tiếng đao kiếm vang lên không dứt bên tai.

 

Ta sờ bụng rỗng tuếch, nghĩ thầm tối nay thế nào cũng được ăn một bữa no nê.

 

Một khắc sau, tiếng động dần dần dừng lại, theo sau là tiếng đầu của tên thích khách cuối cùng bị chém rơi, ta thong thả bước ra khỏi động.

 

Tên tiểu tướng vừa nói gì đó với Mục Kích lập tức quay đầu nhìn ta, ánh mắt như điện.

 

Ta thầm than, tướng mạo thật tuấn tú, chính khí ngời ngời, khí thế phi phàm, tướng mạo của trung thần lương tướng, nếu phò tá minh chủ, ắt lưu danh thiên cổ, cũng là phu quân tốt, chỉ tiếc là...

 

Tên tiểu tướng cảnh giác chỉ kiếm vào ta: [Ngươi là ai?]

 

Ta chưa kịp mở miệng, Mục Kích bên cạnh đã ấn kiếm của hắn xuống: [Dữu Hoài, đừng vô lễ, chính cô nương này đã cứu ta.]

 

Ta không để ý đến máu tươi đầy đất, tiến lên: [Ta thắng cược rồi.]

 

Ta không nói nửa câu sau nhưng nháy mắt ra hiệu với chàng ta, nhắc nhở chàng ta, chàng ta nên lấy thân báo đáp.

 

Mục Kích bị ta chọc cười, có lẽ thật sự xác định ta không phải người thường, bèn mời: [Có nguyện ý theo ta lên kinh không?]

 

Ta gật đầu: [Được.]

 

[Điện hạ?]

 

Dữu Hoài đầy vẻ kinh ngạc nhưng cũng không thể trái lời Mục Kích, nhìn ta như nhìn gián điệp.

 

Nửa ngày trôi qua, Dữu Hoài vừa giải quyết những phiền phức còn lại, vừa ngăn cản ta và Mục Kích ở bên nhau, liên tục khuyên Mục Kích rằng ta có thân phận đáng ngờ.

 

Nhìn bộ dạng này của hắn, không khéo sẽ trở thành vật cản đường ta, ta đành phải ra tay trước.

 

Đến giờ ăn tối, ta cố tình yêu cầu ngồi cùng bàn với họ tại khách sạn, đối mặt với vẻ mặt lạnh lùng của Dữu Hoài, ta nói:

 

[Công tử Dữu, ngươi là con nuôi trong nhà.]

 

Ánh mắt Dữu Hoài càng thêm cảnh giác, không trả lời ta.

 

Mục Kích lại rất hứng thú: [Sao, chuyện này cũng biết được sao?]

 

[Ừ.] Ta gật đầu, nói bóng gió: [Điểm này của chàng giống ta, duyên mỏng với cha mẹ.]

 

Ánh mắt Mục Kích nhìn ta càng thêm sâu.

 

Dữu Hoài không nói gì nhưng nhìn ta như nhìn một kẻ thần côn.

 

Ta thấy hắn cố gắng đứng thẳng, tay đầy vết chai và sẹo, trong lòng thầm tiếc:

 

[Thật ra ta có thể thử xem, giúp ngươi tìm cha mẹ ruột.]

 

Dữu Hoài khựng lại, cuối cùng cũng có phản ứng, nửa tin nửa ngờ: [Thật sao?]

 

[Tất nhiên.] Ta đưa tay ra với hắn: [Ngươi có đồ gì do cha mẹ tặng không?]

 

Hắn lập tức tháo miếng ngọc bội bên hông.

 

Ta cầm miếng ngọc bội trên tay nghịch nghịch.

 

Miếng ngọc bội này đã có chút năm tháng, chất liệu thượng hạng, trên đó khắc chữ Hoài, cả chữ và hoa văn đều rất tinh xảo, có thể thấy người tặng yêu thương đứa con trai này biết bao.

 

Nhưng ta nhìn thấy lớp áo lót bên trong lộ ra ngoài vì trận chiến ban ngày, vết chai, vết thương cũ, kết hợp với thuật quan khí của ta để thấy được bản chất, ta biết, miếng ngọc bội này có lẽ không phải chuẩn bị cho hắn.

 

Sư phụ thường nói với ta rằng, người tu đạo là tu tâm, tâm là gốc rễ.

 

Nhìn thấu bản chất, mới có thể thấy rõ vạn vật trên đời, mới biết được chân lý của thế gian.

 

Thấy ta không nói gì, Dữu Hoài sốt ruột: [Không được sao?]

 

Ta thong thả nói: [Được.]

 

[Hoài, nơi có nước. Cấn là nước phương Bắc, tai họa do con người, mười ba năm trước, trên sông Lạc Hà, cha mẹ ruột của ngươi mất tích, ta nói đúng không?]

 

Dữu Hoài vô cùng kinh ngạc, ngay cả Mục Kích cũng càng thêm hứng thú.

 

Ta lại xoay miếng ngọc bội trong tay một vòng, rồi quan sát vận khí của Dữu Hoài, khẽ nhếch môi:

 

[Ngươi thật sự muốn biết tung tích của huynh đệ ngươi?]

 

[Tất nhiên, cha mẹ đối với ta ân trọng như núi.]

 

[Được, vậy ta sẽ chỉ cho ngươi một con đường sáng.] Ta bảo hắn viết ra vài chữ, rồi suy diễn một phen:

 

[Hắn đã gặp nguy hiểm đến tính mạng, ngươi trong vòng năm ngày phải đi cứu, mới có thể cứu được, chậm hơn nửa ngày, chỉ còn nước chờ nhận xác.]

 

[Thật sao?]

 

[Tin hay không tùy ngươi.]

 

Ta viết ra vị trí đó rất xa, Dữu Hoài đi cứu người, chữa bệnh, dưỡng thương, nửa tháng cũng không về được, không những chậm trễ công việc, còn ảnh hưởng đến vận khí của hắn, tốt xấu ra sao, họa phúc tương y, phúc họa tương sinh.

 

Hắn không do dự, lập tức xin từ chức với Mục Kích.

 

[Điện hạ!]

 

[Đến địa phận thành Lạc, đã không còn nguy hiểm, ngươi đi đi.]

 

[Đa tạ điện hạ!]

 

Đợi hắn đi rồi, cuối cùng ta cũng có cơ hội ở riêng với Mục Kích.

Chương tiếp
Loading...